Chương 66
Trác Vân quyết định đã tới lúc nên tới cửa ra mắt.
Tuy sống hai đời nhưng đây là lần đầu nàng đi gặp bà bà, nên hơi thấp thỏm trong lòng, nhốt mình trong phòng nửa ngày thử mười mấy bộ đồ, cuối cùng chọn một bộ váy màu xanh thêu hoa hải đường vàng nhạt, chải tóc kiểu hoa bách hợp và cắm trâm hoa mai bằng ngọc tím. Nàng soi gương hồi lâu, tự thấy đủ dịu dàng rồi mới chịu ra cửa.
Bình thường Trác Vân rất ít ăn diện, nay chịu khó chuẩn bị càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người. Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm Trác Vân hồi lâu, đến khi nàng gõ nhẹ vào đầu hắn một cái, hắn mới phục hồi tinh thần, nhỏ giọng nói “A Vân hôm nay thật xinh đẹp!”
Trác Vân hé miệng cười, nhẹ nhàng ngẩng đầu nói “Phấn có dày quá không? Hôm nay ta còn thoa son và vẽ lông mày nữa!” Lông mày của nàng hơi hếch trông khá sắc nên hôm nay cố ý vẽ cong một chút, nhìn dịu dàng hơn nhiều.
Hạ Quân Bình chỉ nhìn nàng cười ngốc nghếch, hoàn toàn không biết Trác Vân đang nói gì.
Hai nhà gần nhau, nên chỉ đi vài bước là tới Hạ phủ. Trong Hạ phủ cũng không nhiều người làm lắm, trừ mấy nha hoàn ma ma đi theo Triệu thị, chỉ còn mấy ma ma lo việc quét tước, dọn dẹp, bởi vì đã được dặn dò không được đi lung tung trong viện, nên Hạ Quân Bình dẫn Trác Vân đi một hồi vẫn không thấy người.
Lúc hai người đến Đông viện, vừa vào đã có nha hoàn Bồ Đào bên cạnh Triệu thị ra đón. Bồ Đào lặng lẽ nhìn lướt mắt qua Trác Vân một cái, nhất thời ngẩn ra, sửng sốt một hồi mới phục hồi tinh thần, vội vàng dẫn hai người vào phòng, miệng thì bẩm báo “Phu nhân, Đại thiếu gia và Phương cô nương đến!”
Triệu thị vội vàng buông ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy Trác Vân xong cũng ngẩn ra. di"ễn.đà,.n,lê,qu.ý,đ/ôn Tuy Triệu thị đã nghe Hạ Quân Bình nói không chỉ một lần Trác Vân rất xinh đẹp, nhưng Triệu thị chỉ cho rằng trong mắt Hạ Quân Bình người yêu sẽ hóa Tây Thi, nay chân chính thấy mặt mới biết hắn không nói sai. Dáng vẻ như vậy, quả thật đâu thể dùng hai chữ ‘xinh đẹp’ để hình dung. Hơn nữa, Trác Vân còn toát ra khí chất cao quý, hai mắt sáng, sống lưng thẳng tắp, chẳng có chỗ nào giống một cô nương quê mùa cả! Ngay cả thiên kim tiểu thư nhà quan cũng không nhất định được như vậy nữa là!
Nữ nhân như mình còn nhìn sững sờ, khó trách Bình ca nhi lại khăng khăng một mực, Triệu thị thầm nghĩ như vậy, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười.
.Trác Vân chậm rãi tiến lên chào, Triệu thị vội vàng nâng nàng dậy, mỉm cười, dịu dàng hỏi “Đây chắc là a Vân! Mỗi ngày Bình ca nhi đều nhắc tới con mấy chục lần bên tai ta, nay mới được gặp, quả thật còn đẹp hơn Bình ca nhi nói nhiều!”
Trác Vân đã quen được khen, chỉ hé miệng cười cười, suy nghĩ một chút lại thấy làm vậyhình như không được tốt lắm, bèn cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói “Bá mẫu quá khen!”
Hạ Quân Bình chưa từng thấy Trác Vân với vẻ ngượng ngùng như vậy bao giờ, cảm thấy thật đáng yêu, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, miệng sắp toét đến tận mang tai. Triệu thị thấy vậy, bỗng cảm thấy rất buồn cười.
Trác Vân giả bộ thục nữ một hồi, thấy Triệu thị hiền lành cũng dần thả lỏng, không thận trọng như trước nữa, một lát sau càng thêm tùy ý, hiện rõ tính tình. Triệu thị thấy nàng không phải người tâm cơ, càng thích hơn nữa.
Tuy mới gặp lần đầu, hai người lại trò chuyện rất hợp, cả Hạ Quân Bình cũng chen vào không lọt đành ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi, ngồi một bên nghe.
Đến trưa, Triệu thị giữ Trác Vân lại ăn cơm. Trác Vân cũng không từ chối. Ba người vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa cơm. Hạ Quân Bình hết nhìn Triệu thị lại nhìn Trác Vân, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, Hạ Quân Bình đưa Trác Vân về nhà, lại nói về hội hoa đào ở vương phủ “Đến lúc đó nàng cứ theo sát ta đừng đi lung tung, nếu có ai dám nói những lời khó nghe, cứ đáp trả đừng nghẹn trong bụng làm gì! Dù sao sớm muộn gì ta cũng phải đắc tội nhà họ Từ, không cần phải giữ mặt mũi cho họ.”
Trác Vân cười gật đầu “Chàng yên tâm, ta sao lại để người khác khi dễ mình chứ!” Người ta thường nói vua cũng thua thằng liều, những thiên kim tiểu thư kia lúc nào cũng phải lo giữ thể diện sao giống như nàng vốn là một nha đầu ở nông thôn không có danh tiếng gì, không cần phải lo lắng nhiều đến vậy.
Lại qua hai ngày, Yến vương phi thấy sắp đến hội hoa đào, bèn phái ma ma đêm đồ đến tặng cho Trác Vân. di/"ễn.đà"n,lê,qu"ý,đô"n Đó là một bộ váy xuân màu hồng đào, màu đẹp hơn vải bán trong tiệm không biết bao nhiêu lần, sáng bóng tự nhiên như được phủ một tầng mây khói, trên có thêu những cành hoa nhỏ màu trắng, cổ áo còn đính nhiều hạt trân châu nho nhỏ, tinh xảo không nói nên lời. Trác Vân dù gì cũng là một cô nương, chỉ liếc mắt một cái đã thích vô cùng. Đợi nàng thay đồ xong đi ra ngoài, Hạ Quân Bình lại nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ hận không thể giấu nàng trong nhà để người ngoài không thấy được.
Trên đường đến vương phủ, hai mắt Hạ Quân Bình cứ dán chặt vào người Trác Vân, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, sau không biết nghĩ tới điều gì, lại lặng lẽ đỏ mặt.
Đến vương phủ, vừa vào cửa chính, Trác Vân đã bị mọi người nhìn chăm chú. Phần lớn khách ở đây đều không biết nàng là ai, thấy người đẹp như vậy, sao có thể không tò mò, rối rít hỏi thăm thử, đến khi biết nàng chỉ là một dân nữ tầm thường, lại có không ít người nổi lên ý tưởng muốn nạp nàng làm thϊếp.
Hạ Quân Bình thấy vậy vừa tức vừa giận chỉ hận không thể kéo tay Trác Vân tuyên bố đây là vị hôn thê của hắn.
Đúng lúc này, Yến thế tử nghe tin ra đón, thấy Trác Vân, lập tức trợn to mắt, lẩm bẩm nói “Mỹ… mỹ nhân….” Yến thế tử vừa nói xong, đã bị Hạ Quân Bình trừng một cái. Yến thế tử sờ mũi một cái, không cam lòng gọi “Phương cô nương!”
Trác Vân cười chào, Hạ Quân Bình thì lặng lẽ đứng chặn trước người Yến thế tử cười như không cười gật đầu một cái “Thế tử vất vả rồi!”
Yến thế tử lại lắc đầu “Không vất vả, không vất vả! Tuyệt không vất vả!” Vừa nói vừa nhiệt tình rướn người nhìn ra sau lưng Hạ Quân Bình, khổ nỗi Hạ Quân Bình đã cao to hơn trước nhiều vừa lúc che hết người Trác Vân, chỉ có thể thấy được ống tay áo màu hồng đào của nàng.
Yến thế tử tiến tới gần bên tai Hạ Quân Bình nói thầm “Tiểu tử ngươi thật có phúc, lúc này ngay cả bảo bối của nhà họ Từ cũng đã ra trận, ngươi cần phải chú ý một chút, đừng để bị dụ!”
Hạ Quân Bình nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. Yến thế tử thấy hắn bị dọa, cười thầmtrong lòng, nhịn một lát rốt cuộc chịu không nổi, bật cười nói “Được rồi, tỏ vẻ thiếu niên nhà lành bị chọc ghẹo làm gì! Dù gì người ta cũng là thiên kim tiểu thư, chẳng lẽ sẽ cường bạo ngươi hay sao?”
Hạ Quân Bình vỗ vai Yến thế tử một cái, vẫn đứng ở bên cạnh Trác Vân, nói “Hôm nay ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ a Vân, không đi đâu hết!”
Yến thế tử hỏi “Nếu đại ca ta tự mình tới tìm ngươi cũng không đi? Hơn nữa, ngươi là một nam tử hán, đi theo Phương cô nương vào sân sau nói chuyện với một đám cô nương về trang sức, son phấn, y phục?”
Hạ Quân Bình đen mặt, Trác Vân cười hòa giải “Chàng cứ làm như nhà họ Từ là mãnh thú không bằng! Trước mặt nhiều người như vậy, nếu họ làm khó ta, thì chẳng khác nào tự làm bẽ mặt mình đâu!”
Yến thế tử cười cười, nói với Trác Vân “Nguyên Nương nhà biểu cữu ta và Phương cô nương tuổi xấp xỉ nhau, tính tình rất phóng khoáng, cũng tập đao tập kiếm từ nhỏ, để ta dẫn Phương cô nương qua nói chuyện với Nguyên Nương!”
Trác Vân tất nhiên biết Yến thế tử làm vậy là vì tốt cho mình bèn cười đồng ý. Hạ Quân Bình trừng Yến thế tử một cái, nhưng cũng đi theo.
“Nguyên Nương……” Yến thế tử vẫy tay về phía mấy cô nương đang ngồi trong đình, lập tức có một cô nương thân hình cao gầy xoay người lại, tựa đầu vào cột đình hỏi “Thế tử kêu muội?”
Yến thế tử chỉ vào Trác Vân nói “Giới thiệu với muội, đây là Phương Trác Vân, cưỡi ngựa bắn cung, cái gì cũng rành, cả gϊếŧ người cũng không chớp mắt!”
Mặt Trác Vân đen như mực, còn Hạ Quân Bình lại hớn hở giống như đó là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Ngô Nguyên Nương nghe vậy, tò mò nhìn chằm chằm Trác Vân một hồi, lắc đầu nói “Xạo! Tiểu cô nương còn đáng yêu hơn cả ‘đóa sen trắng’ nhà họ Từ này mà lại mạnh mẽ như vậy? Còn nói xạo nữa muội sẽ ra tay thử đó!”
Yến thế tử vỗ tay cười nói “Vậy muội cứ thử đi! Ta đang muốn xem náo nhiệt đây! Có điều đừng trách ta không cảnh báo trước, mớ võ công như mèo quèo của muội không đáng một chiêu của người ta đâu! Không chỉ ta đánh không lại, ngay cả bọn Tùng ca nhi cũng không phải đối thủ đó!”
Ngô Nguyên Nương thấy Yến thế tử không giống như giả bộ, bèn cười cười ngoắc Trác Vân, “Phương cô nương mau tới đây tám chuyện đi, đừng ở chung với mấy tên nam nhân xấu xa kia!”
Trác Vân rất thích tính cách của Ngô Nguyên Nương, cười đồng ý, quay đầu lại nói với Hạ Quân Bình, “Chàng theo thế tử đi chào mọi người đi, để ta ở đây tán gẫu với Nguyên Nương.”
“Nhưng……” Hạ Quân Bình đang do dự thì Trác Vân lại cười nói “Chẳng lẽ một đám nữ nhi bọn ta nói chuyện, chàng cũng muốn ngồi nghe? Yên tâm, ta là người dễ bị bắt nạt sao?”
Hạ Quân Bình quay đầu liếc nhìn Ngô Nguyên Nương một cái. Ngô Nguyên Nương hất mày với Hạ Quân Bình đầy ẩn ý. Da mặt Hạ Quân Bình dù dày cách mấy cũng đành phải gật đầu đồng ý.
Trác Vân chậm rãi đi vào đình nghỉ mát. Ngô Nguyên Nương lập tức tiến tới có vẻ muốn kéo tay nàng, nhưng thật ra là ra chiêu đánh tới. Trác Vân cười thầm, vung nhẹ tay áo lên, làm như không có gì, thản nhiên ngồi xuống ghế, ngẩng đầu cười một cái. Ngô Nguyên Nương ngẩn ra một hồi, nhìn Trác Vân với vẻ không dám tin, lại cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng bật cười, lắc đầu liên tục, nói “Không ngờ Tiểu Bảo biểu ca lại nói thật! Phương cô nương đúng là người luyện võ!”