Chương 43

Tiếc rằng trời không theo ý người, mẹ cô trượt đại học sư phạm huyện chỉ vì thiếu mấy điểm, sau đó đi học cấp ba. Khi đó, điểm trúng tuyển của trường hạng hai ở huyện cao hơn trường cấp ba hàng chục điểm! Sau ba năm cấp ba, mẹ học lại nhưng vẫn không thể thi đỗ đại học, vị trí ở tổ chức tín dụng đã bị cậu thay thế. Cậu không thi lên cấp ba, ở nhà chơi bời lêu lổng hai năm, thấy cậu sắp sửa học thói xấu theo người ta, ông ngoại đành phải đi cửa sau, để cậu chưa tròn mười tám tuổi đi làm ở đơn vị.

Sau đó ông ngoại nhờ người, để mẹ cô đã tốt nghiệp trung học đến trường tiểu học ở nông thôn làm giáo viên tư thục. Ở nơi nông thôn hẻo lánh lạc hậu kia, cô gái trẻ tuổi nản lòng thoái chí gặp gỡ một người đàn ông nông thôn dáng dấp tương đối tuấn tú lại biết ăn nói, có thể tưởng tượng được sau đó đã xảy ra chuyện gì. Dưới sự phản đối dữ dội của ông ngoại, bà ta lấy Vương Bảo Sơn, sinh một cô con gái, sau đó lại ly hôn dưới sự phản đối dữ dội của ông bà ngoại. Sau đi công việc giáo viên tư thục bị cắt giảm, mẹ không trở về trường học nữa. Bà ta đi làm thuê liên tục, từng làm rất nhiều nghề, nhiều năm sau mới lấy người chồng hiện tại.

Sau đó Giai Tuệ thừa nhận, nửa đời trước của mẹ trải qua rất gian nan, nhưng điều này cũng không thể khiến cô yêu thương bà ta thêm chút nào. Thế hệ trước có ân oán và nỗi khổ riêng của bọn họ, nhưng cô đã làm sai điều gì? Tại sao cô lại bị vứt bỏ ở nhà họ Vương, bị Vương Bảo Sơn và cha mẹ ông ta mắng nhiếc và đánh đập? Thậm chí cô còn không muốn gọi bọn họ là ông nội bà nội. Trước khi Thất Bảo chào đời, người thân ruột thịt của cô chỉ có ông ngoại và bà ngoại.

Thế nên, sau khi lên đại học, dù cho đường xá xa xôi, cô đều sẽ trở về thăm hai ông bà. Những năm tháng dưới gốc cây du già đã hòa tan những phần sắc bén và cực đoan trong tính cách của Giai Tuệ. Còn nhà họ Vương, từ sau khi chuyển đi cô không trở về một lần nào nữa.

Bây giờ, sau khi bôn ba một chặng đường dài, cuối cùng cô đã nhìn thấy cây du già thường xuyên mơ tới kia một lần nữa, cùng với căn nhà cấp bốn dưới tán cây tươi tốt của nó. Trái tim Giai Tuệ đập thình thịch trong l*иg ngực, cô buộc phải cho xe dừng ở bên đường, gục trên vô lăng nghỉ ngơi một lát.

Một hồi lâu sau, cô mới lái xe đến bãi đất trống bên cạnh cây du, xuống xe, đi về phía ngôi nhà cấp bốn giống như trong giấc mơ kia.

Cửa sân kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, một bà cụ gầy nhỏ đi ra từ bên trong.

"Bà ngoại!"

Bà cụ ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ vui mừng: "Giai Tuệ! Ôi chao, tại sao cháu ngoan của bà lại đột nhiên trở về vậy?"

Giai Tuệ nhìn bà ngoại, không nói nên lời, cô bước về phía trước, ôm lấy thân thể gầy ốm kia.

Bà ngoại, bà không biết cháu nhớ bà đến nhường nào đâu. Sau khi bà đi, không còn ai xào rau lang với ớt cho cháu nữa; không còn ai nhớ sinh nhật của cháu, gọi điện thoại bảo cháu tự nấu cho mình một bát mì trường thọ; không còn ai ôm cháu và nói "Cháu ngoan đừng sợ" lúc cháu đau buồn nữa...

Giai Tuệ rơi nước mắt lã chã, hiển nhiên là đã khiến bà cụ sợ: "Đây là làm sao thế? Cháu ngoan của bà đừng sợ, ngồi xuống nói tỉ mỉ cho bà nghe xem... Có phải là Tiểu Hà làm cháu ấm ức không? Con đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nói cho bà biết đi..."

Phải mất rất lâu, Giai Tuệ mới lau khô được nước mắt. Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Không có, đều không có! Chúng cháu đều rất tốt, chỉ là cháu nhớ bà quá thôi!"

Cô lại ôm lấy bà cụ, lắc nhẹ: "Bà ngoại, bà không biết là cháu nhớ bà đến mức nào đâu! Cháu thật sự rất nhớ bà..."

"Được được được!" Bà ngoại vỗ nhẹ lên lưng cô: "Bà ngoại cũng nhớ cháu! Nhớ đến không chịu nổi..."