Chương 67
Mấy thiếu nữ trong đình đa số đều là con nhà võ, tính tình phóng khoáng, trừ Ngô Nguyên Nương còn một thiếu nữ nữa tên Mạc Hân cũng học võ từ nhỏ. Mạc Hân nghe nói Trác Vân giỏi võ, lập tức có thiện cảm, kéo tay nàng hỏi “Trác Vân có biết cỡi ngựa không? Nhà ta có một con ngựa lớn gọi Táp Phong, chuyển từ Tây Vực tới, trừ đại ca ta, không ai tới gần được, ngay cả ta cũng vậy. Có cơ hội ta sẽ dẫn Trác Vân tới xem, nếu có thể thuần phục được Táp Phong, xem đại ca ta còn dám coi thường ta nữa không!”
Trác Vân cười đáp “Ngựa thích nhất đồ ngọt, Mạc cô nương cứ lén cho nó ăn đường thường xuyên, không chừng chẳng bao lâu nữa nó sẽ thích cô nương đấy!”
“Thật à?” Mạc Hân ngạc nhiên nói “Nhưng nó hoàn toàn không thèm ăn đồ người khác cho!”
Trác Vân nói “Vậy ta cũng bó tay! Chỉ còn cách cỡi nó bắt nó phải thuần phục. Nhưng nếu Mạccô nương không biết cỡi ngựa, vậy thì đừng đυ.ng vào, ngựa vốn có máu điên, nếu chọc nó giận nó sẽ tìm mọi cách hất cô nương xuống đất, không cẩn thận có thể té gãy chân!”
Mạc Hân le lưỡi một cái, lắc đầu nói “Vậy ta không dám nữa!”
Ba người đang nói chuyện thì đột nhiên Ngô Nguyên Nương lặng lẽ kéo tay hai người một cái, Trác Vân và Mạc Hân cùng ngẩng đầu nhìn. Ngô Nguyên Nương nháy mắt với hai người một cái, bĩu môi nhìn về phía cửa đông của vườn hoa. Hai người nhìn theo thì thấy một tiểu thư trang điểm lộng lẫy đang bước vào vườn.
Trác Vân nhìn một hồi cũng không thấy có gì bất thường bèn khó hiểu hỏi “Kẻ thù?”
Ngô Nguyên Nương hừ nói “Đúng vậy, kẻ đi giữa cằm hếch lên tận trời kia chính là Từ Nhã Ninh, tam tiểu thư nhà họ Từ, ỷ mình là chất nữ của Từ trắc phi, luôn xem người khác là cỏ rác. Chỉ có chút nhan sắc mà lúc nào cũng ảo tưởng rằng tất cả nam nhân trên đời này thấy nàng ta rồi đều không nhúc nhích nổi, kén cá chọn canh mãi đến giờ vẫn chưa đính hôn. Nghe nói nàng ta đang nhắm thế tử đó!”
Mạc Hân cũng hừ một tiếng. Trác Vân quay đầu lại nhìn Từ Nhã Ninh một hồi rồi cau mày hỏi “Nguyên Nương đang nói cô nương mặc váy đỏ đi giữa? Ốm tong ốm teo không được hai lượng thịt, xinh đẹp chỗ nào? Mặt cũng coi như thanh tú đi nhưng vóc người lại quá nhỏ, nếu đứng bên cạnh một người to con, chẳng phải sẽ giống như đang xách một con cá….” Trác Vân làm động tác xách đồ, suy nghĩ một chút, thấy hình như không được thỏa đáng lắm bèn vội vàng thu tay lại.
Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân suýt nữa cười phun lên, che miệng đến mức thở không ra hơi, cứ nhìn Từ Nhã Ninh là trong đầu lại hiện ra cảnh nàng ta bị xách lên.
Từ Nhã Ninh đã sớm phát hiện ra ánh mắt của ba người trong đình, cho rằng ba người đang ghen tỵ với mình, bèn hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên trời. Từ Nhã Viện khẽ nhìn lướt qua đình nghỉ mát, thấy ba người đang cười ngả nghiêng ngả ngửa, đoán là không có chuyện tốt gì, khi nhìn kỹ lại, thấy rõ mặt Trác Vân thì bỗng ngẩn người ra.
“Sững sờ cái gì, còn không mau đi!” Từ Nhã Ninh kêu Từ Nhã Viện mấy tiếng, thấy Từ Nhã Viện không đáp lời, hung hăng trừng Từ Nhã Viện một cái, không ngờ Từ Nhã Viện hoàn toàn không nhìn nàng ta, mắt cứ nhìn thẳng vào đình nghỉ mát. Từ Nhã Ninh khó hiểu, nhìn theo, lập tức phát hiện Trác Vân, nhất thời lạnh lùng nói “Ai vậy? Sao ta chưa thấy bao giờ?”
“Là khách Yến vương phi mời tới.” Một thị nữ bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo “Chỉ là một dân nữ tầm thường, Tam tiểu thư không cần quan tâm!”
“Chỉ là dân đen mà cũng vào vương phủ được? Vương phi nương nương thật là….” Từ Nhã Ninh oán trách một nửa, bỗng ý thức được mình quá lời, lập tức ngừng lời, lo lắng nhìn xung quanh một hồi, thấy bên cạnh trừ đường tỷ Từ Nhã Viện chỉ còn hai thị nữ Từ trắc phi phái tới hầu hạ, mới yên lòng, liếc Trác Vân một cái, lạnh lùng nói “Thật là chướng mắt!”
Thị nữ kia lại nói “Tuy chỉ là dân thường, nhưng từng cứu thế tử một lần, nên rất được vương phi xem trọng! Nghe nói vương phi còn ban hôn cho nàng ta và Hạ đại công tử.”
“Hạ đại công tử?” Từ Nhã Ninh lắc đầu khinh thường, nói với giọng cay nghiệt “Là kẻ cả nhà đều chết sạch, mới được tìm về cách đây không lâu? Một tên sa cơ thất thế còn tự xưng công tử gì đó, buồn cười! Khó trách Yến vương phi lại đồng ý ban hôn cho hai kẻ đó, tính ra cũng xứng đôi vừa lứa!”
Từ Nhã Ninh được trong nhà chiều riết thành hư, tính tình cay nghiệt, đừng nói người khác, ngay cả đường tỷ Từ Nhã Viện cũng nghe không nổi, khuyên “Tam muội nói chuyện chú ý một chút, dù nhà họ Hạ không còn, thì vẫn còn nhà họ Triệu ở đây. Huống chi ta nghe nói Hạ đại công tử rất được vương gia xem trọng, ai biết ngày sao thế nào! Cẩn thận lời này truyền ra ngoài lại đắc tội với người ta!”
“Nhiều chuyện!” Từ Nhã Ninh chưa bao giờ coi trọng người đường tỷ này, sao chịu nghe khuyên, lườm Từ Nhã Viện một cái, tức giận đi ra ngoài. Từ Nhã Viện bất đắc dĩ thở dài, nói nhỏ với thị nữ, “Cô cô không nói gì với Tam muội sao?”
Từ thái độ của Từ Nhã Ninh, rõ ràng Từ Nhã Ninh không hề biết việc Từ trắc phi muốn dùng nàng ta làm mồi lôi kéo Hạ Quân Bình, bằng không sao nàng ta có thể hồ đồ như vậy!
Thị nữ cúi đầu nói “Nô tỳ không biết.”
Từ Nhã Viện thở dài, không hỏi nữa.
Trong Nghi Đô, các thiên kim tiểu thư cũng có vòng xã giao của riêng mình. Ngô Nguyên Nương và Từ tiểu thư bất hòa là điều mọi người đều biết, có điều đã vào vương phủ thì dù có mâu thuẫn lớn cỡ nào cũng không tiện thể hiện ra, chỉ dám lén trừng nhau, còn trước mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.
Nhưng dù có cười rạng rỡ cỡ nào thì vẫn không ngăn được sóng ngầm mãnh liệt đã bắt đầu khởi động giữa hai bên, nhất là khi trong đó còn có kẻ lắm lời cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Yến vương phi và Từ trắc phi vừa vào vườn, các thiên kim tiểu thư lập tức rối rít tiến lên ra mắt. Vì có Yến vương phi ở đây, Từ trắc phi phải diễn nhân vật hiền lành, luôn nở nụ cười.
Lúc Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân kéo Trác Vân lên chào thì ánh mắt Từ trắc phi dừng lại trên mặt Trác Vân, ra vẻ chân thành khen, “Lần trước Phương cô nương đi gấp, ta nhìn không kỹ, nay mới phát hiện, e là không một tiểu thư nào ở Nghi Đô có thể sánh kịp với vẻ đẹp của Phương cô nương! Hạ đại công tử quả là có phúc!”
Từ trắc phi vừa nói xong, Trác Vân đã lập tức cảm nhận được ác ý ập tới từ bốn phía, bén nhọn như những thanh đao hận không thể róc thịt trên người nàng xuống.
Trác Vân cười cười nói “Nương nương quá khen!” rồi cúi đầu đứng bên cạnh Ngô Nguyên Nương. Không phải nàng muốn khiêm tốn, mà vì nàng biết rõ, Từ trắc phi đã chuẩn bị không biết bao nhiêu bẫy rập chờ nàng rồi, nói càng nhiều, càng rước lấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người, chẳng bằng bớt nói một câu, tặng sân khấu cho kẻ khác lên diễn.
Từ trắc phi thấy Trác Vân không đáp lời, thầm thất vọng, nhưng há có thể dễ dàng dừng tay, cười cười nói với Yến vương phi, “Đúng rồi, sao không thấy thế tử? Vừa nãy muội còn nghe thấy tiếng của thế tử và Hạ đại công tử mà!”
Yến vương phi lạnh nhạt nói “Bọn nhỏ đều ở sân ngoài nói chuyện, nam hài tử tự có đề tài riêng, nào có kiên nhẫn nghe nữ nhân chúng ta tán gẫu.”
Từ trắc phi cười nói “Thế tử nổi tiếng hiếu thuận nhất, sao có thể để vương phi ở đây một mình. Chắc lát nữa sẽ tới thôi!” Ý là, nếu thế tử không tới thì là bất hiếu? Yến vương phi tức giận liếc Từ trắc phi một cái, chỉ xem lời Từ trắc phi như gió thoảng bên tai, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng phân phó người làm đi mời thế tử tới, muốn xem thử rốt cuộc Từ trắc phi định làm trò gì.
Chỉ chốc lát sau, Yến thế tử được tin, dẫn một đoàn thanh niên đi vào, cười hì hì chào Yến vương phi. di,.ễn,đ"àn,lêquys.dodon Hạ Quân Bình đương nhiên đứng bên trong. Hắn vốn cao to, khuôn mặt lại tuấn tú, có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà. Một đám thiếu nữ trong sân thấy hắn nhất thời đỏ bừng mặt, nhỏ giọng hỏi thăm thiếu niên anh tuấn kia tên gì. Đến khi nghe thấy vị này là Hạ đại công tử gần đây đang rất được Yến vương coi trọng, thì đã có không ít thiếu nữ mơ mộng.
Bàn về gia thế, nhà họ Hạ đã sớm suy tàn, tuy sau lưng Hạ Quân Bình có nhà họ Triệu làm núi dựa, nhưng rốt cuộc cũng không thể so với các gia tộc lớn khác. Có điều nay hắn được Yến vương xem trọng, sau này thăng chức sẽ rất nhanh.
Có mấy thiếu nữ suy tính một phen, đều cảm thấy Hạ đại công tử là đối tượng tốt hiếm có, nhìn hắn đỏ bừng mặt, chỉ mong một lát có thể nói mấy câu với Hạ Quân Bình, bắt được trái tim hắn. Ngay cả Từ Nhã Ninh cũng hung hăng cắn môi, hết ngó Hạ Quân Bình lại nhìn Yến thế tử, có vẻ do dự không quyết.
Yến thế tử mới nói mấy câu, Ninh quận công đã đến, không khí trong vườn càng trở nênnóng bỏng hơn.
Yến vương phi không muốn giữ mọi người, bèn phất tay ý bảo mọi người tự đi chơi, ngắm cảnh. Hạ Quân Bình vội vàng tiến tới bên cạnh Trác Vân nói chuyện với nàng. Ngô Nguyên Nương đã nghe chuyện hai người từ sớm, thấy vậy, cười ranh mãnh nói, “Trác Vân nhớ phải giữ cho kỹ đó, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo Hạ đại công tử đâu!”
Trác Vân mím môi, nghiêng đầu nhìn Hạ Quân Bình, chỉ cười không nói. Hạ Quân Bình vội vàng giơ tay nói với Ngô Nguyên Nương, “Ngô cô nương, ta đắc tội với cô nương lúc nào vậy?”
Ngô Nguyên Nương che miệng cười nói “Ta không hề nói lung tung, công tử quay đầu lại nhìn thử xem có bao nhiêu người đang ngắm công tử kìa!” Ngô Nguyên Nương vừa nói vừa chỉ tay ra sau lưng Hạ Quân Bình. Từ Nhã Ninh đang nhìn về phía bọn họ, cây quạt trong tay khẽ lay động, tạo vẻ quyến rũ. Khổ nỗi Hạ Quân Bình lại không thèm quay đầu nhìn nàng ta lấy một cái, ánh mắt dịu dàng đều rơi vào người Trác Vân, trong mắt đầy yêu thương và cưng chiều.
Từ Nhã Ninh hung hăng gấp giấy lại, trừng ba người một cái, nghiến răng xoay người sang chỗ khác, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhanh chóng đi về phía Từ trắc phi.
Chỉ chốc lát sau, đã có thị nữ chạy tới tìm Ngô Nguyên Nương báo là Tam tiểu thư nhà họ Từ muốn đấu thơ với bọn họ.
“Ta không đi!” Ngô Nguyên Nương tức đến đỏ bừng cả mặt, nghiến răng mắng, “Đồ không biết xấu hổ! Biết ta học không giỏi, ngay cả một bài vè cũng làm không được, còn mời ta đấu thơ, chẳng phải là cố ý muốn ta mất mặt!”
“Nếu Nguyên Nương không đi, nàng ta sẽ nói Nguyên Nương sợ nàng ta!” Mạc Hân lo lắng nói.
“A Hân chịu đi?” Ngô Nguyên Nương nhìn Mạc Hân nói “A Hân làm được thơ?”
Mạc Hân lập tức rụt đầu nói nhỏ “Nguyên Nương không phải không biết, ta vừa thấy sách đầu đã muốn nổ tung, xem một ít sách truyện còn được, chứ nào biết thơ thẩn gì!” Dứt lời, lại thở dài, bất đắc dĩ nói “Chẳng lẽ chịu nhận thua triệt để như vậy? Thật không cam lòng!”
Trác Vân nói “Buồn cười! Nàng ta muốn so tài, lý nào mọi thứ đều phải nghe nàng ta? Nàng ta nói muốn đấu thơ, chẳng lẽ chúng ta không thể đề nghị muốn so cỡi ngựa bắn cung, không thì xúc cúc, đá cầu gì cũng được! Ta nghe nói lúc trẻ vương phi chính là cao thủ môn xúc cúc, không biết Nguyên Nương có học được tí nào không?”
Ngô Nguyên Nương vỗ tay cười to, “Không sai! Cũng may có Trác Vân nhanh trí! Từ Nhã Ninh chỉ là chất nữ của một trắc phi, cũng dám ra vẻ trước mặt ta! Ta không muốn đấu thơ với nàng ta, chỉ muốn so cỡi ngựa bắn cung đá cầu, nếu nàng ta không đồng ý, nàng ta sẽ mất mặt!” Dứt lời, xoay người chạy tới chỗ Yến vương phi.
Hạ Quân Bình thừa dịp người khác không để ý, lén hôn trán Trác Vân một cái, nhỏ giọng nói “Nàng thật thông minh!”
Trác Vân đắc ý nói “Chàng cứ chờ xem, sắp có chuyện vui xem rồi đó!”
Ngô Nguyên Nương đến gặp Yến vương phi, khinh thường liếc Từ Nhã Ninh một cái, cười lạnh nói “Từ tiểu thư muốn so tài với ta không phải không được, chỉ là đấu thế nào phải do ta quyết định!”
Từ Nhã Ninh hừ lạnh, “Ngô tiểu thư muốn tỷ thí thế nào là do Ngô tiểu thư quyết định, nhưng…..” Từ Nhã Ninh dừng lại, đưa tay chỉ vào Trác Vân, lộ vẻ khinh thường, “Nàng ta cũng phải tham gia!”
Ngô Nguyên Nương cười thầm trong lòng, đáp “Phương cô nương vố cùng một nhóm với ta, dĩ nhiên phải tham gia! Còn Mạc Hân nữa, ba người chúng ta một nhóm! Từ tiểu thư phải mở to mắt mà chọn cho cẩn thận đó, ta không nhớ trong viện này còn ai biết đá cầu đâu!”
“Cái gì? Đá cầu?” Từ Nhã Ninh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngô Nguyên Nương đắc ý hất cằm một cái, cười lạnh nói “Chứ Từ tiểu thư cho là gì? Từ tiểu thư nói đấu thơ thì phải đấu thơ? Từ tiểu thư nghĩ mình là ai? Muốn so tài với bọn ta thì cỡi ngựa đá cầu, không thì cỡi ngựa bắn cung cũng được! Nếu không, bọn ta cũng bó tay, quá lắm thì đấu xúc cúc hoặc con quay…..” Ngô Nguyên Nương thấy mặt Từ Nhã Ninh càng ngày càng đỏ, thì càng hài lòng, cố ý thở dài, nói “Không ngờ cũng có thứ Từ tiểu thư không biết…..”
“Ngươi…. Ngươi……” Từ Nhã Ninh tức muốn nhảy dựng lên, mười ngón tay run rẩy chỉ vào người Ngô Nguyên Nương, hận đến nói không ra lời, tố cáo với Từ trắc phi, “Cô cô, nàng ta khi dễ chất nữ!”
Yến vương phi cười nhạt một tiếng. Mặt Từ trắc phi bỗng trở nên cứng ngắc, nhẹ nhàng kéo tay Từ Nhã Ninh, nói nhỏ “Đừng làm ồn, Ngô tiểu thư nói cũng không sai!” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Từ trắc phi lại hận không thôi, một câu ‘Từ tiểu thư nghĩ mình là ai?’ của Ngô Nguyên Nương đã khiến Từ trắc phi suýt nữa hộc máu. Ngô Nguyên Nương dám nói vậy, không phải là vì ỷ vào Yến vương phi là chính phi, nếu…. nếu……
Ninh quận công thấy vẻ mặt Từ trắc phi là lạ, nhanh chóng bước tới giải vây, cười nói “Biểu muội ta xưa nay kiêu căng quen, rất không hiểu chuyện, mong mọi người chớ để bụng! Ngô tiểu thư nói rất đúng, biểu muội ta từ nhỏ học thi từ thư họa, còn Ngô tiểu thư lại giỏi cỡi ngựa bắn cung, một văn một võ, tự nhiên không thể so được. Không bằng chúng ta hãy so những thứ khác?” Ninh quận công không đợi Ngô Nguyên Nương đáp lời, đã tiếp tục nói “Đã là nữ nhi chắc hẳn đã từng học đánh đàn. Ta nghe nói lúc nhỏ Ngô tiểu thư là đệ tử của đại nhạc công Bạch Trân, hẳn là đánh đàn rất giỏi, không bằng chúng ta dựa vào đó để so, thêm cả ca múa nữa! Bên Ngô tiểu thư có Phương cô nương, về phần Nhã Ninh thì có Nhã Viện…..”
Ninh quận công chưa nói hết câu, Từ Nhã Ninh đã chen miệng, “Một mình ta là đủ rồi! Không cần người khác giúp!” Lúc nói ra câu này Từ Nhã Ninh đã khôi phục thái độ kiêu ngạo như lúc đầu, ngước mặt nhìn Ngô Nguyên Nương với ánh mắt xem thường, đầy vẻ khıêυ khí©h. di ễn.đàyn.lê.quouý.đoon Từ Nhã Viện đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi đổi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ coi như không nghe thấy.
Mạc Hân kinh hãi, biết Ngô Nguyên Nương nóng tính đang định mở miệng ngăn cản, không ngờ Ngô Nguyên Nương đã nhảy dựng lên, chỉ vào Từ Nhã Ninh cả giận nói “So thì so, ai sợ ai?”
Yến thế tử đỡ trán tỏ vẻ không đành lòng nhìn thẳng. Hạ Quân Bình cũng cau mày lo lắng.
“Ngô tiểu thư biết đánh đàn?” Hạ Quân Bình thấy vẻ mặt Yến thế tử như vậy, kinh ngạc hỏi “Không phải Ninh quận công nói sư phụ Ngô tiểu thư là đại nhạc công Bạch Trân sao?”
Yến thế tử dở khóc dở cười nói “Đúng thì đúng, nhưng mà nha đầu kia học mấy năm mãi vẫn không đàn được bản nào ra hồn, khiến đại sư Bạch Trân giận tới mức hất đổ đàn luôn!” Yến thế tử dừng lại một chút, lại nói “Có điều nha đầu kia hát không tệ! Nhưng….” Yến thế tử ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình, “Phương cô nương biết đánh đàn và múa sao?”
Hạ Quân Bình trầm mặc hồi lâu, nhíu mày nói “Chưa từng thấy nàng đánh đàn, có điều…..” Hắn nhớ tới cuộc thi chọn hoa khôi lúc ở Ích Châu, cười nói “Nàng lại có tài thưởng thức và đánh giá!”
“Vậy thì có ích gì?!” Yến thế tử tiếp tục đỡ trán, “Đại ca ta thật đáng ghét, chỉ giỏi tính kế mấy tiểu cô nương!”
Bên này Ngô Nguyên Nương vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Hân đã đen như đáy nồi. Từ trắc phi thì vội vàng xen vào “Nếu Ngô tiểu thư đã đồng ý, vậy hãy so tài đánh đàn và ca múa đi! Nhã Ninh, còn đứng đó làm gì, không mau đi chuẩn bị đi!”
Mạc Hân nhíu mày nhìn Ngô Nguyên Nương nhỏ giọng nói “Nguyên Nương, sao ngươi lại hấp tấp như vậy, để Ninh quận công chơi chiêu khích tướng! Nếu lỡ chúng ta thua, chắc chắn sẽ bị nha đầu nhà họ Từ kia cười chết mất!”
Lúc này Ngô Nguyên Nương mới kịp phản ứng, nhưng đã không kịp nữa rồi, mặt như đưa đám “Làm sao bây giờ? Ta đã đồng ý rồi. Không phải A Hân biết đánh đàn sao?”
Mạc Hân giơ tay trái lên, cho thấy vết thương ở ngón trỏ và ngón giữa. Ngô Nguyên Nương cả kinh hỏi “sao vậy?”
“Mấy ngày trước đi theo một nữ đầu bếp trong phủ học nấu ăn bị thương, mặc dù vết thương không lớn, nhưng…..” Một khi ngón tay bị thương, tất nhiên sẽ không linh hoạt như trước, vả lại tài đánh đàn của Mạc Hân cũng không tính là quá giỏi, sao có thể so với Từ Nhã Ninh đã học đàn từ nhỏ.
Ngô Nguyên Nương sắp khóc tới nơi.
Trác Vân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nhắc “Hai người hình như…… quên mất ta rồi!”
Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân cùng nhau xoay đầu, trợn to mắt nhìn chằm chằm Trác Vân, đồng thanh hỏi “Trác Vân biết đánh đàn?” Không trách họ ngạc nhiên, bởi vì Trác Vân dù gì cũng là dân thường, đi theo sư phụ học võ còn có thể hiểu, ai ngờ được nàng lại biết mấy thứ thanh nhã này?
Trác Vân sờ lỗ mũi một cái, khiêm tốn cười nói “Biết sơ sơ…..”