Chương 24.1: Mạt thế báo trước

Địa điểm giao dịch lần này không phải là quán bar lần trước, đương nhiên cũng không phải tìm đến bến tàu vứt bỏ như trên phim truyền hình.





Lúc Lăng Tử Thác tới công ty là anh chạy chiếc xe thể thao, lúc rời đi lần nữa thì đổi thành một chiếc xe màu đen bình thường có rèm. Xe có rèm che chầm chậm lái ra, không ai biết Lăng tổng tài đã đến đây.





“Anh trai, lần này chúng ta đi đâu?” Phương hướng xe đi không phải là quán bar lần trước, Lăng Tử Đồng hỏi.





“Hôm nay đi một nơi em không thể nghĩ đến.” Lăng Tử Thác lấp lửng.





Chờ đến nơi, cuối cùng Lăng Tử Đồng hiểu được ý tứ của Lăng Tử Thác.

Chỗ này thật sự cô không nghĩ đến.





Đây là một sân nhỏ ở nhà nông, sân nhỏ dùng tường thấp vây chặt, trước cửa còn có hai con cɧó ©áϊ trông nhà, từ bên ngoài nhìn vào, cùng phòng ốc xung quanh không khác mấy.





Người thì giống như lần trước, nhưng lúc này dẫn theo bốn người áo đen.





Nhìn thấy Lăng Tử Thác, răng vàng của đại gia kia cười sắp chọc mù mắt Lăng Tử Đồng, vẻ mặt hắn tươi cười tiến lên cùng Lăng Tử Thác nắm tay:





“Cuối cùng Lăng tổng tài đã đến, ha ha ha, biết rõ hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau, đêm qua tôi còn không ngủ được.”





Mỗi lần nghe người này nói chuyện, Lăng Tử Đồng sẽ không thể khống chế được vẻ mặt của chính mình, nếu không phải muốn giữ thể diện cho anh trai, cô nhất định phải cười to ba tiếng.





Con mẹ nó, ông nhớ anh của tôi, vậy tôi đứng ở đâu đây?





Lăng Tử Thác lạnh nhạt cười, cũng không đáp lời.





Đại ca kia cũng không thất vọng, hắn chỉ là nhướn mày cái rương trong tay của Lăng Tử Thác so với lần trước còn lớn hơn, cười hỏi: “Lăng tổng tài, chúng ta đã nói số lượng rất nhiều, nếu Lăng tổng tài ăn không vô, chuyến này của chúng ta không biết nên xử lý thế nào.”





Vị đại ca này nhìn ra, tiền bên trong rương này tuyệt đối không mua được một phòng đồ tốt sau lưng hắn.





Lăng Tử Thác lạnh nhạt cười, nói: “Việc tôi làm không cần người khác đánh giá.”





“Bất quá tôi muốn kiểm hàng trước, dù sao lần này không thể nào so sánh được, nếu kiện hàng không tốt, những đồ này đều phế đi.”





Đại ca kia vừa nghe lời này, lập tức cười ha ha: "Đây là đương nhiên, Lăng tổng tài mời."





Hai người đi theo đại ca vào gian phòng kia, lúc Lăng Tử Đồng nhìn thấy đồ đầy phòng, hít một hơi khí lạnh, vũ khí hạng nặng đúng là có, nhưng điều cô không hiểu ở đây có rất nhiều linh kiện kỳ quái, thậm chí còn có dây xích nặng nề.





“Đồng Đồng, em đi theo anh.” Trước người ngoài, đương nhiên lúc nào anh cũng muốn che chở cho Lăng Tử Đồng.





Chỉ là kiểm tra mà hơn một tiếng đồng hồ, đến khi Lăng Tử Đồng lau tay sạch sẽ, quay đầu đem cái rương đưa tới.





Đại ca mở ra bên trong rương là vàng thỏi xếp chỉnh tề.





Cho người áo đen phía sau đếm, số lượng chỉ nhiều không ít, bộ dạng tươi cười của người này như thế nào cũng không che được: “Lăng tổng tài đúng là sảng khoái, được, giao dịch này của chúng ta coi như xong, nhưng mà Lăng tổng tài, nếu sau này có làm ăn gì, nhớ là đừng có quên tôi nha!”





Đại ca nghĩ rằng, Lăng Tử Thác định đem Lăng thị lật bài lần nữa, chú trọng bán súng ống đạn dược.





Lăng Tử Thác gật đầu: “Tất nhiên rồi.”





Đến khi người kia đi rồi, Lăng Tử Đồng vẫn như cũ đề phòng bóng lưng của họ, một chút cũng không buông lỏng.





“Đồng Đồng?” âm thanh Lăng Tử Thác vang lên bên tai.





“Anh trai.”





“Em đang nhìn cái gì?”





Lăng Tử Đồng trả lời một cách nghiêm túc: “Em sợ bọn họ chạy tới cướp.”





Trên phim điện ảnh đều diễn như vậy, nhiều bang phái xã hội đen đều tay không bắt sói trắng.





Lăng Tử Thác buồn cười cầm lấy tay cô, giải thích: “Em cho rằng chúng ta đang diễn tập bắn nhau hả? Vừa rồi chúng ta không có tranh giành ích lợi cùng địa bàn, không đáng để làm gì, hơn nữa - -”





Nói đến đây, Lăng Tử Thác cười ngạo nghễ: "Bọn họ cũng không dám."





Cho dù dẫn theo Đồng Đồng, anh cũng có thể chế phục năm người bọn họ.





Điều này Lăng Tử Đồng vô cùng tin tưởng, anh trai lợi hại, cô cảm động lây, không cần Lăng Tử Thác thúc giục, Lăng Tử Đồng đã bắt đầu đem đồ thu vào trong không gian, cho đến khi thu những linh kiện cuối cùng kia, Lăng Tử Đồng nghi hoặc: "Anh trai, những thứ này là cái gì?”





Lăng Tử Thác cúi đầu ở bên tai Lăng Tử Đồng nói một câu.

Lăng Tử Đồng trừng lớn mắt, cả kinh kêu lên: "Anh trai, sao anh làm được?”