Chương 2: Phải là em

“Cám ơn anh trai, cám ơn chú Cung, em đói quá.” Lăng Tử Đồng hít mũi một cái, đối với hai người thật lòng tốt với cô, cô chân thành nói lời cảm ơn. Lăng Tử Thác vuốt đỉnh đầu Lăng Tử Đồng, cố ý nhíu mi lại: “Đồng Đồng, anh vì em là những điều này là cam tâm tình nguyện, anh không hy vọng về sau sẽ nghe em nói hai từ cảm ơn một lần nữa.”

Chú Cung cũng cười trả lời: “Đúng vậy, đều là người một nhà, nói cảm ơn cái gì, tiểu thư cùng thiếu gia ngồi trước đi, chú đi phòng bếp xem một chút.” Bầu không khí giữa thiếu gia và tiểu thư rất hài hòa, chú Cung muốn cho hai người có không gian chung đυ.ng.

“Em hiện tại bụng rỗng, trước tiên hãy ăn một chút cháo để lót dạ, đợi một lát nữa hãy ăn cái khác.” Lăng Tử Thác thúc giục đem chén cháo hạt ý dĩ đẩy sang cạnh Lăng Tử Đồng. “Anh đã ăn chưa?” Lăng Tử Đồng bất quá là thuận miệng hỏi, bắt đầu mỗi ngày Lăng Tử Thác phải đi công ty nên cần phải ăn sáng từ sớm. Ai ngờ, Lăng Tử Thác ngồi xuống đối diện cô, bưng chén lên để trước mặt mình, lắc đầu: “Anh cũng chưa ăn, cùng Đồng Đồng ăn với nhau nhé.”

“Tốt.” con mắt Lăng Tử Đồng đột nhiên chua xót khó chịu, cô không có ngẩng đầu, nhìn giống như đang chuyên tâm ăn cơm, chỉ là trong nội tâm ấm áp không thể nào che lấp được. Đại khái là lúc vừa đói vừa sợ ở mạt thế, khi đó, đừng nói đến bữa sáng phong phú, chỉ là chút nấm mốc ôi thiu cũng đều có người cướp ăn, cảm giác chịu qua cơn đói đến cực điểm, bây giờ Lăng Tử Đồng hận không thể đem hết tất cả đồ trên bàn đều nhét vào bụng. Sau cùng, cô ăn chừng hai chén cháo lại ăn thêm một đĩa tôm sủi cảo thạch anh, còn nghĩ chú Cung cố tình chuẩn bị món cá sấu nấu cùng lê và bánh mì.

Lăng Tử Thác để bát đũa xuống, lo lắng nhìn sang đối diện: “Đồng Đồng, điểm tâm đừng ăn quá nhiều, nếu đói, đợi lát nữa phòng bếp sẽ làm tiếp cho em, nhớ đừng bỏ bữa, có biết hay không?” Đại khái là từ nhỏ đã đem người chăm sóc đến lớn, Lăng Tử Đồng đã hai mươi tuổi. Đối với Lăng Tử Thác, bây giờ hay trước kia đều không có gì khác biệt, lúc nào hắn cũng không nhịn được mà chiếu cố nha đầu này nhiều hơn một chút. Lăng Tử Đồng buông muỗng xuống hoạt bát le lưỡi một cái, sờ bụng: “Được, em không ăn.”

Để chén chưa ăn được bao nhiêu trước mặt, Lăng Tử Thác đứng dậy, đi qua, hôm nay tính tính của Đồng Đồng có sự thay đổi lớn, nắm tay cô ra ngoài: “Cơm nước xong đừng vội ngồi, đợi lát nữa đi dạo một chút tiêu cơm, phòng bếp sẽ làm cơm trưa mà em thích ăn, cá sóc có được không?”

Lăng Tử Đồng gật đầu thật mạnh: “Dạ.” Hai người ngồi trong phòng khách thật lâu, Lăng Tử Đồng lắc lắc tay Lăng Tử Thác, có chút chuyện muốn nói lại thôi: “Anh, anh đi công ty đi, em không sao.”

Nhắc đến tập đoàn Lăng Thị, ở thành phố H không ai là không biết, không ai là không hiểu. Ban đầu tập đoàn Lăng thị được xem là công ty hữu hạn hợp tác cổ phần, sau khi ba Lăng Tử Đồng qua đời, cũng ngay năm năm trước, Lăng Tử Thác tiếp nhận công ty. Anh vừa mới tiếp nhận liền tiến hành một loạt cải cách, những sâu mọt cậy già lên mặt đều bị Lăng Tử Thác đá ra ngoài, thay máu mới cho công ty. Không thể không nói, khứu giác buôn bán của Lăng Tử Thác quả là hạng nhất, chỉ dùng ba năm, công ty từ một cổ đông ngang tài cân sức trở thành một Lăng gia to lớn và độc lập. Lăng Tử Thác đem công ty đổi tên thành tập đoàn Lăng thị, từ đó mở ra một trang sách huy hoàng của Lăng gia.

Hai năm trước, đương gia của tập đoàn Lăng thị là Lăng Tử Thác được người lãnh đạo quốc gia tự mình đón tiếp. Một người một cánh tay, mỗi ngày Lăng Tử Thác đều bận túi bụi, thỉnh thoảng còn chạy khắp nơi.

Sau khi cơm nước xong, Lăng Tử Đồng có chút hối hận, nếu đã thích Lăng Tử Thác, cô phải là một người hiểu chuyện, hết thảy ưu tiên vì Lăng Tử Thác. Lăng Tử Thác chu đáo chủ động quan sát nét mặt của Lăng Tử Đồng, sau đó anh buông tay Lăng Tử Đồng, nghiêm túc gật đầu: “Tốt lắm, trước hết anh sẽ đi công ty.”

“Dạ, anh đi đi.” Nếu không cô sẽ nhịn không được mà không cho anh đi. Lăng Tử Thác xoay người, sải bước rời đi. Nhìn thấy Lăng Tử Thác rời đi đầu cũng không quay trở lại, tâm tình Lăng Tử Đồng sa sút, nguyên lai nhìn bóng lưng người mình yêu rời đi lại khó khăn đến như vậy, nhớ đến anh trai đã bị cô cự tuyệt hơn mười năm, tâm tình Lăng Tử Đồng suy sụp, cô cúi gằm mặt, cả người co lại trên ghế sofa, ôm lấy chân, đầu đặt trên đầu gối, con mắt chớp chớp, nước mắt thuận theo mà chảy xuống.

Trong lúc cô âm thầm thương tâm, đột nhiên sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài. Âm thanh quen thuộc như vậy Lăng Tử Đồng không thể nào nhận sai, cô quay đầu một cách mạnh mẽ, kinh ngạc nói: “Anh?”

“Cô bé ngốc, nếu đã không rời bỏ được anh thì cần gì phải ra vẻ rộng rãi, trước mặt anh em không cần phải gắng gượng.” Dịu dàng đem nước mắt của Lăng Tử Đồng lau đi. Sắc mặt Lăng Tử Đồng phiếm hồng, vừa rồi cô còn quyết định sau này sẽ không khóc, lớn như vậy mà còn khóc nhè nên có chút ngại ngùng, đầu Lăng Tử Đồng tựa vào ngực của Lăng Tử Thác, giống như đà điểu mở miệng: “Anh không phải đến công ty sao? Tại sao lại trở lại?”

“Anh mà không đến Đồng Đồng sẽ khóc ngất mất.” Lăng Tử Thác cười chọc ghẹo. “Vừa rồi anh ra ngoài dặn dò Lăng Văn một việc, hôm nay anh liền ở nhà cùng tiểu công chúa của chúng ta.” Lăng Tử Thác nhéo nhéo mũi của cô, cười nói. Sở dĩ Lăng Tử Đồng khổ sở như vậy, còn có một nguyên nhân khác, cô đang suy nghĩ bản thân sống lại sẽ dẫn đến một loạt hiệu ứng bươm bướm, có thể hay không đời này Lăng Tử Thác sẽ vẫn thích cô?

Thật tốt, thật tốt. Cô cũng không phải là người hào phóng, bất cứ điều gì chỉ cần người yêu hạnh phúc, cho dù cô ở bên cạnh nhìn xem là được. Lăng Tử Đồng quyết định không tiếp tục là một người tùy hứng ương ngạnh, có thể quật cường cùng kiêu ngạo ở trong xương vẫn còn đây, cô đã quyết định, một đời này mặc kệ Lăng Tử Thác có thích cô hay không, cô cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đem người nắm trong lòng bàn tay.

Sau khi đã quyết định xong, tâm trạng Lăng Tử Đồng tốt hơn nhiều, thân mình ngồi thẳng lại nghiêm túc nhìn về phía Lăng Tử Thác, hỏi: “Anh có muốn biết vì cái gì mà em khóc không?” Hiện tại, những vấn đề về mạt thế cũng thường có những điều này đều được xem là trò cười mà nói, nếu cô cứ như vậy nói với tất cả mọi người về mạt thế sắp đến, đến lúc đó sẽ bị chụp mũ là sử dụng tà thuyết để mê hoặc người, sẽ có người tin tưởng sao? Cô là người ích kỷ, trước tiên cô muốn đảm bảo Lăng Tử Thác được an toàn.

Cho nên, bây giờ cô phải nghĩ biện pháp làm cho Lăng Tử Thác tin tưởng. “Em đã mơ một giấc mộng dài, giấc mộng kia hết sức đầy đủ, cùng hiện thực giống nhau.” Nghĩ đến tất cả những điều đã trải qua ở mạt thế, toàn thân Lăng Tử Đồng run rẩy.

Nhìn thấy Lăng Tử Đồng sợ hãi như vậy, Lăng Tử Thác vội vàng đem người ôm chặt, anh an ủi: “Đồng Đồng đừng suy nghĩ, những thứ kia đều là mơ, có anh trai ở đây, Đồng Đồng đừng sợ.” Trên người Lăng Tử Thác có một cỗ lực lượng khiến cho người khác yên lòng, âm thanh anh trầm thấp, khuôn mặt anh tuấn so với những minh tinh có thân hình cao 183, da thịt lưu loát cũng không khoa trương, Lăng Tử Thác chói mắt như vậy chính là người đàn ông hoàng kim xếp vị trí thứ nhất mà tất cả cô gái đều tha thiết ước mơ.

Hết sức hiển nhiên, Lăng Tử Thác cũng không có đem lời nói của Lăng Tử Đồng để trong lòng, Lăng Tử Đồng có chút nóng nảy, cô cau chặt mày đẹp, nắm lấy tay Lăng Tử Thác, vẻ mặt đứng đắn chưa bao giờ dùng qua hỏi: “Ạnh có tin em hay không?”