Giai Tuệ dắt tay Thất Bảo đứng cách xa chờ, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Phùng Bảo Quyên dắt cháu tới, Thất Bảo lập tức vui vẻ gọi to: "Chị!"
Bím tóc nhỏ của Miêu Miêu năm tuổi đã bị lỏng ra, trong tay còn ôm chiếc áo khoác nhỏ của mình, nhìn thấy Thất Bảo thì vội vàng chạy tới, giang hai tay gọi: "Thất Bảo!"
Hai cô bé đối mặt với nhau cười ngây ngô một lát rồi lần lượt bị bế lên khoang xe.
Tên đầy đủ của Miêu Miêu là Lý Miêu Phố, là con gái của con trai cả Lý Văn Giai nhà Phùng Bảo Quyên, năm nay học lớp mẫu giáo năm tuổi. Lần trước hai đứa bé vừa quen nhau đã chia tay nên lần này gặp lại vô cùng thân thiết. Hai người ngồi ở trong xe còn muốn nắm tay nhau, nói chuyện bất chấp gió lớn.
"Bà nội, Thất Bảo, nhìn này!" Miêu Miêu ngượng ngùng để lộ miếng dán hoa đỏ trên trán ra cho mọi người xem.
"Wao!" Giai Tuệ lớn tiếng khen ngợi: "Thất Bảo mau nhìn nè, chị được đóa hoa đỏ nhỏ này!"
Tuy Thất Bảo không hiểu hoa đỏ nhỏ có nghĩa là gì, nhưng giọng điệu tràn đầy ngạc nhiên của mọi người lại khiến cô bé cảm thấy đây là một chuyện rất giỏi, thậm chí cô bé còn muốn vươn tay sờ: "Chị, em cũng muốn!"
"Không được, cái này chỉ có các bạn lớp Ánh trăng mới có." Miêu Miêu cẩn thận bảo vệ trán: "Em không đi học thì không có hoa đỏ nhỏ!"
Thất Bảo buồn rầu bĩu môi.
"Được rồi được rồi." Miêu Miêu lập tức nhượng bộ: "Cho em sờ một cái nè!"
Cô bé đưa mặt lại gần, Thất Bảo vươn tay ra, cẩn thận sờ lên miếng dán hoa đỏ, lập tức cảm thấy hài lòng.
"Chị thật là giỏi." Giai Tuệ dẫn dắt hỏi: "Tại sao lại được hoa đỏ nhỏ vậy?"
"Bởi vì buổi trưa sau khi dậy cháu đã gấp chăn nhỏ!"
"Chị đã biết gấp chăn nhỏ rồi? Sao lại giỏi như vậy chứ!" Giai Tuệ lập tức khen hết lời. Phùng Bảo Quyên ở phía trước cười không khép miệng được, cũng nói: "Miêu Miêu của bà từ nhỏ đã giỏi rồi!"
Miêu Miêu đỏ mặt ngượng ngùng, ghé vào bên tai Thất Bảo nói mấy câu, Thất Bảo bật cười khanh khách, lớn tiếng nói với Giai Tuệ: "Mẹ, chị nói lớp chị có người đái dầm!"
Cô bé vẫn chưa nói sõi những câu dài như vậy, nhưng đã bắt được trọng điểm, cố gắng nhấn mạnh hai chữ "Đái dầm". Hai đứa bé ngồi ở trong thùng xe cười ha ha, Giai Tuệ cũng không khỏi mỉm cười. Xem ra, mấy chữ "Ị đùn đái dầm" luôn có thể chọc trúng điểm cười của bọn trẻ.
Miêu Miêu thích nói thích cười như vậy, sau khi lớn lên cũng sẽ nổi loạn. Cũng sẽ bởi vì cha mẹ thiên vị em trai mà cãi nhau ầm ĩ, sẽ trốn học để đi gặp bạn trên mạng, sẽ mong ước trở thành người nổi tiếng trên mạng mà không muốn học hành, sẽ nói ra những lời lẽ cay nghiệt khiến người thân đau lòng.
Nhưng Giai Tuệ sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của cô bé đối với Thất Bảo. Ở kiếp trước, sau khi Thất Bảo mắc bệnh trầm cảm, Miêu Miêu, người cũng bỏ học đã ở bên Thất Bảo một thời gian rất dài. Có một ngày Giai Tuệ từ thành phố Hải trở về thăm con gái, tìm được hai cô bé ở trên sườn núi đằng sau thôn, hai người ngồi sóng vai trên một bức tường đá thấp, nhìn về phương xa im lặng không nói, giây phút ấy, hai bóng lưng mảnh khảnh đó trông vừa cô đơn lại mê mang, từng khiến cô lập tức rơi lệ.
Tuổi thơ và thời niên thiếu chưa bao giờ là vô tư, trong quá trình trưởng thành của mỗi đứa bé đều có những vấn đề riêng phải đối mặt, mà người lớn lại bận rộn làm ăn, thường sẽ xem nhẹ điểm này. Nhưng lần này, Giai Tuệ mong rằng có thể đồng hành cùng hai cô bé nhiều hơn, lắng nghe các bé, cổ vũ các bé. Có lẽ như vậy sẽ khiến hai cô bé trở nên dũng cảm hơn khi trưởng thành.
Lúc trời sắp tối, Phùng Tiểu Hà gọi điện thoại tới nói anh ở tại nhà của bạn học trong thành phố, ngày mai còn phải cùng Hồ Xuân Bình đi làm việc. Sau khi cúp điện thoại, Giai Tuệ đưa bọn nhỏ vào phòng vệ sinh rửa mặt rửa tay. Thôn Thạch Kiều Nam có bảy tám đứa trẻ, tuổi tác đều tầm dưới mười tuổi, sau khi tan học chạy long nhong chơi ở trong thôn. Thất Bảo đi theo Miêu Miêu, chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu, trên người dính đầy bụi bẩn, rửa ra một chậu nước đen. Ngay cả Phùng Bảo Quyên nhìn thấy cũng không khỏi bật cười: "Ôi trời ạ, Thất Bảo của bà cô vừa trở về một ngày đã giống như em bé hoang ở trong thôn rồi!"