Chương 29

Bên phía ngân hàng nghe bọn họ nói muốn chủ động trả tiền nên cũng rất dễ nói chuyện, chỉ là làm thủ tục rất rườm rà. Thủ tục chuyển đổi pháp nhân của nhà máy nấm hương cũng gặp nhiều rắc rối. May mà trong thành phố có bạn học cấp ba của anh, đã tốt nghiệp hơn mười năm, trong đó cũng có hai người trở thành lãnh đạo nhỏ của đơn vị, cứ thế nhờ hết người này đến người, cuối cùng cũng coi như xử lý xong.

Phùng Tiểu Hà có không ít bạn học đang làm việc ở thành phố Bình An, trước đây anh cũng có quan hệ tốt với một số người trong số họ. Trong mấy ngày xử lý thủ tục còn có một người bạn nhờ anh giúp đỡ xây dựng trang web cho công ty bọn họ, thật ra chính là website. Đối với Phùng Tiểu Hà mà nói, đây chẳng phải là chuyện trong phút chốc hay sao? Ngành nghề của công ty cũng không quá phức tạp, anh chỉ mất ba buổi tối đã làm xong.

Không ngờ lãnh đạo công ty rất hài lòng, bạn học đưa cho anh ba nghìn tệ, còn nhiệt tình mời anh ăn một bữa cơm. Chuyện này đã cổ vũ Phùng Tiểu Hà rất nhiều, khiến anh cảm thấy sau khi từ bỏ công việc khiến người khác hâm mộ, thế giới của anh như mở ra một vùng trời mới. Tác động của internet đến một thành phố Bình An, một thành phố nhỏ tuyến mười tám ngày càng trở nên nổi bật, Phùng Tiểu Hà cảm thấy ngoài trồng nấm hương ra, phạm vi ngành nghề của anh có thể mở rộng thêm một chút, ví dụ như xây dựng trang web cho công ty, thiết kế website, thành lập cửa hàng online, viết chương trình...

Đương nhiên sửa chữa máy vi tính thì thôi. Từ khi anh học ngành máy tính thì luôn có người nhờ anh sửa máy vi tính. Mặc dù làm việc này cũng rất dễ dàng nhưng bây giờ Phùng Tiểu Hà cảm thấy không nên tranh bát cơm của người khác.

Với tính toán như vậy, khi anh vội vàng chạy về nhà thì phát hiện công việc sửa nhà đã được bắt đầu.

Phùng Tiểu Hà về thôn Thạch Kiều Nam trước, vừa vào thôn đã nhìn thấy con gái anh đang đuổi theo một con gà ở trong sân phơi, bé con hơn hai tuổi còn chưa cao đến hông anh nhưng chạy lảo đảo cũng rất nhanh, đuổi đến nỗi làm con gà kia hoảng sợ vỗ cánh bay lên trên đống rơm. Cô của anh nghe thấy động tĩnh thì xách con dao đi ra, hô to với cô bé: "Thất Bảo! Con làm gà của bà cô sợ đến nỗi không đẻ trứng được rồi!"

Công việc của Phùng Tiểu Hà ở bên ngoài được giải quyết thuận lợi nên tâm trạng cũng rất tốt, thấy vậy bèn nói: "Cô, cô nói thì cứ nói, cầm dao làm gì?"

Phùng Bảo Quyên liếc xéo, tức giận nói: "Con gái anh nhìn thì ngoan ngoãn, thực tế lại nghịch ngợm gây chuyện giống hệt anh khi còn bé!"

"Cha!" Thất Bảo nhìn thấy cha của mình thì lập tức bỏ gà chạy tới, một tay cô bé cầm Ultraman, một tay giơ một quả trứng: "Cha nhìn! Bé trứng!"

Phùng Tiểu Hà nhận lấy, trứng vẫn còn hơi ấm. Anh bế con gái đi vào trong rồi hỏi: "Tại sao lại muốn đuổi theo con gà kia?"

"Con muốn trả lại cho nó!" Thất Bảo mở đôi mắt to tròn nhìn anh, tức giận tố cáo: "Con gà mẹ kia, ngay cả bé con của mình cũng không cần! Thật là!"

"À, hóa ra Thất Bảo của chúng ta thích giúp đỡ mọi người... Giúp đỡ bạn gà con à." Phùng Tiểu Hà khen ngợi: "Thật là giỏi!"

"Có hoa đỏ nhỏ không ạ?" Thất Bảo lập tức hỏi.

"Đương nhiên là có!" Phùng Tiểu Hà khen ngợi bằng lời nói, thấy con gái còn trông mong mà nhìn anh chằm chằm, lại hỏi: "Làm gì?"

"Hoa đó! Chị còn có!" Thất Bảo bất mãn chỉ vào trán của mình, ra hiệu cho cha cô bé: "Dán ở đây!"

"À à." Phùng Tiểu Hà đặt cô bé xuống, lục tìm trong túi mình nhưng không móc ra được thứ gì. Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thất Bảo, người cha già hiếu thắng cả đời lập tức nói: "Cha vẽ cho con! Vẽ một bông hoa đỏ nhỏ vô cùng xinh đẹp!"

Anh đi vào phòng tìm kiếm một hồi lâu, vốn dĩ muốn tìm son môi của Giai Tuệ nhưng không tìm được, sau đó nhìn thấy cây bút bi ở trên bàn, anh bèn cầm lấy, vẽ một đóa hoa lam thật to lên trán Thất Bảo, còn chân thành tô lại một lần.