Quần áo đơn giản thoải mái bởi vì cọ xát đã sớm bẩn và đen không thể tả, tóc tai rối bời, bởi vì hôn mê, sắc mặt cũng tái nhợt không ít, dù vậy, khuôn mặt tinh xảo tựa như búp bê kia lại nhiều thêm một phần xinh đẹp mĩ miều.
Lăng Tử Đồng ổn định nửa người dựa vào một góc, hỏi:
“Các người là ai? sao lại bắt tôi?”
“Vì sao bắt cô chúng tôi cũng không rõ, hai anh em chúng tôi chỉ phụ trách thu tiền, chúng tôi là ai, cô em xinh đẹp cũng không cần biết đâu.” Hai người kia cười lớn.
Trong đó có một người bước lên, nhìn Lăng Tử Đồng, còn có lòng tốt mà nhắc nhở: “Nhớ rõ, nếu như đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, phải nhớ tìm cho đúng người, hai anh em chúng tôi là vô tội.”
Thân thể Lăng Tử Đồng vẫn không có sức như cũ, đầu óc cô hôn mê nhưng tâm trí lại nhanh chóng suy nghĩ.
Cô không có kẻ thù, vậy là, chỉ có thể là đối thủ trên thương trường của anh trai.
“Đi thôi, em gái xinh đẹp, nên bắt cô đi đổi tiền rồi.”
Một người đi ở phía trước, người còn lại bắt lấy Lăng Tử Đồng đi theo phía sau, dừng lại một chiếc xe tải màu bạc không có giấy phép cách đó không xa.
Người đó để Lăng Tử Đồng ngồi ở ghế sau, chính mình cũng đi vào, móc ra một con dao găm, quơ quơ trước mặt Lăng Tử Đồng: “Cô em tốt nhất nên ngồi yên, nếu không dao của tôi cũng không có mắt đâu, bằng không thì trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô em có thêm bất cứ tỳ vết nào cũng phải chuyện của chúng tôi đâu.”
Lăng Tử Đồng không còn sức lực nào ngồi trên ghế, cười nhạo một tiếng: “Anh nhìn tôi như vậy còn có thể đánh thắng được hai người các anh sao?”
Người nọ cười đen tối, hình như cũng ý thức được mình căng thẳng hơi nhiều, hắn thu lại dao găm, không nhìn Lăng Tử Đồng nữa.
Xe nổ máy, chạy trốn trong đêm tối.
Xe chạy tới ước chừng cũng hơn mười phút, di động của người lái xe đằng trước lại vang lên một lần nữa, người nọ không kiên nhẫn cầm điện thoại lên, nhưng khi nói chuyện lại rất nịnh nọt.
“Ông yên tâm, đang trên đường đi, dạ, dạ, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, xe chạy càng nhanh.
Cùng lúc đó, phía bên kia, Tống Uyển Thanh bị bịt mắt trói lại trên một cái ghế.
Két… Tiếng đóng cửa vang lên.
Miếng vải đen trên mắt bị giật xuống, Tống Uyển Thanh hoảng sợ mở to mắt, lúc nhìn thấy được rõ ràng người trước mắt, cô kinh ngạc kêu lên: “Thác, là anh bắt em?”
Lăng Tử Thác chán ghét ném tấm vải trên tay, lạnh lùng nói: “Câm miệng, tôi mà nghe cô gọi tôi như vậy một lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ cô!”
Âm thanh này không có phập phồng, lại làm cho Tống Uyển Thanh rung động.
“Em, em đã có con của anh, anh không thể đối xử với em như vậy!” Tống Uyển Thanh dịu dàng run rẩy nói.
“Tống Uyển Thanh, cô muốn tôi nói sự thật?” Lăng Tử Đồng khinh miệt nhìn người phụ nữ một lần, nhìn người đối diện cũng giống như đang nhìn thứ rác rưởi mà người ta ghét nhất.
Thấy Lăng Tử Thác khẳng định như vậy, Tống Uyển Thanh đột nhiên thét chói tai: “Không, không, anh là đang trốn tránh trách nhiệm thôi.”
Trực giác nói cho Tống Uyển Thanh biết nhưng cô không cách nào thừa nhận.
Nhanh như vậy liền không chịu nổi?
Lăng Tử Thác nhếch môi mỏng, lời nói phun ra giống như dao, đâm Tống Uyển Thanh sống không bằng chết.
“Ngày cô bỏ thuốc trong ly của tôi, cuối cùng cô tự mình uống, hơn nữa tôi còn thay cô tìm một người đàn ông lớn tuổi nhất đang hừng hực lửa trong Ngọn lửa hồng, sao hả? Mùi vị có phải rất tốt đúng không?”
Ngọn lửa hồng, là một hộp đêm Ngưu lang cực kỳ có tiếng tại thành phố H, người ở bên trong ai ai cũng đều có kinh nghiệm trăm trận trăm thắng, kết hợp với Tống Uyển Thanh thật đúng là rất phù hợp.
Tống Uyển Thanh không phải luôn tự nhận mình là tao nhã như bách hợp sao?
“Không! Em không tin! Anh nhất định là đang trốn tránh trách nhiệm.” Tống Uyển Thanh điên cuồng lắc đầu, ánh mắt của cô trợn to, nghĩ đến cái gì đều nói ra:
“Là con tiện nhân kia có đúng hay không? Nhất định là vì con tiện nhân kia mới làm cho anh không thừa nhận con của chúng ta, các người là anh em mà, Lăng Tử Thác, anh thật ghê tởm.”
Lúc Tống Uyển Thanh nhắc đến Lăng Tử Đồng, Lăng Tử Thác híp mắt
“Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ.”
Nói xong, anh nhấc chân đạp lên mắt ghế Tống Uyển Thanh đang ngồi. Giây tiếp theo cái ghế Tống Uyển Thanh đang ngồi bị lật ngang qua.
Nhận được sức mạnh đánh bật tới, Tống Uyển Thanh đau nhức kêu lên: “Bụng của tôi đau quá!”
Lăng Tử Thác vỗ vỗ tay, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, người nọ bước lên, đối với Lăng Tử Thác cung kính: “Thiếu gia.”
Người ngoài chỉ biết Lăng Tử Thác chủ nhân của nhà họ Lăng lúc còn nhỏ đã chọn chín người bọn họ, Lăng Văn và Lăng Vũ ở công ty, những người còn lại từ Lăng Nhất đến Lăng Thất đều ẩn núp trong bóng tối, bảy người bọn họ mỗi người đều có tài năng, Lăng Tam làm chủ y thuật, mặc dù chỉ là bác sĩ chợ đen, nhưng đối với cơ thể con người may may vá vá thì so với bác sĩ trong bệnh viện là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
“Giữ lại con của cô ta.” Lăng Tử Thác ra lệnh.
Chỉ sợ là trong khoảnh khắc Tống Uyển Thanh biết được đứa con này không phải của anh, cô đã không cần đứa nhỏ này, Lăng Tử Thác đương nhiên không cho phép.
Được Lăng Tam hỗ trợ, đứa bé trong bụng Tống Uyển Thanh cuối cùng cũng được bảo vệ.
Lăng Tử Thác bấm điện thoại trong tay, ben kia bắt máy, Lăng Tử Thác trầm giọng nói: “Tống tổng tài, muốn con gái ông bình yên vô sự, ông tốt nhất đem Đồng Đồng trả lại một cách an toàn, nếu không, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai ở Tống gia.”
Đang nói chuyện, Lăng Tử Thác đột nhiên bước lên, bóp cổ Tống Uyển Thanh, cô đau đến thét chói tai.
Lăng Tử Thác lại đem điện thoại để bên tai một lần nữa: “Đã nghe rõ chưa?”