Chương 27

Giai Tuệ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con, âm thầm cảm thấy vui mừng, vận động và vui chơi, đây mới là tuổi thơ mà con nên có chứ.

Mấy người dọn thức ăn lên bàn, dượng mới lái xe máy về đến nhà. Gặp mặt đương nhiên là vui vẻ một hồi. Lúc ăn cơm Giai Tuệ nói đến ý tưởng trang trí nhà cửa, cô và dượng nghe xong lập giới thiệu cử mấy người tay chân nhanh nhẹn lại biết chịu khó, vừa nghe là biết khi ở nhà hai người cũng thường suy nghĩ đến chuyện này.

"Đây đều là những người đã từng làm việc với dượng cháu ở trên công trường, chuyên về sửa chữa lắp đặt." Phùng Bảo Quyên bổ sung: "Tìm thêm mấy chị dâu cần cù chịu khó ở trong thôn chúng ta đi phụ giúp, đều biết gốc rễ cả, làm việc sẽ yên tâm hơn. Đến lúc đó để cô đi nói, cháu không cần quan tâm!"

Giai Tuệ gật đầu liên tục, dượng lại nói: "Ngói trên mái nhà bếp cũng phải đổi, còn phải mua gạch để xây lò, cát đá cũng phải mua. Những thứ này dượng đã hỏi thăm hết rồi, chỉ chờ quyết định ngày khởi công sẽ chở đến đó."

"Chúng ta khởi công càng sớm càng tốt." Giai Tuệ vội nói: "Nửa tháng nữa trong thôn sẽ bận gặt lúa cấy mạ, phải tranh thủ sửa mái nhà xong trước ngày mùa, nếu không sau đó sẽ mưa nhiều, làm chậm trễ mọi việc rất nhiều."

Dượng nghe vậy bèn gật đầu: "Đúng thế! Ngoài ra, nền nhà muốn lát gạch tráng men màu gì, trong nhà muốn sơn tường màu gì, chuyện này cháu phải tự đi đến tiệm xem thử. Sở thích của người trẻ tuổi các cháu sẽ khác, dượng và cô cháu chọn sợ cháu sẽ không thích."

"Sơn tường thì chọn màu trắng. Tầng một cháu không muốn lát gạch tráng men, gạch kia dính nước sẽ trơn trượt, trong nhà vừa có người già vừa có trẻ con, sợ bị ngã." Giai Tuệ suy nghĩ rồi nói: "Cháu thấy gạch giả đá như nhà dượng cũng rất tốt, đến lúc đó nhà cháu cũng lát cái này."

"Thấy chưa, tôi đã nói gì nào!" Phùng Bảo Quyên nghe vậy thì rất tự hào: "Tôi đã nói là gạch lát nền này vừa chống trơn trượt lại chịu được mài mòn! Ông còn chê cổ lỗ!"

"Tại tôi thấy người trẻ tuổi trên thị trấn đều ưa chuộng lát gạch tráng men mà. Trong phòng sáng trưng, rất đẹp! Nhà có tiền còn lát sàn giả gỗ nữa!" Dượng giải thích.

"Chúng ta không so với người ta." Phùng Bảo Quyên nói một cách chính đáng: "Nhà ấy mà, quan trọng nhất là phải ở thoải mái, đẹp là thứ yếu. Đúng không Giai Tuệ?"

"Dượng cân nhắc cũng đúng, tốt nhất là vừa thoải mái vừa đẹp." Giai Tuệ không thiên vị ai, cười nói: "Còn tầng hai, đến lúc đó cháu sẽ lên mạng xem thử, cứ mua loại sàn gỗ nào rẻ mà phù hợp là được. Lát cái đó mùa đông sẽ ấm áp hơn một chút."

Phùng Bảo Quyên lập tức ngạc nhiên: "Sàn nhà cũng có thể mua ở trên mạng?"

"Dạ." Giai Tuệ phổ cập kiến thức cho cô và dượng: "Trên mạng không chỉ có thể mua đồ, sau này còn có thể gọi điện thoại video, là kiểu vừa gọi điện thoại vừa có thể nhìn thấy người đó."

"Vậy sau này cháu có thể thường xuyên nhìn thấy cha mẹ đúng không?" Hai mắt của Miêu Miêu lập tức sáng lên.

"Đúng vậy!" Giai Tuệ nói khẳng định: "Muốn thấy lúc nào cũng được, dù là cách mấy ngàn dặm cũng giống như đang nói chuyện trực tiếp vậy!"

"Ôi vậy thì tốt quá rồi!" Ba người nhà Phùng Bảo Quyên đều rất tin tưởng lời này, dù sao lời này cũng được nói ra bởi Giai Tuệ, người trở về từ thành phố lớn, cũng là người duy nhất ở đây từng học đại học!

Ăn cơm xong dượng lại đi ra ngoài giúp bọn họ liên hệ thợ. Phùng Bảo Quyên rửa bát, Giai Tuệ bèn tắm rửa cho hai đứa bé, lên giường đọc truyện cho hai đứa nghe. Đến giờ ngủ, Phùng Bảo Quyên đi vào phòng hỏi Miêu Miêu: "Không còn sớm nữa, đi ngủ với bà nhé?"

Hai đứa bé cùng nhau năn nỉ: "Nghe thêm một câu chuyện nữa! Chỉ một thôi!"

Giai Tuệ lại kể thêm một câu chuyện, Phùng Bảo Quyên ngồi ở bên giường mỉm cười chờ đợi. Kể chuyện xong, Thất Bảo vỗ xuống chỗ bên cạnh mình, nhiệt tình mời mọc: "Chị, ngủ!"