Chương 44

Một hồi lâu sau hai người mới buông đối phương ra, bà ngoại lại liên tục hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi Giai Tuệ thề thốt nói không lừa bà cụ, cả nhà cô đều rất tốt, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm: "Con bé này, làm bà sợ hết hồn! Đói bụng chưa? Mau vào nhà bà nấu cho cháu ăn!"

Giai Tuệ được bà cụ dắt tay đi vào ngôi nhà cấp bốn. Trong sân giống hệt như những gì cô từng thấy trong nhiều giấc mơ sau này, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngay cả những khe hở trên sân lát gạch xanh cũng được quét dọn sạch sẽ. Trên chiếc bàn vuông nhỏ dưới mái hiên nhà chính có bát, hiển nhiên là bà cụ đã ăn cơm trưa. Giai Tuệ đi tới nhấc cái l*иg bàn lên, chỉ thấy bên trong có một đĩa dưa muối, một đĩa rau bí xào đã ăn một nửa.

Mỗi khi Giai Tuệ về nhà, bà ngoại đều làm một bàn đồ ăn phong phú, nhưng thật ra cô vẫn luôn biết, trong những ngày tháng mà cô không ở bên, bà ngoại lại ăn rất kham khổ. Nhưng suy đoán luôn không bằng tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy đồ ăn đơn giản như vậy, trái tim cô giống như bị đâm mạnh một cái.

"Trong nhà còn có thịt không? Đã bao lâu rồi cậu và mẹ cháu không trở về?"

"Thường xuyên về mà! Cách đây không lâu vừa trở về!" Bà ngoại vội vàng giải thích: "Trong nhà còn có bánh ngọt do mẹ cháu mang về, còn cả cam đóng chai do em trai cháu mang tới, bà lấy ra cho cháu ăn lót dạ nhé, giờ bà sẽ đi nấu mì cho cháu, buổi trưa ăn đơn giản một chút, buổi tối chúng ta ăn một bữa thịnh soạn."

Bà cụ vui vẻ đi bận rộn, lấy bánh bích quy và một lọ cam đóng chai cho Giai Tuệ, sau đó đi ra vườn rau hái hành và quả mướp rồi đến phòng bếp nấu cơm. Giai Tuệ nhìn ngày sản xuất trên bao bì bánh bích quy, đã quá hạn, vốn dĩ cô định ném vào thùng rác, nhưng nghĩ lại rồi cuối cùng vẫn đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ dưới hiên.

Bà ngoại làm rất nhanh, khoảng mười phút đã nấu xong. Một bát mì chay lớn, từng sợi rõ ràng ngập trong dầu vừng, bên trên rắc hành lá màu xanh, còn nóng hôi hổi, được bưng tới đặt ở trên bàn nhỏ. Còn có một đĩa trứng gà xào mướp, quả mướp màu xanh nhạt được cắt thành miếng vừa ăn, xen lẫn với trứng gà vàng óng.

Giai Tuệ nói: "Bà ngoại, bà cùng cháu ăn thêm một chút nữa nhé."

"Bà ăn rồi." Bà ngoại ngồi xuống đối diện Giai Tuệ, nhìn cô ăn cơm với vẻ mặt tràn đầy yêu thương, một lát sau mới cẩn thận hỏi: "Bây giờ không phải ngày lễ ngày tết, tại sao lại đột nhiên trở về vậy? Con đâu? Sao không dẫn về theo?"

Giai Tuệ gắp trộn bát mì một cái rồi mới nói: "Cháu đang muốn nói với bà đây, chúng cháu về quê của Phùng Tiểu Hà rồi."

Bà ngoại gật đầu: "Về thăm là chuyện nên làm, bên đó thằng bé cũng có người già, chắc chắn cũng nhớ các cháu lắm."

"Không phải, chúng cháu trở về và không có ý định đi nữa." Giai Tuệ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Phùng Tiểu Hà có một đồng hương mở nhà máy nấm hương ở quê. Người kia làm ăn lớn rồi nên không quản lý được nữa, nên muốn bán cho chúng cháu. Đúng lúc chúng cháu cũng muốn xin nghỉ nên đã mua lại nhà máy, dự định về quê trồng nấm hương." Mấy chuyện như bảo lãnh vay nợ, có nói bà cụ cũng không hiểu, nên dứt khoát không cần nhắc đến.

Quả nhiên bà ngoại rất ngạc nhiên, sững sờ một lát mới tiếp lời: "Đang yên đang lành, tại sao lại muốn xin nghỉ việc?"

"Công việc ở thành phố cũng vất vả, ngày nào Tiểu Hà cũng tăng ca, cháu thì thường xuyên phải đi nơi khác công tác, con còn quá nhỏ không ai chăm." Giai Tuệ nói lời thật lòng: "Thế nên dứt khoát nghỉ việc luôn."

Vẻ mặt bà ngoại tối đi, thở dài một tiếng và nói: "Tạo nghiệt mà... Cháu ngoan của bà phải chịu khổ nhiều như vậy... Nếu như có người giúp chăm con, cháu cũng sẽ dễ dàng hơn một chút, bên phía mẹ cháu lại có một đứa em gái đang học cấp ba, cũng không thể đi được... Hay là cháu mang Thất Bảo về đây, bà giúp cháu chăm đến lúc lên tiểu học..."