Chương 35
Trác Vân không thể lập tức trở về nhà vì Lục Phong vừa được mang đi, thì nàng đã bị một đám người bao quanh mời rượu. Trác Vân nheo mắt lại nhìn lướt qua bốn phía, hỏi “Muốn cụng ly với ta, vậy phải theo quy tắc của ta!” Nàng vừa nói vừa cầm một vò rượu lớn ở bàn bên cạnh lên, ném qua ném lại giữa tay như đang giỡn.
Vò rượu này ít nhất cũng phải năm ký, nàng ném qua ném lại như món đồ chơi, chứng tỏ nàng mạnh biết bao nhiêu? Đám người vây quanh kia thấy vậy dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ nữa, cười ha hả chắp tay nói “Sau này có dịp lại mời Phương công tử, lúc đó mong Phương công tử ngàn vạn lần đứng từ chối!”
Trác Vân chỉ cười không đáp. Nàng tuy có tửu lượng cao nhưng dù sao lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy, vò rượu lúc nãy lại uống hơi nhanh, lúc này đã hơi say, mặt đỏ lên, mắt long lanh sáng ngời. Nàng phất tay với mọi người một cái, rồi vịn bả vai Trụ Tử đi ra ngoài.
Về đến nhà, Trác Vân lập tức nằm vật xuống giường, ngủ một đêm không mộng, mở mắt ra đã là trời sáng.
Sáng tinh mơ hôm sau, Trác Vân lại nhận được một phong thư nữa của Hạ Quân Bình. Bức thư cũng dài dòng như lần trước, khiến nàng cười khổ một hồi, đọc đến hai tờ cuối cùng mới lộ vẻ mặt chần chờ và nặng nề.
Trong thư Hạ Quân Bình nhắc tới việc Ngô tướng quân muốn cưới Triệu thị, có vẻ khổ não, hiển nhiên đang do dự không biết nên xử lý thế nào, lại nói đợi xong chuyện này sẽ trở về Ích Châu ngay. Hạ Quân Bình không chịu ở lại Nghi Đô học tập, ngày sau trở thành đại tướng quân, về đây làm gì? Đồng An Đường dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cũng chỉ là một nhà buôn, nếu Hạ Quân Bình về lại Ích Châu, sau này làm sao khôi phục được nhà họ Hạ?
Trác Vân càng nghĩ càng thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, vội vàng tìm giấy bút viết thư cho Hạ Quân Bình ngay, nghiêm túc phê bình Hạ Quân Bình một hồi, lại đưa ra rất nhiều lý do để thuyết phục. Viết được vài tờ, Trác Vân cẩn thận đọc lại một lần, tự nhận là đã đủ tha thiết đủ xúc động lòng người, mới dừng bút, bỏ thư vào bì, bảo A Đông đem tới dịch trạm.
Trụ Tử ăn xong bữa sáng, lập tức ôm một đống thiệp tới tìm Trác Vân, vừa vào cửa đã hét lên “Nhị nha, muội lại đây xem này, đây là do ông chủ Tống kêu người đưa tới sáng nay, nói tất cả đều là thϊếp mời đi uống rượu. Có cả phủ Thứ Sử nữa? Nhị nha muội nổi tiếng rồi!”
Trụ Tử không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rất vui vẻ khi Trác Vân được mọi người biết tới, “Tối hôm nay có rất nhiều lời mời, muội xem thử xem nên đi nhà nào?”
Trác Vân cau mày nhìn chồng thiệp trên bàn, rốt cuộc ngộ ra hôm qua nàng đã để lộ quá. Nhưng nàng cũng không hối hận. diẽ/.nanglequ;,ysdon Hôm qua rõ ràng Lục Phong muốn nàng phải bêu xấu trước mặt mọi người, dù sao trong lòng nàng vẫn còn chút chán ghét Lục Phong, không chịu yếu thế, nên có thể hạ gục hắn thì cảm thấy rất hả giận.
Có điều, nàng cũng không có ý định sẽ đi uống rượu với những tên nam nhân đầy ý xấu này. Huống chi, thϊếp mời nhiều như vậy, đi nhà nào cũng không tốt, tới lúc đó, không chỉ không kết được bằng hữu, còn đắc tội với người. Trác Vân nghĩ vậy, bèn vung tay lên nói “Từ chối hết cho muội, nói trong cửa hàng có việc, muội đã theo đội buôn ra khỏi thành từ sớm, không về kịp trong thời gian ngắn!”
Trụ Tử nghe vậy, sững sờ trợn to mắt hỏi “Muội định đến Nghi Đô tìm Thạch Đầu?”
“Cái gì?” Trác Vân lập tức nhảy dựng lên, “Đang yên đang lành muội đi tìm hắn làm gì?” Nàng chỉ muốn đi ra ngoài tránh, tới chỗ nào chẳng được, mắc gì phải chạy đến Nghi Đô xa xôi tìm tên kia? Nếu bị hắn biết được mình bị ép tới mức phải trốn đi vì mấy chuyện này, nhất định sẽ bị chê cười chết mất!
“Chẳng phải vì ta thấy muội không có chỗ nào để đi sao?” Trụ Tử gãi gãi đầu, vẫn nhìn chằm chằm Trác Vân với ánh mắt khó tin, “Thạch Đầu đi lâu như vậy, muội không nhớ sao? Ta thì rất nhớ!”
Trác Vân liếc Trụ Tử một cái, “Nhớ cái gì?! Từ đầu Thạch Đầu vốn đã không thuộc về nơi này, một ngày nào đó cũng phải đi thôi, chẳng lẽ có thể giữ hắn ở đây cả đời? Thạch Đầu là con nhà quyền quý, có thân thích ở Nghi Đô, tương lai phải làm quan, thậm chí là tướng quân, Hầu tước, hoàn toàn khác hẳn chúng ta!”
Trước giờ Trụ Tử vẫn luôn rất nghe lời Trác Vân, nhưng lần này lại cứng đầu phản đối, “Thạch Đầu không phải kẻ vô ơn! Trong thư trước, không phải còn nói nhớ chúng ta sao? Nếu chúng ta tới Nghi Đô, nhất định Thạch Đầu sẽ rất vui mừng!”
Trác Vân chỉ liếc Trụ Tử một cái, nhỏ giọng dặn dò “Lát nữa, muội thu dọn ít đồ đi ra ngoài tránh một thời gian, chờ qua lúc này rồi sẽ về. Nếu có người tới hỏi, đại ca cứ nói không biết.” Hôm qua nàng chuốc say Lục Phong, cho dù Lục Phong không hỏi tội, bọn thị vệ bên người hắn cũng sẽ không tha cho nàng. Nàng từng đánh thua tên thị vệ kia, tự biết mình dù trong tối hay ngoài sáng gì cũng không đánh lại, chạy trước cho rồi, chẳng có gì là mất mặt cả.
“Vậy muội đi đâu?” Trụ Tử lo lắng hỏi “Nếu muội đi Nghi Đô tìm Thạch Đầu ta không sợ vì Thạch Đầu sẽ chăm sóc muội, còn nếu đi chỗ khác, với tính tình của muội, sợ rằng tới chỗ nào sẽ gây chuyện chỗ đó, ngộ nhỡ bị người bắt nạt, Thạch Đầu biết sẽ oán ta chết mất!”
Trác Vân nghe vậy, nghẹn họng hồi lâu, tức giận nhìn chằm chằm Trụ Tử, rốt cuộc nói “Đại ca xác định kẻ xấu tính gây chuyện khắp nơi, gây xong lại không cách nào xử trí, còn bị người ta bắt nạt thật sự là muội sao?” Từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống vì cái gia đình này, xấu tính, gây chuyện gì đó đều là Hạ Quân Bình, không hiểu sao lại rơi tiếng ác xuống đầu nàng. Trác Vân bỗng cảm thấy thật oan uổng.
Trụ Tử nháy mắt, “Tối qua không phải là một chuyện sao? Gây chuyện xong không cách nào xử trí, đành trốn đi, còn không tính là bị bắt nạt?”
Đây thật sự là vị đại ca thật thà của nàng sao? Trác Vân chợt hoài nghi, từ khi nào đại ca nàng đã học được cách cười nhạo người khác? Nhất định là học xấu từ Hạ Quân Bình!
Trác Vân hận đến nghiến răng, “Dù đi đâu, muội cũng không đi Nghi Đô, chỗ đó cách Ích Châu thật xa, chỉ đi không sợ là đã hết một tháng, muội bị khùng mới ngàn dặm xa xôi chạy tới đó! Hơn nữa, bên đó Thạch Đầu không có sự nghiệp gì cả, muội qua đó, chẳng những không được hưởng phúc, nói không chừng còn phải làm trâu làm ngựa giúp hắn. Muội có ngốc đâu!”
Trác Vân vừa nói xong lại cảm giác hơi chột dạ, đời trước nàng nợ Hạ Quân Bình rất nhiều, trước khi chết còn kéo hắn chết theo, tiền đồ sáng lạn đã bị chặt đứt trong tay nàng.
Qua một hồi, Trác Vân lại nghĩ: không phải mình đã cứu hắn một lần sao? Không còn nợ hắn nữa rồi!
Trác Vân nhanh chóng thu thập một tay nải nhỏ, dặn dò Trụ Tử và bọn A Đông một tiếng xong thì lặng lẽ ra khỏi thành.
Nghi Đô nằm ở hướng đông bắc của Ích Châu, Trác Vân không dám đi ra từ cửa bắc, bèn theo hướng cửa đông đi, chuẩn bị tới mấy thành nhỏ ở phía đông thăm thú một chút. Ai ngờ, vừa ra khỏi thành chỉ mười mấy dặm, trời đột nhiên tối sầm, chốc lát sau đã vang lên từng trận sấm sét.
Giờ đã cuối tháng bảy, thời tiết bắt đầu lạnh dần, nếu băng mưa mà đi, vừa ướt vừa lạnh không phải là việc sung sướиɠ gì. Nghĩ vậy, Trác Vân vội vàng đi vào một nhà trọ trông khá sạch sẽ bên đường, định chờ hết mưa lại lên đường.
Người làm trong nhà trọ cực kỳ ân cần, vừa giúp xách tay nải vừa giúp nấu nước nóng, Trác Vân thuận tay thưởng một chuỗi tiền đồng, hắn còn đỏ mặt ngượng ngùng nhận lấy.
Quả không ngoài dự đoán của Trác Vân, nàng vừa vào phòng, ngoài cửa sổ đã vang lên từng tiếng mưa rơi tí tách. Mới đầu mưa nhỏ chỉ như từng cây kim, chốc lát đã to như hạt đậu nành, nện đôm đốp xuống nóc nhà.
Trác Vân dựa vào bệ cửa sổ nhìn một hồi, thấy người đi đường bị mưa đuổi chạy như điên, không chỗ trú chân, bỗng thấy rất thú vị, cười to một hồi xong ngáp một cái, lên giường nằm nghỉ.
Lúc Trác Vân tỉnh lại, trời đã tối, có vẻ đã tới giờ cơm chiều. Nàng bèn rửa mặt chải đầu gọn gàng rồi đi xuống sảnh lớn ở lầu dưới ăn cơm.
Chỉ qua một buổi chiều, nhà trọ vốn trống rỗng đã đầy ắp người, khách ngồi hơn nửa sảnh lớn. Trác Vân tìm một bàn nhỏ gần cửa ngồi xuống, kêu mấy món ăn kèm một bình rượu Thiệu Hưng, sau đó chậm rãi hưởng thụ khoảng thời gian thanh nhàn khó có được này.
Bởi vì lượng khách đột nhiên tăng vọt, nhóm tiểu nhị làm không kịp, Trác Vân cũng không hối, nhưng người khác lại nhịn không được, đã có người vỗ bàn hét hỏi “Tiểu nhị, sao đồ ăn của bàn này vẫn chưa có? Không mau mang đồ ăn lên đây, cẩn thận gia dẫm nát tay ngươi!”
Đã lâu rồi Trác Vân chưa nghe lại giọng điệu hung hăng như vậy. Lúc nàng mới lên núi Phương Đầu, phần lớn các huynh đệ trong trại đều nói năng lỗ mãng như vậy, cho tới khi Vu sư gia lên núi, cả ngày cứ càu nhàu mãi bên tai khiến nàng phiền quá không còn cách nào, mới để Vu sư gia đi ‘dạy’ các huynh đệ thế nào là lễ nghĩa. Về sau, bọn cướp trên núi Phương Đầu lúc đánh cướp cũng rất lễ phép, đều biết nói xin lỗi và cám ơn.
Trác Vân nhìn về phía phát ra tiếng nói, lập tức phát hiện hơi thở của ‘đồng loại’, đánh giá tỉ mỉ một hồi, càng nhìn càng thấy ông lão tóc hoa râm kia rất quen mắt, nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra, đây chẳng phải là Đại đương gia của núi Võ, Mạnh Triêu Quân sao?
Núi Võ nằm giữa đất Yến và Tây Xuyên, rộng mấy trăm dặm, có vô số cướp. Thanh Phong Trại của núi Võ xuất hiện còn sớm hơn cả núi Phương Đầu. Vào lúc này, triều đình chỉ lo tập trung vào việc quân Yến làm phản, hoàn toàn không rảnh quan tâm tiêu diệt mấy sơn trại này, còn quân Yến thì yếu thế cũng không có dư sức mà đi đánh. Mấy năm nay đúng là lúc bọn họ rất lớn mạnh, tổng số thậm chí đến mấy ngàn người.
Vị Đại đương gia này đừng nhìn vẻ ngoài nho nhã như tiên sinh dạy học mà lầm, thật chất là một kẻ rất hung ác, nếu không, sao có thể trong một thời gian ngắn đã nhanh chóng khiến núi Võ thành ổ cướp lớn nhất cả Ích Châu chứ!
Đáng tiếc Mạnh đại đương gia không có nhiều con cháu, đến già cũng chỉ có một nữ nhi yếu ớt. lưêqy.,cdơon Mạnh đại đương gia vừa qua đời thì nàng ta cũng không chịu nổi sức ép từ cuộc tranh đoạt quyền lợi, tranh đoạt vị trí Đại đương gia của kẻ dưới, rốt cuộc, chẳng trụ được bao lâu đã bị quân Yến bắt lại.
Lúc ấy, tướng quân dẫn binh đi đánh bọn cướp là ai?
Hình như chính là Hạ đại tướng quân!
Trong lúc Trác Vân đang nhớ lại chuyện xưa thì cửa chính của nhà trọ đột nhiên bị người đá mở ra, một đám nha dịch hung hăng bước vào. Mạnh lão đầu lập tức biến sắc, cúi đầu cầm ly nước trên bàn lên uống.
Mấy nha dịch kia nhìn khắp sảnh lớn một vòng, không phát hiện ra điều gì bất thường, bèn hắng giọng quát to “Có thổ phỉ vào thành Ích Châu! Chúng ta phụng mệnh Thứ Sử đại nhân đi truy tung tích thổ phỉ. Tất cả lập tức lấy hết giấy thông hành ra để trên bàn cho chúng ta kiểm tra!”
Bọn nha dịch nói xong thì bắt đầu tra xét giấy thông hành. Trác Vân có thân phận đàng hoàng tất nhiên không sợ, lập tức móc giấy thông hành ra cho nha dịch xem, vừa cười vừa hỏi “Xin hỏi quan gia, những thổ phỉ kia từ đâu đến vậy? Mong ngài nói một tiếng để mọi người biết đường mà né đi!”
Nha dịch kia thấy Trác Vân tuấn tú, cử chỉ đoan chính, lập tức sinh thiện cảm, hắng giọng nói “Nghe nói là từ núi Võ tới, không ít đâu! Thứ Sử đại nhân phái tận một trăm nha dịch ra ngoài thành tìm kiếm, mấy tên kia chắc chắn sẽ không thoát được!” Hắn mở giấy thông hành của Trác Vân ra xem, thấy ghi ‘Phương Trác Vân, người Ích Châu’ thì cười nói “Thì ra tiểu huynh đệ từ thành Ích Châu ra! Nghe nói trong thành đang rất náo nhiệt, hôm qua có cuộc thi so tài chọn hoa khôi đúng không?”
Trác Vân cười nói “Đúng vậy, trên Đông Hồ toàn thuyền là thuyền. Đại thiếu gia nhà Thứ Sử cũng tới, còn có khách quý đến từ kinh thành, và tất cả quan lại quyền quý khắp Ích Châu. Sau đó chọn ra Vân Mộng của Nghiên Hoa Hiên làm hoa khôi. Có thể nói là hoàn toàn xứng đáng!”
Nha dịch kia nghe vậy, bèn hỏi “Chẳng lẽ tiểu huynh đệ cũng có mặt ở đó?”
“Nhờ phúc bằng hữu, tại hạ mới có cơ hội được ngồi chung một thuyền với Đại thiếu gia nhà Thứ Sử! Có điều Đại thiếu gia ngồi ở lầu ba, ta thì chỉ ở lầu hai, không thấy được rõ như bọn họ.” Trác Vân thấy vẻ mặt nha dịch kia bỗng trở nên thân thiết hơn, thầm nghĩ, quả nhiên cái danh Thứ Sử rất có ích.
Bọn nha dịch nghe vậy, quả nhiên không hỏi nàng gì nữa, chỉ nói giỡn mấy câu rồi chuyển sang bàn khác.
“Các ngươi tới từ Quảng Nguyên?” Một nha dịch cầm giấy thông hành của Mạnh lão đầu hỏi, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt đề phòng “Đi Ích Châu làm gì?”
“Tìm đại phu,” Mạnh lão đầu đáp “Khuê nữ ta bị bệnh, nghe nói trong Đồng An Đường ở Ích Châu có một đại phu rất giỏi, nên đặc biệt tới tìm. Không ngờ vị đại phu kia đã về quê cũ từ năm trước, phí công một chuyến!”
Nha dịch kia hình như vẫn không tin, nhìn chằm chằm vào mấy hán tử cùng bàn hỏi “Còn mấy người này?”
“Đều là gia đinh trong phủ.”
“Gia đinh?” Nha dịch kia cười lạnh mấy tiếng, nháy mắt với những nha dịch còn lại, mấy người kia hiểu ý, lập tức nắm chặt chuôi đao, vây quanh Mạnh lão đầu. Mạnh lão đầu vẫn thản nhiên như không, nhưng mấy nam nhân ngồi cùng bàn thì đã biến sắc, lặng lẽ thò tay vào trong áo.
Nói thì chậm, nhưng mọi việc lại diễn ra rất nhanh. Trác Vân đột nhiên xông tới, níu lấy ống tay áo của Mạnh lão đầu, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ hỏi “Lão thúc? Ngài là Mạnh lão thúc đúng không? Chất nhi là A Vân đây! Ngài còn nhớ không? Lần trước chất nhi theo La lão gia tới phủ của ngài đó! Đúng rồi, Mẫn tỷ nhi đã khỏe lại chưa, năm nay chắc cũng được mười tuổi rồi…..”
Trác Vân nói liên tục không ngừng, mấy nha dịch dừng tay lại quan sát tình huống. Mạnh lão đầu thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không, nhìn chằm chằm Trác Vân hồi lâu, giả bộ suy nghĩ một lúc rồi hỏi “Ngươi là….. A Vân nhà La lão đại?”
Cướp quanh đây không ai không biết La lão đại là Đại đương gia của núi Phương Đầu, nếu Trác Vân tự xưng là người nhà của La lão đại, dĩ nhiên là bằng hữu không phải địch, vả lại, vừa há miệng đã nói ra tên tuổi nữ nhi mình, chắc hẳn là người của núi Phương Đầu thật!
Mạnh lão đầu không ngốc, tất nhiên biết Trác Vân đang giúp lão, lập tức phối hợp cười to nói “Thì ra là A Vân, mới mấy năm không thấy, giờ đã cao đến vậy rồi! Ngươi không ở bên cạnh lão La, tới Ích Châu làm gì?”
Trác Vân đáp, “Chất nhi vốn là người Ích Châu, nếu lão thúc muốn đi Đồng An Đường tìm An đại phu, sao không nói với chất nhi một tiếng? Đúng rồi, rốt cuộc Mẫn tỷ nhi đã mắc bệnh gì mà khiến lão thúc phải ngàn dặm xa xôi đến đây tìm đại phu? Có điều, dù không có An đại phu, cũng còn Dương đại phu. Dương đại phu cũng là đại phu nổi tiếng trong thành Ích Châu, hay khám cho Thứ Sử đại nhân. Lúc về, chất nhi sẽ nói trước với Dương đại phu, chắn chắn Dương đại phu sẽ chịu đi Quảng Nguyên với lão thúc một chuyến……”
“Công tử biết mấy vị này?” Nha dịch kia nghe vậy hỏi.
Trác Vân lập tức chắp tay với nha dịch kia nói “Đây là bằng hữu của phụ thân tại hạ, đã nhiều năm không gặp, lúc nãy nhìn quen quen, nhưng không nhận ra. May nhờ vừa rồi quan gia có nhắc đến Quảng Nguyên, tại hạ mới nhớ được!” Vừa nói, Trác Vân vừa dúi một thỏi bạc khá nặng cho nha dịch kia.
Nha dịch kia lập tức trở nên ôn hòa hẳn, cười nói “Nếu đã là người quen của công tử, tất nhiên chắc chắn không phải kẻ chúng ta muốn tìm. Đắc tội rồi!” dứt lời, quay đầu cười khách khí với Mạnh lão đầu rồi nói với mấy nha dịch còn lại một tiếng, tiếp tục đi kiểm tra ở bàn khác.