Chương 65.6: Nhà dột mà còn gặp mưa

Tần Di Nhiên hôn mê, Tiền Giai Giai bị bệnh, tâm tình Lăng Tử Đồng rất tốt.

Tâm trạng tốt, Lăng Tử Đồng liền muốn ăn cái gì đó, cô nhìn mưa bên ngoài còn chưa ngừng, móc ra một bộ bài xì phé, nói: “Dù sao rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm, đến đây, đánh bài.”

Những người khác cũng cảm thấy nhàm chán, mấy người đem một cái một cái bàn để trong hầm trú ẩn đem ra giữa.

Lăng Tử Đồng kéo tay Lăng Tử Thác đi đến trước bàn, mới vừa đem bàu trong tay để xuống, còn chưa mở miệng, vẻ mặt của ba người Lăng Tử Thác, Tiếu Thừa cùng Hàn Thích Nguyệt trong hầm trú ẩn đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Lăng Tử Thác trực tiếp ôm Lăng Tử Đồng chạy ra ngoài, một bên lớn tiếng ra lệnh cho mọi người: “Chạy mau!”

Cùng lúc đó, Lương Sảng kéo Hàn Thích Nguyệt đứng lên.

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, hầm trú ẩn trải qua mấy chục năm đứng sừng sững không đổ dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ, tuổi thọ kết thúc sớm hơn so với dự kiến của mọi người.





Ầm ầm --





Ào ào - -





Núi đá ngã xuống vang lên tiếng đinh tai nhức óc.





Lăng Tử Thác dặn dò Lăng Văn: “Nhìn một chút, người của chúng ta đã đi ra toàn bộ hay chưa?”





Lăng Văn quay đầu lại đếm, nói: “Ngoại trừ Tiền Giai Giai cùng với học sinh nam tên Tiết Hạo.”





Tiếu Thừa cũng hướng về Hắc Tử gật đầu.





Hắc Tử đếm một chút, nói: “Người của chúng ta đều đi ra ngoài.”





Khối đá lớn của núi đá lăn xuống chân núi, toàn bộ vùng đất đều rung động, sau lưng đám người nứt ra một khe hở khổng lồ, Lữ Trình hiền lành liên tục đi theo sau đám người Lăng Tử Thác, cùng với vài thuộc hạ của Tiếu Thừa, cả người đều rơi xuống.





A - -

“Anh Lữ - -” Tô Cảnh Nhiên chỉ cách Lữ Trình vỏn vẹn nửa bước chân nhanh chóng bắt lấy thân thể đã rơi xuống của Lữ Trình.

Tiếu Thừa cũng không chậm, vừa rồi thân thể hắn giống như không có sức đột nhiên giống như mãnh hổ bật lên, ra lệnh cho thuộc hạ: “Đều đi, có động đất.”

Mọi người cũng cảm nhận được chấn động đến từ dưới lòng bàn chân, bọn họ tức miệng chửi ầm lên, cuối cùng bọn họ cũng biết được cái gì gọi là nhà dột mà còn gặp mưa, con mẹ nó, ông trời muốn mạng của tất cả mọi người mà.

Trong miệng mắng chửi, động tác lại không chút nào chậm chạp.

Trong lúc vội vàng, không ai để ý đến Tần Di Nhiên cũng Tiền Giai Giai.

Mà buồn cười nhất là, Tần Di Nhiên nghe đến hai chữ động đất, cũng bất chất đang giả bộ ngất xỉu, lập tức từ trên mặt đất bật dậy, nhanh chân chạy ra ngoài.

Tiếu Thừa nhìn tấm lưng kia một cái, liền thu hồi ánh mắt, tâm trạng không có mảy may lay động.

Tiền Giai Giai ôm lấy bắp chân Tiết Hạp sắp chạy ra ngoài, cầu cứu: “Tiết học trưởng, cứu cứu tôi, tôi không muốn chết.”

Tiết Hạo không biết rõ ân oán đời trước của Tiền Giai Giai cùng Lăng Tử Đồng, chỉ nói đến hắn không có nhiều yêu thích đối với Tiền Giai Giai nhưng cũng không quá nhiều chán ghét, bộ dáng Tiền Giai Giai đáng thương như vậy, xác thực đã động đến lòng trắc ẩn của hắn.

Liền định đỡ Tiền Giai Giai dậy, lúc này động đất ngày càng kịch liệt, Tiết Hạo cũng bất chấp Tiền Giai Giai, hắn đỏ mặt vứt bỏ Tiền Giai Giai: “Cô thả tôi ra.”

“Học trưởng, cứu cứu tôi đi, tôi không muốn chết.”

“Cô buông ra!” Tiết Hạo không nghĩ tới cổ tay Tiền Giai đã bị thương mà vẫn còn có sức lực lớn như vậy, hắn không thể nào bỏ ra được.

Tiền Giai Giai cười thảm: “Nếu cậu không mang theo tôi cùng đi, cùng lắm thì chúng ta chết chung, trên đường hoàng tuyền còn có người làm bạn, tôi chết cũng không oan uổng.”

May mắn là hầm trú ẩn ở lưng chừng núi, phía dưới là bậc thang, chạy hết sức thuận lợi, đến khi Lăng Tử Thác ôm người chạy xuống núi cũng không có ngừng chân, mà tiếp tục chạy đến mảnh đất trống ở phía xa xa.

Bọn người Lăng Nhất cũng chạy theo sau.

Chú Cung cũng có chút lớn tuổi, được Lăng Nhị Lăng Tam mang đi.

Phùng Tinh Tinh cũng bị Lăng Tứ kéo đi.

Thân thủ những thuộc hạ của Tiếu Thừa cũng không kém, tốc độ của mọi người rất nhanh, cũng chỉ kém anh em nhà họ Lăng hai ba bước, điều đáng nói chính là, vị Tần thiên hậu kia so với bọ Hắc Tử cũng không chậm.

Chẳng lẽ đây chính là siêu năng lực được kí©h thí©ɧ mà sinh ra trong truyền thuyết sao?

Siêu năng lực?

Con mắt Lăng Tử Đồng rùng mình, chẳng lẽ người có dị năng đầu tiên trong bọn họ chính là vị Tần thiên hậu này?

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, hầm trú ẩn trải qua mấy chục năm đứng sừng sững không đổ dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ, tuổi thọ kết thúc sớm hơn so với dự kiến của mọi người.

Ầm ầm --

Ào ào - -

Núi đá ngã xuống vang lên tiếng đinh tai nhức óc.

Lăng Tử Thác dặn dò Lăng Văn: “Nhìn một chút, người của chúng ta đã đi ra toàn bộ hay chưa?”

Lăng Văn quay đầu lại đếm, nói: “Ngoại trừ Tiền Giai Giai cùng với học sinh nam tên Tiết Hạo.”

Tiếu Thừa cũng hướng về Hắc Tử gật đầu.

Hắc Tử đếm một chút, nói: “Người của chúng ta đều đi ra ngoài.”

Khối đá lớn của núi đá lăn xuống chân núi, toàn bộ vùng đất đều rung động, sau lưng đám người nứt ra một khe hở khổng lồ, Lữ Trình hiền lành liên tục đi theo sau đám người Lăng Tử Thác, cùng với vài thuộc hạ của Tiếu Thừa, cả người đều rơi xuống.

A - -

“Anh Lữ - -” Tô Cảnh Nhiên chỉ cách Lữ Trình vỏn vẹn nửa bước chân nhanh chóng bắt lấy thân thể đã rơi xuống của Lữ Trình.