Chương 65.5: Nhà dột mà còn gặp mưa

Câu trước còn thủ thỉ thù thì, câu tiếp theo, Lăng Tử Đồng đột nhiên nâng cao âm điệu: “Cho nên lúc cô ăn cơm liền ăn cho tốt, nếu không tôi liền để Tiểu Hoa thay cô ăn.”

“Tiểu Hoa, lên!” Lăng Tử Đồng vỗ Tiểu Hoa một cái.

Tiểu Hoa đạp chân sau một cái, đi đến trước mặt Tần Di Nhiên, há mồm định định cắn chén trên tay Tần Di Nhiên.

Tần Di Nhiên nhìn con báo, ô oa một tiếng, không có chạy, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên đem cháo trực tiếp rót vào miệng.

Cháo còn nóng, Tần Di Nhiên đem một miệng lớn nuốt xuống cũng không được, nhả ra cũng không xong, cuối cùng, cô không cam lòng phun ra, rưng rưng đem cháo nóng nuốt xuống.

Ô ô, nóng quá!!!

“Tiểu Hoa, trở lại đây!” Không đợi Tần Di Nhiên cảm thán hết, Lăng Tử Đồng lại nói một câu.

Nếu tiếp tục uống một ngụm như vậy, miệng cô nóng rát, Tần Di Nhiên nhảy dựng lên, lửa đốt mộng chạy đến bên cạnh Tiếu Thừa trốn, hoàn toàn mất hết khí chất thiên hậu lúc trước, cô khóc thét nói: “Thừa, cứu cứu em.”

Ánh mắt Tiếu Thừa hướng đến Lăng Tử Đồng.

Lăng Tử Đồng sờ sờ mũi, gượng cười: “Tôi cũng chỉ đùa với cô ấy một chút, tôi quên mất cô ta là người phụ nữ của anh, khụ khụ, cùng lắm thì tôi trả lại cô ta một chén.”

“Trả lại tôi một chén? Còn cổ họng tôi thì phải làm sao bây giờ?” Cổ họng Tần Di Nhiên đau giống như bị lửa đốt, giọng cũng lạc hẳn.

Dù sao cái rương lựu đạn kia còn chưa tới tay, Lăng Tử Đồng cảm thấy mình không thể đem quan hệ cùng Tiếu Thừa quá cứng rắn, cô từ không gian sờ, ném qua một chai thuốc.

“Đây là thuốc tiêu viêm, dùng một ít bôi lên trên là được.”

Nhặt lên bình thuốc bôi, Tần Di Nhiên đọc chữ trên mặt, cô ngoại trừ tướng mạo, giọng nói cũng vô cùng có tư chất để kiêu ngạo, cô không thể làm hư giọng, nếu không sẽ biến thành giọng nói vịt trời, Tiếu Thừa sẽ càng không muốn cô nữa.

Từ ánh mắt đi xuống, Tần Di Nhiên đỏ mặt, la lớn: “Đây là thuốc tiêu viêm dùng cho thú cưng, Lăng Tử Đồng, cô coi tôi là cái gì?”

Ngạch - -

Cô đã quên lúc đi qua bệnh viện thú cưng, đã thuận tay lấy thuốc bên trong, dù sao cô còn có Tiểu Hoa, giữ lại thuốc này để không lo mối họa về sau.

Lăng Tử Đồng cảm giác mình có chút oan uổng, cô không thể bước vào không gian để tìm, bình thuốc tự nhiên đến trong tay, ai mà biết chai này là chuẩn bị cho Tiếu Hoa đâu.

“Cái kia, kỳ thật, nói cho cùng người cũng là động vật, cũng có thể dùng.” Cho dù là mình không đúng, lúc đối mặt với Tần Di Nhiên, cô cũng không thể nào thừa nhận lỗi của mình.

“Cô, cô - -”

Tần Di Nhiên trợn mắt một phen, hôn mê bất tỉnh.

Từ đêm qua cho đến sáng nay, cùng Lăng Tử Đồng đọ sức vài hiệp, cô không thắng qua một lần. Cô không thể mất thể diện, hiện tại té xỉu là biện pháp tốt nhất.

Thân thể cô chưa lành, mất máu quá nhiều, bị tức đến choáng cũng là chuyện bình thường.

Tần Di Nhiên từng diễn qua một bộ phim, trong đó có cảnh té xỉu, vì thế cô từng vì bồi dưỡng chuyên môn mà hỏi qua một thầy thuốc thâm niên, biết rõ như thế nào để cho người khác không nhìn ra cô là choáng thật hay giả.

“Hắc Tử.” Tần Di Nhiên ngất đi không nhìn thấy trong đôi mắt thâm trầm của Tiếu Thừa hiện lên sự không kiên nhẫn.





Để chén cuống, bị người khác quấy rối thời gian ăn cơm, trong lòng Hắc Tử cũng không kiên nhẫn, hắn đương nhiên sẽ không dốc lòng kiểm tra Tần Di Nhiên, chỉ đại khái nhìn thoáng qua, Hắc Tử nói: “Lão đại, mất máu, cộng thêm tối qua không ngủ, lại bị kí©h thí©ɧ, ngất đi thôi, không có gì đáng ngại.”

Sống chết của Tần Di Nhiên đã không còn nằm trong suy tính của hắn, chút ít cảm động còn sót lại đã bị Tần Di Nhiên từ đêm qua cho đến sáng nay tiêu hao sạch sẽ, hắn gật đầu nhẹ, bày tỏ mình đã biết.