Chương 13
“Phương Trác Vân, ngươi không sao chứ?” Từ khi biết tên thật của Trác Vân, Hạ Quân Bình không kêu ‘Nhị nha Nhị nha’ nữa, mà gọi nàng bằng cả tên họ. Trước kia Trác Vân còn sửa đúng muốn Hạ Quân Bình gọi nàng là ‘sư phụ’, nhưng mấy ngày nay, dường như nàng không còn chấp nhất chuyện đó nữa.
“Sắc mặt ngươi rất tệ, bị bệnh à? Hay là, để ngày mai chúng ta hẵng đi?” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân có vẻ tiều tụy, lo lắng khuyên. Mấy ngày nay Trác Vân luôn thất thần, lúc nào cũng hốt hoảng, khiến Hạ Quân Bình phải nghi ngờ nàng có đang bệnh hay không. Có lẽ vì thức đêm trông mình. Hạ Quân Bình vừa nghĩ vậy, vừa thấy áy náy.
Trác Vân lại cố chấp lắc đầu, “Không có gì, ta rất khỏe.” Nàng không biết khi nào đại ca nàng sẽ về, nên phải nắm chặt thời cơ, lỡ như chuyện chưa thành mà đại ca nàng đã về, không biết phải chờ đến lúc nào mới có cơ hội nữa.
“Đi thôi,” Trác Vân cười nói, trong mắt có vẻ khıêυ khí©h, “Chẳng lẽ ngươi sợ? Trong núi không có cọp đâu! Lần trước, ta và đại ca vào núi, suốt đường đều bình yên, ngay cả gà thỏ đều rất ít.”
“Ta không có sợ!” Hạ Quân Bình tức giận la lớn, “Ta nói vậy không phải là vì lo cho ngươi sao ?! Không biết ơn! Đi thì đi, chẳng lẽ ta còn không bằng tiểu nha đầu ngươi! Một lát nếu thật sự đυ.ng phải cọp hay gấu gì, ngươi đừng có mà khóc núp sao lưng ta đó!” Hạ Quân Bình vừa nói vừa giơ cây cung lớn lên, bước đi, rất khí thế.
Trác Vân nở nụ cười khó hiểu, đi theo sau.
Tuy lần này chỉ cách lần trước có hơn hai mươi ngày, nhưng cảnh vật trong núi đã thay đổi rất nhiều. Từ khi trời bắt đầu chuyển lạnh, trong núi cũng bắt đầu có những trận gió lớn, rừng cây xanh thẳm đã hơi tiêu điều.
Trác Vân đạp lên lớp lá vàng khô, ung dung đi sau, nghe những tiếng reo vui của Hạ Quân Bình.
“Phương Trác Vân, ngươi xem, cái này là cái gì? Có phải Nhân sâm không?”
“Cái này thật đẹp, chúng ta hái một ít về nhà đi!”
“Ô, hình như là Nhân sâm......”
Hạ Quân Bình hưng phấn nhảy dựng lên, xoay người hô to với Trác Vân, “Phương Trác Vân! Ngươi mau qua đây xem cây này có phải Nhân sâm không?”
Trác Vân thong thả lại gần, thản nhiên nhìn theo hướng tay Hạ Quân Bình chỉ, chợt sửng sốt: tiểu quỷ này thật tốt số, mới vào núi chẳng bao lâu đã tìm được Nhân sâm, vả lại dựa theo mớ lá của cây có thể biết đây là một gốc Nhân sâm đã rất lâu năm.
“Đúng không?” Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân, thấy nàng khẽ gật đầu, lập tức hoan hô, không thèm hỏi Trác Vân phải đào thế nào, đã vội vàng móc cái xẻng nhỏ từ trong sọt ra, đào nguyên mớ đất xung quanh gốc Nhân sâm kia lên, sau đó cẩn thận bới sạch sẽ bùn đất trên gốc Nhân sâm ra, cười đắc ý, “Cái này trông cứ như củ cải, có thể bán được bao nhiêu tiền? Đủ chúng ta ăn mấy lần thịt không?”
Trác Vân trừng Hạ Quân Bình, giễu cợt nói, “Sao, chê đồ ăn nhà ta quá kém, khiến ngươi phải đói bụng hả?” Từ khi nàng biết Thạch Đầu chính là Hạ Quân Bình thì bắt đầu nhìn Thạch Đầu kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, dù Thạch Đầu nói gì, nàng đều không nhịn được phải châm chọc mấy câu.
Trác Vân nói xong lại cảm thấy mình như bây giờ thật đáng ghét, hung hăng cắn môi một cái, quay mặt sang chỗ khác không nhìn Hạ Quân Bình nữa.
Hạ Quân Bình không biết là nghe không hiểu, hay do không thèm để ý, vẫn cười hì hì như cũ, vui vẻ nói, “Mấy ngày nay chưa được ăn thịt nên rất thèm! Đúng rồi, Phương Trác Vân, ngươi nói trong rừng này có thỏ hay không, nói không chừng một lát ta có thể săn mấy con về xào ăn cho đỡ thèm. Lúc đó đừng có mà giành với ta đó!” Hạ Quân Bình vừa nói vừa tiện tay bỏ Nhân sâm vào trong sọt, tiếp tục bước về phía trước.
Trác Vân nhìn theo bóng lưng Hạ Quân Bình, thấy dáng vẻ phấn khởi của Hạ Quân Bình, lòng bỗng có cảm giác không nỡ.
Hình như vận may của bọn họ cũng không kéo dài, trong một canh giờ sau đó, hai người tìm mãi vẫn không thấy một bóng Nhân sâm nào khác. Hạ Quân Bình còn nhỏ, dễ thấy nản, bèn nói với Trác Vân, “Hay là, chúng ta về thôi! Ta thấy mấy hôm nay trời cứ âm u, sáng nay trời lại đầy mây đen, không chừng lát nữa sẽ có mưa to!”
Trác Vân mỉm cười, nhưng trong mắt lại chỉ có lạnh lẽo, “Khó khăn lắm mới lên núi một chuyến, sao có thể về tay không?! Lần trước ta và đại ca vào núi chỉ nửa ngày đã đào được ba gốc, hôm nay mới được một gốc, nếu cứ vậy quay về chẳng phải sẽ bị đại ca cười cho!”
Dứt lời, nàng dừng một chút, nhìn con đường nhỏ quanh co trước mắt, nói tiếp “Chúng ta tìm khắp quanh đây cũng không thấy Nhân sâm, hay là đi vào sâu hơn đi! Hai chúng ta chia nhau tìm, một canh giờ sau hợp lại ở đây, được không?”
“Như vậy sao được!” Hạ Quân Bình phản đối, cuống cuồng nói, “Một nữ hài tử như ngươi sao có thể đi một mình. Nếu xảy ra chuyện gì, đại ca ngươi chắc chắn sẽ gϊếŧ ta, không được, không được!” Hạ Quân Bình liên tục lắc đầu, dáng vẻ rất kiên quyết.
Tất nhiên Trác Vân biết phải đối phó với Hạ Quân Bình thế nào, khẽ mỉm cười, hừ nói, “Ngươi sợ thì có! Bản lĩnh của ta chẳng lẽ ngươi còn chưa biết, ngay cả đại ca còn không phải là đối thủ của ta! Ngươi cứ nhất định muốn theo ta, thật ra là lo lắng mình bị thú hoang trong núi ăn thịt đúng không?”
Hạ Quân Bình quả nhiên bị lừa, tức giận dậm chân một cái, nói “Nha đầu chết tiết không biết điều kia, tùy ngươi thôi, lát nữa có gặp cọp thật đừng có mà kêu trời trách đất gọi ta tới cứu!” Dứt lời, Hạ Quân Bình làm bộ như muốn đi.
Trác Vân lạnh lùng phất tay với Hạ Quân Bình, “Đi xa một chút, đừng lén đi theo ta. Lát nữa, chúng ta so xem ai đào được nhiều Nhân sâm hơn.”
Hạ Quân Bình giận điên lên, đi thẳng vào núi sâu.
Trác Vân nhìn theo bóng Hạ Quân Bình biến mất trong rừng sâu, thở dài một hơi, ngực giống như bị cái gì đè nặng không thở nổi.
Nàng không sai! Trác Vân tự nói với mình như vậy, ít nhất nàng đã từng cứu Hạ Quân Bình một lần, hơn nữa lần này cũng không gϊếŧ ngay, thậm chí còn cho thằng nhóc kia mang Nhân sâm đi. d.đ lẽquy.,đôn Nếu Hạ Quân Bình thông minh, dù bị lạc trong núi, cũng có thể tìm được đường ra, sau đó vào thành bán Nhân sâm đi là có thể được ăn thịt cho thỏa lòng mong ước.
Nhưng dù tự an ủi mình thế nào, trong lòng Trác Vân luôn có chút phiền muộn không nói được thành lời, lưng nàng đổ mồ hôi ướt đẫm, gió mát thổi qua, cảm thấy lạnh lẽo cả người. Có lẽ bị bệnh? Mới thấy lạnh như vậy? Nàng siết chặt vạt áo, quay đầu nhìn ra sau một cái.
Rõ ràng là giữa trưa, trời lại đột nhiên tối sầm, mây đen đầy trời, chỉ chốc lát đã bao phủ cả đỉnh núi, hơi nước ẩm ướt tràn ngập khắp không khí, khiến người ta hít thở không thông.
Quả nhiên trời muốn mưa!
Thằng nhóc đó sẽ không sao chứ? Trác Vân không ngừng suy nghĩ miên man, vô ý thức dừng bước lại, xoay người nhìn về phía khoảng rừng âm u trước mặt. Hạ Quân Bình dù thông minh, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, cũng khó mà tự cứu. Tiểu quỷ kia lại mới khỏi bệnh!
Chẳng lẽ phải đi vào cứu Hạ Quân Bình? Trác Vân hung hăng lắc đầu. Nàng không đi đâu! Khó khăn lắm mới đuổi được kẻ thù đi, quyết không thể mềm lòng!
Trác Vân đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi quyết định quay đầu đi, nhưng chỉ một lát đã cảm thấy làm vậy có hơi độc ác, dù gì, đời này Hạ Quân Bình chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với nàng và Lục Phong, nếu thật sự bỏ mặt Hạ Quân Bình chết trong rừng này, có phải tàn nhẫn quá không ?!
Trác Vân quá tập trung suy nghĩ, không hề phát hiện sau lưng có một con thú khổng lồ đang lặng lẽ tiến lại gần. d.dlevquybdonw Nàng hung hăng dậm chân một cái, nghiến răng mắng mình ‘Lòng dạ đàn bà’, vừa quay đầu chuẩn đi tìm Hạ Quân Bình thì chợt nghe sau lưng có tiếng động, nàng cúi người xuống theo bản năng, may mắn tránh thoát móng vuốt của con thú, nhưng bả vai vẫn bị sượt qua rách da, máu tươi rỉ ra, đau đến mức nhe răng.
Trác Vân lăn người một cái, đối mặt với con thú sau lưng. Đây là một con heo rừng đen lớn, với đôi răng nanh khiến người ta phải rùng mình. Nó kêu to một tiếng, lại vọt về phía Trác Vân.
Trác Vân tự biết không phải đối thủ của con heo rừng này, không dám đối cứng, đành cuống quýt tránh sau thân cây. Con heo rừng này bề ngoài nhìn ngu xuẩn, thật ra không tính là quá ngu, dường như hiểu được ý của Trác Vân, lại vòng qua bên cạnh gốc cây, hầm hừ xông tới chỗ nàng.
Trác Vân nhờ vào sự linh hoạt may mắn tránh thoát cú húc của heo rừng, thân cây lung lấy mấy cái, nhưng con heo rừng kia vẫn thản nhiên như không, cả da cũng không sướt lấy một miếng.
Mặt Trác Vân trắng bệch, cuống quýt nhấc cây nỏ trong tay lên, rút mũi tên sau lưng ra, chưa kịp ngắm bắn thì con heo rừng đã hầm hừ bổ nhào về phía nàng.
“Vèo....” Mũi tên nhỏ đâm ngay vào bụng heo rừng, máu tươi lập tức trào ra. Heo rừng bị đau, đỏ mắt, hung hăng đào đất, vọt vào người Trác Vân.
Trác Vân cúi người muốn tránh, không ngờ vấp phải rễ cây, té sấp trên đất, càng khổ hơn là lúc nàng đứng lên, lại cảm thấy mắt cá chân rất đau, không biết chỉ bị bong gân hay đã trật khớp luôn, không đứng dậy nổi.
“Quả là họa thì không đến riêng lẻ......” Trác Vân thật không muốn kiếp này lại chết bởi một con heo rừng, thật giống như chưa đánh đã bại, nàng còn chưa tìm được Lục Phong, chưa kịp nhìn Lục Phong sống tốt, lại bởi vì có ý hại người nên phải chết ở đây......
Heo rừng thấy Trác Vân không động, sững lại một chút, rồi bắt đầu bào đất, rống lên hai tiếng, đang muốn nhào vào Trác Vân, bỗng kêu to một tiếng. Trác Vân kinh ngạc phát hiện bên tai trái của nó bị trúng một mũi tên. Heo rừng bị đau, không để ý tới Trác Vân nữa, xoay thân rống to hai tiếng với người đã bắn tên.
Trác Vân trợn to mắt nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình đang run lẩy bẩy đến mức quên cả nhúc nhích, kêu to, “Còn đứng đó làm gì, chạy mau!”
Lúc này Hạ Quân Bình mới phản ứng kịp, bắt đầu chạy nhanh đi. Heo rừng nào chịu thả Hạ Quân Bình chạy, lập tức đuổi theo không tha.
Trác Vân nhân cơ hội, vội vàng ngắm nỏ bắn đi, “Véo.....” một tiếng, mũi tên cắm vào giữa mắt trái của heo rừng, sau đó là một mũi nữa cắm vào mắt phải.
Heo rừng mất phương hướng, lại bị đau, chạy loạn trong rừng, thỉnh thoảng đυ.ng vào thân cây, phát ra những tiếng kêu đau đáng sợ. Hạ Quân Bình thấy heo rừng không đuổi theo nữa mới xoay người lại, nhìn xung quanh, thấy Trác Vân, vội vàng nhào tới, trên mặt đầy nước mắt, ôm Trác Vân khóc to, “Hu hu....... Hù chết tiểu gia rồi!”
Trác Vân nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt phức tạp, hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài một tiếng.