Chương 24.2: Mạt thế báo trước

Mỗi lần Đồng Đồng như vậy, Lăng Tử Thác không nhịn được lại đem người ôm lấy, gặm lên.

Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, anh đem người ôm lấy, chặn lại môi cô, cho đến khi toàn thân Lăng Tử Đồng không có sức, cuối cùng hốt hoảng đem đồ thu vào, cũng quên hỏi lai lịch những vật này.

Thu toàn bộ vũ khí vào, lúc này Lăng Tử Đồng mới thật sự yên lòng, hiện tại ngoại trừ trong kho hàng vùng ngoại thành còn có hai kho hàng đồ điện gia dụng lúc trước chưa có thu vào cùng quần áo đơn sơ, đã không còn những đồ trọng yếu khác để bên ngoài.

Hai cái khó hàng kia chẳng qua giữ lại là để cho người khác xem, dù sai anh trai gần đây tạo nên động tĩnh lớn như vậy, không ít người cũng biết, bọn họ còn muốn để lại trong thương trường vài thứ gì nữa đi.

Xe màu đen bình thường có rèm che mới vừa chuyển lên đường cao tốc, di động Lăng Tử Thác vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Lăng Tử Thác dừng một chút, nghe máy: “Chuyện gì?”

Âm thanh đầu dây bên kia Lăng Tử Đồng mơ hồ nghe có chút quen thuộc.

Người đối diện không biết đã nói gì, Lăng Tử Thác lại ừ một tiếng, lúc sắp tắt điện thoại, anh đột nhiên tăng giọng nói lên: “Nếu tin tôi thì chuẩn bị nhiều thêm một chút đồ dùng và thức ăn đi.”

Anh tin Hàn Thích Nguyệt nhưng không tin những người khác của Hàn gia, Hàn Thích Nguyệt có thay đổi gì cũng nằm dưới mí mắt của ông lão Hàn gia, anh không thể lộ ra nhiều.

Bên kia Hàn Thích Nguyệt rõ ràng nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của Lăng Tử Thác, anh vừa muốn hỏi rõ ràng, Lăng Tử Thác đã cúp điện thoại.

Hàn Thích Nguyệt ngồi ở trước bàn làm việc của mình, con mắt chuyển chuyển, tiện đà bấm một cuộc gọi, dặn dò: “Tôi muốn cùng tổng tài Lăng thị mở công ty bách hóa, hôm nay cậu phải đi nhập hàng, nhớ kỹ phải nhiều thực phẩm, ân, hàng đến thì trực tiếp đưa vào trong kho hàng của Lăng tổng tài, tôi sẽ nói trước một tiếng với Lăng tổng tài.

Kỳ thật Hàn Thích Nguyệt không nghĩ mạt thế sẽ đến, bất quá hắn biết rõ khứu giác nhạy bén của Lăng Tử Thác, hắn cho rằng Lăng Tử Thác nhìn trúng thị trường thực phẩm.

Bận nhiều ngày như vậy, mọi người mới có thể nghỉ ngơi hai ngày.

Đến ban đêm ngày thứ ba, Lăng Tử Đồng bị một trận tiếng vang ầm ầm là bừng tỉnh.

“Anh trai - -” Lăng Tử Đồng thét chói tai gọi.

Trong mơ, cô tựa hồ quay trở về mạt thế, tùy ý có thể nhìn thấy được mặt thây ma xanh trắng, hiện ra mùi hôi thối của thân thể, so với thây ma nhân tính còn không bằng.

“Đồng Đồng tỉnh lại đi, Đồng Đồng, anh trai ở đây.” Trước tiên Lăng Tử Thác tỉnh táo lại, anh ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy, cẩn thận vỗ mặt Lăng Tử Đồng.

Mở mắt sương mù ra, trước mắt là bộ dáng Lăng Tử Thác còn sống, Lăng Tử Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô nhào vào trong ngực Lăng Tử Thác, rầu rĩ nói: “Em gặp ác mộng.”

“Đồng Đồng yên tâm, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.” Vuốt lưng cô, Lăng Tử Thác dịu dàng nói.

Ầm ầm - -

Tia chớp kèm theo tiếng sấm, chiếu sáng màn đêm.

Lạch cạch một tiếng, đèn bàn nhỏ ở đầu giường dập tắt.

“Cúp điện rồi.” Cảm giác thân thể mềm mại trong ngực hơi chậm lại, Lăng Tử Thác vội vàng an ủi: “Không sao, anh trai sẽ đi tìm đèn pin.”

Sở dĩ Lăng Tử Đồng co lại không phải vì sợ hãi, mà là cực kỳ sợ hãi.

Rõ ràng còn rất tốt, vì sao hiện tại lại có tiếng sấm lớn như vậy?

Sở dĩ cô nhớ rõ ràng như vậy, vì năm ấy toàn thành phố đã xảy ra mất điện quy mô lớn, đêm hôm đó gió mạnh lại thêm tia chớp, mạch điện căn bản không thể sửa chữa được, lúc đó cô khó lắm mới được ở lại ký túc xá, đêm hôm đó mọi người đều bừng tỉnh, tiếng sấm tiếp nối làm không ai ngủ được. Mà ngày hôm sau thời tiết đột nhiên lại trong xanh, hơn nữa nhiệt độ bỗng chốc tăng cao, vốn là ba mươi mốt độ sắp bão lại tăng lên gần năm mươi độ, người đi ngoài hành lang, người đi đường đều xuất hiện bệnh trạng cảm nắng, nhất thời trong bệnh viện chật ních, mà những người cảm nắng kia lại không có lập tức tỉnh táo, bọn họ mê man đại khái mười hai tiếng, lúc tỉnh lại cũng không thể gọi là người.

Những thứ đó sắc mặt tái xanh, vẻ mặt cứng ngắc, thần sắc lại dại ra, móng tay đen nhánh, hơn nữa dài chừng một tấc, bọn họ vừa tỉnh dậy liền hướng đám người lao đến một cách mạnh mẽ, bắt được người liền cắn, kéo xuống huyết nhục lại trực tiếp ăn hết, mà những người bị cắn kia một là bị xé nát hoặc là bất tỉnh sau khi ngủ mười hai tiếng liền biến thành bộ dáng giống họ.

Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền một trăm, cả thành phố, thậm chí cả nước đều rơi vào khủng hoảng.