Lý Hiểu Nhạc nằm trên người Quý Duy Phó: “Học trưởng, không phải em cố ý ngã vào lòng anh đâu.” “Vậy sao? Thế sao cô còn không rời môi của cô ra khỏi mặt tôi...” “Học trưởng, anh có ngại không …
Lý Hiểu Nhạc nằm trên người Quý Duy Phó:
“Học trưởng, không phải em cố ý ngã vào lòng anh đâu.”
“Vậy sao? Thế sao cô còn không rời môi của cô ra khỏi mặt tôi...”
“Học trưởng, anh có ngại không nếu em kéo chỉ số thông minh của con anh xuống thấp?”
“Con của tôi có quan hệ gì với cô?”
“Ừm... Bởi vì em muốn làm mẹ của con anh!”
Cả đời yêu người ta nhưng đến trước khi chết mới nhớ rằng mình chưa từng thổ lộ điều đó. Trời cao có mắt để́ cô được quay lại lúc ban đầu khi chưa gặp anh, giống như mùa hoa vẫn chưa đến kì nở rộ.