Chương 1: Sống lại một lần nữa

“Bảo bối, nghe điện thoại…”

Lăng Tử Thác tiếp tục gọi đến, tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Lăng Tử Đồng từ mơ ngủ đến bừng tỉnh, cô cũng không mở mắt ra, chỉ cười khổ một tiếng.

Cô lại nằm mơ. Đã hai năm, tình cảm ban đầu của cô đối với Lăng Tử Thác từ chán ghét đến áy náy, rồi đến thương tiếc nhưng hiện tại đã trở thành yêu một cách khắc sâu.

Trong đầu Lăng Tử Đồng vẫn không quên lúc Lăng Tử Thác ôm lấy thân thể cô sớm đã không còn hơi thở xông vào đoàn thây ma, cô vẫn còn nhớ trước khi bị thây ma xé nát, trong không khí vẫn còn lưu lại lời nói của Lăng Tử Thác. Đồng Đồng, đừng sợ, trên đường hoàng tuyền có anh dắt em đi. Lăng Tử Đồng che mắt, cô rầu rĩ nói một câu:

“Kiếp sau, em dắt anh.”

“Bảo bối, nghe điện thoại…”

Âm thanh trầm thấp dễ nghe lại vang bên tai Lăng Tử Đồng một lần nữa. Đầu óc Lăng Tử Đồng ầm một tiếng nổ vang, cô mạnh mẽ mở mắt ra, không đúng, trước mạt thế, cô sớm đã xóa tiếng chuông này. Khi đó cô cho rằng sự bảo vệ của Lăng Tử Thác là nuôi nhốt, việc gì mà Lăng Tử Thác nói không được, cô nhất định sẽ làm. Về sau, cô có bạn trai, cùng đám bạn bè xấu hút thuốc uống rượu. Cuối cùng, thừa dịp Lăng Tử Thác xuất ngoại bỏ đi.

Cô hết sức chán ghét tiếng của Lăng Tử Thác khi nói chuyện. Sau khi chuyển ra ở riêng, cô liền xóa bỏ bất cứ thứ gì có quan hệ với Lăng Tử Thác. Không kịp nhìn bốn phía, cầm điện thoại để dưới gối đầu, run rẩy mà trượt nút trả lời:

“Đồng Đồng, đã rời giường chưa?” bên tai là câu hỏi dè dặt của Lăng Tử Thác.

Lúc nghe được tham âm của Lăng Tử Thác, Lăng Tử Đồng không nhịn được nữa, nước mắt từng viên từng viên lớn rơi xuống:

“Anh, anh…”.

Nghe được trong âm thanh của Lăng Tử Đồng có sự khác thường, Lăng Tử Thác, Lăng Tử Thác ném bút trong tay đi, thuận tay cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, sải bước đi ra ngoài, một bên dùng giọng nói ấm áp khuyên nhủ:

“Đồng Đồng, em làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không? Anh trai sẽ về liền.”

“Ô ô … oa … oa, anh trai, anh trở lại!”

Hai năm bồng bềnh, cô đã nhìn thấy nhiều máu tanh cùng tàn khốc, hình ảnh Lăng Tử Thác trong đầu ngày càng khắc sâu, một lần nữa được nghe giọng nói của Lăng Tử Thác, Lăng Tử Đồng sao có thể không sụp đổ cho được?

Ở trước mặt Lăng Tử Thác, Lăng Tử Đồng thoải mái mà tùy hứng, trong hai năm nháy mắt tựa như hoàn toàn biến mất.

“Tốt, tốt, anh trai bây giờ sẽ về, Đồng Đồng ngoan, đừng khóc.” Lăng Tử Thác dặn đi dặn lại mới cúp điện thoại, chỉ phân phó thư ký ngoài cửa một tiếng, bước nhanh chạy tới cửa thang máy.

Lưu luyến không rời mà cúp điện thoại, bây giờ Lăng Tử Đồng mới lau khô nước mắt, nhìn bốn phía. Một căn phòng to như vậy với trang sức quý giá, trong phòng mỗi một thứ đều do chính tay Lăng Tử Thác trong ngàn người mới chọn được và bố trí tốt. Trên tường ở đầu giường còn treo khung ảnh cô và Lăng Tử Thác chụp chung. Trong hình, Lăng Tử Thác nhếch khẽ khóe miệng, ánh mắt thâm thúy ôn nhu nhìn cô, mà chính cô thì nghiêm mặt, rõ ràng là không tình nguyện.

Đây là căn phòng trước khi cô hai mươi tuổi, là căn phòng tốt nhất của Lăng trạch. Lau mặt, Lăng Tử Đồng đứng dậy, chân trần đi về phía tủ quần áo, chọn ra một bộ đồ nhạt nhất mặc ở nhà. Từ trên giường mới đi đến gần phòng tắm.

Mở ra vòi hoa sen trong phòng tắm, chỉnh nước ấm cọ rửa thân thể. Lăng Tử Đồng mở to mắt, đưa tay hung hăng đánh về hướng mu bàn tay, đau đến tan lòng nát dạ, một lần nữa Lăng Tử Đồng lại bụm mặt khóc thành tiếng một lần nữa.

Đây là thật, cô thật sự sống lại một lần nữa! Chóp mũi tựa hồ còn phiêu đãng mũi hôi thối khó mà chịu được, tùy ý có thể nhìn thấy thây ma xấu xí, mọi người hoảng sợ. Lăng Tử Đồng hít mũi một cái, lần nữa xoa sữa tắm lên người.

Tắm sạch đã là nửa giờ sau, Lăng Tử Đồng tắt nước, lau chùi thân thể chính mình. Ở phía cửa, mơ hồ có thanh âm của Lăng Tử Thác truyền vào:

“Đồng Đồng, mở cửa, Đồng Đồng, anh về rồi, mau mở cửa,...”

Đồng Đồng đã bảy năm qua chưa khóc trước mặt mình, cô như vậy mà khóc, ngực Lăng Tử Thác ẩn đau, trên đường cũng không biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.

Vội vàng ném đi khăn lông, Lăng Tử Đồng mặc quần áo lung tung, chạy ra cửa. Răng rắc. Cửa mở ra, Lăng Tử Thác còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đã vọt vào trong ngực mình.

Đầu óc mừng như điên, Lăng Tử Thác không nghĩ đến sẽ có thời điểm mà Đồng Đồng vẫn còn yêu thương nhung nhớ đến vậy, hắn ôm thân thể mềm mại trong ngực thật chặt, vừa muốn mở miệng, lúc này mới phát hiện ra Lăng Tử Đồng chân trần, đầu tóc cũng nhỏ nước, hắn vội vàng để Lăng Tử Đồng xuống, một bên không nhịn được lại thao thao bất tuyệt:

“Đồng Đồng, em mới vừa tắm rửa? Đầu óc còn ướt đây, vào nhanh lên, đừng để bị lạnh, còn có, không phải đã nói với em, đừng đi chân không.”

Đã thật lâu không nghe được tiếng của Lăng Tử Thác nói như vậy. Trước kia, thậm chí chính mình còn không muốn gặp Lăng Tử Thác. Mỗi ngày đều là Lăng Tử Thác rời nhà sau đó cô mới rời giường, không đợi Lăng Tử Thác trở về cô liền trốn vào phòng, ngay cả thức ăn đều là quản gia đưa vào, mặc dù cùng ở dưới một mái nhà, đôi khi hai người đều mười ngày nửa tháng đều không thấy mặt nhau.

Nghĩ đến hành động trước đây của chính mình, Lăng Tử Đồng hận không thể cho mình một cái tát. May mắn, may mắn ông trời lại cho cô thêm một cơ hội nữa.

Lăng Tử Đồng dựa vào người Lăng Tử Thác, hai tay ôm lấy cổ của hắn, chân trần giẫm nát đôi giày da cao cấp được chế tác bằng thủ công của Lăng Tử Thác. Cằm của Lăng Tử Đồng đặt lên đầu vai của Lăng Tử Thác, buồn buồn nói:

“Em liền đi chân không, dù sao trên đây cũng đắp thảm dày như vậy.”

Lăng Tử Đồng có thói quen đi chân không, Lăng Tử Thác đã sớm cho người đem gian phòng của cô ngoại trừ phòng tắm trải thảm Ba Tư thật dày. Trên thảm Ba Tư lại phủ thêm một lớp chăn lông thật dày, đừng nói là đi lại, chính là nằm lên trên cũng sẽ không lạnh.

Cuối cùng, Đồng Đồng lại gần gũi chính mình một lần nữa, Lăng Tử Thác cũng không nói, anh dứt khoát hai tay dùng sức, đem Lăng Tử Đồng nâng lên, đi nhanh vài bước, một chân đóng cửa, hai ba bước đi đến giữa phòng khách nhỏ, để người xuống sofa, vừa muốn đứng dậy đi, Lăng Tử Đồng lại nhanh chóng nhích đến gần, cả người như một chú gấu Koala.

Chẳng biết tại sao, sau khi sống lại một đời, Lăng Tử Đồng cảm giác mình giống như bị mắc chứng đói khát làn da, hận không thể mọi lúc dính lên người Lăng Tử Thác.

Mặc dù thật vui vẻ khi thấy Đồng Đồng gần gũi chính mình như vậy, bất quá vì sức khỏe của cô, Lăng Tử Thác bắt đầu đem người kéo xuống ấn trên ghế sofa, một bên mềm mỏng khuyên bảo:

“Đồng Đồng ngoan ngoãn, anh đi lấy khăn lông cho em, đầu tóc không lau khô sẽ bị cảm, thân thể của em vốn đã không tốt rồi.”

“Anh trai, anh, anh…” thời điểm làm du hồn, cô không thể mở miệng nói chuyện, bây giờ có thể nói, cô muốn gọi nhất chính là cái xưng hô này.

“Đồng Đồng ngoan, anh tới ngay.” Vội vàng vào phòng tắm, cầm lấy một cái khăn lông sạch sẽ lại vọt ra. Lăng Tử Đồng đã đứng lên, chạy tới hắn lần nữa.

“Anh không phải đã nói em ngồi đây sao? Đến đây, anh lau đầu tóc cho em.” Lăng Tử Thác đem người ôm ngang lên, một lần nữa trở lại trên ghế salon. Lăng Tử Thác đứng sau ghế sô pha, cẩn thận lau tóc cho Lăng Tử Đồng.

Đầu tóc Lăng Tử Đồng vừa đen vừa dài, cô không đi hiệu tóc làm đi làm lại, mỗi khi dài chút sẽ cắt bỏ, cho nên chất tóc của cô đặc biệt tốt, giống như tơ lụa. Lăng Tử Thác yêu thích vuốt ve không buông tay.

“Anh trai, anh…” Lăng Tử Đồng lại gọi lần nữa. “Anh ở đây.” “Anh trai…”. “Anh ở đây.” “Anh trai…” “Đồng Đồng.”…

“Ô ô, anh, anh ơi…” không lúc nào Lăng Tử Thác thể hiện sự không kiên nhẫn, Lăng Tử Đồng cũng không nhịn được nữa, khóc lớn thành tiếng.

Cô thật đáng chết, làm sao mà lại xem sự bảo vệ của Lăng Tử Thác thành nuôi nhốt đây? Cô lúc trước sao lại khốn khϊếp như vậy? Ném khăn lông đi, Lăng Tử Thác đau lòng tột độ, hắn xoay người, ngồi xổm trước mặt Lăng Tử Đồng, nhíu mày trấn an:

“Đồng Đồng đừng khóc, nói cho anh, đây là thế nào? Có phải có người bắt nạt em hay không?”

Trước cao trung, anh có phái người âm thầm theo bên cạnh bảo vệ Lăng Tử Đồng, hắn chỉ là muốn lúc nào cũng có thể biết rõ hành tung của Đồng Đồng. Đợi khi Đồng Đồng vào đại học, yêu cầu hắn không được phép cho người đi theo. Cho nên, hai năm qua căn bản hắn không biết được tung tích của Đồng Đồng, chẳng lẽ có người bắt nạt Đồng Đồng?

“Ngoan, nói cho anh, ai bắt nạt em?” nương theo tóc dài, ở một góc Lăng Tử Đồng không nhìn thấy, ánh mắt Lăng Tử Thác lạnh lùng nghiêm nghị.

Khóc thật lợi hại, Lăng Tử Đồng nấc cục một cái, nói đứt quãng: “Không có, không có người bắt nạt em, em chỉ là, chỉ là muốn khóc.”

Mạt thế nói ra quá mức kinh hãi, Lăng Tử Đồng không dám mở miệng trực tiếp, đợi tâm tình cô bình phục, cô sẽ tìm cơ hội để nói với Lăng Tử Thác.

Đương nhiên không tin lời nói của Lăng Tử Đồng, trong nội tâm thầm suy nghĩ đợi lát nữa phải gọi Lăng Văn điều tra thêm. Chính mình ngồi trên sô pha, đem Lăng Tử Đồng ôm để trên đùi mình, cẩn thận vỗ lưng cho cô thuận khí, tay kia của Lăng Tử Thác bóp cái mũi của nàng cười nói:

“Nếu đã không có ai bắt nạt, vậy thì đừng khóc, anh trai nhìn sẽ đau lòng.” Lăng Tử Đồng khóc trước mặt hắn, so với hắn bị người đánh một quyền đều khó chịu.

Nắm lấy ống tay áo Lăng Tử Thác, đem điểm nước mắt cuối cùng trên mặt đều lau, Lăng Tử Đồng nghiêm túc gật đầu:

“Ân, đây là lần cuối cùng, về sau em sẽ không khóc nữa”. Mạt thế buông xuống, khóc là vô dụng nhất.

Xem đồng hồ đeo tay một chút, Lăng Tử Thác đem người đỡ đứng dậy, nói:

“Đã chín giờ, mau mặc quần áo, anh gọi chú Cung đem bữa sáng đến cho em.”

“Anh trai, em đi xuống ăn, anh theo giúp em.” Lăng Tử Đồng chặn lời nói của Lăng Tử Thác.

Trong nội tâm kinh ngạc, Đồng Đồng đã rất nhiều năm không dùng cơm ở lầu dưới, bất quá anh là Lăng Tử Thác, gặp chuyện kinh ngạc, trên mặt hắn đều là phong đạm vân khinh, Lăng Tử Thác sờ đầu tóc mềm mại của cô, gật đầu:

“Anh cùng đi với em, mau thay quần áo đừng để cảm lạnh, anh ở cửa chờ em.”

Xác định Lăng Tử Thác sẽ không rời đi, Lăng Từ Đồng liền vội vàng thay bộ đồ xám nhạt mặc ở nhà, toàn bộ thời gian thay quần áo không tốn hết một phút. Thở hồng hộc mở cửa, thân ảnh cao lớn ở cửa đứng không nhúc nhích, Lăng Tử Đồng liền thở phào nhẹ nhõm. Nghe được tiếng mở cửa, Lăng Tử Thác quay đầu, giương cao khóe miệng, tiến lên một bước, dùng tay sửa sang lại đầu tóc, sau đó dắt tay Lăng Tử Đồng

“Đi thôi”.

Chú Cung chính là quản gia Lăng gia từ lúc tiền Lăng gia gia chủ còn tại thế, nhìn thấy Lăng Tử Đồng cùng Lăng Tử Thác lớn lên, nói lời nói bất kính, hắn đã xem hai đứa bé như con của mình, đối với hai đứa bé yêu thương để trong lòng. Lúc chú Cung chứng kiến Lăng Tử Thác dắt Lăng Tử Đồng xuống lầu, gương mặt già đã cười thấy răng chứ không thấy mắt. Lão gia, người trên trời có linh, hai đứa trẻ cuối cùng đã tốt đẹp.

“Tiểu thư, có điểm tâm con thích là cá sấu hầm, bánh mì sandwiches trứng, cá sấu này thiếu gia phân phó chở đến đây vào sáng nay, rất mới mẻ.” chú Cung đem cái khay cuối cùng để trên bàn, nói tiếp tục: “Thiếu gia còn phân phó là một chút cháo hạt ý dĩ, con muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”

Nghĩ đến kiếp trước mình bị bạn trai dùng để đổi mười ký bột mì, lại ngửi thấy mùi thơm của bàn ăn sáng tràn ra khắp nơi. Lăng Tử Đồng nắm chặt tay Lăng Tử Thác, lại muốn khóc.