Chương 26: Quan tâm tất loạn

Edit: Xiaoyue

Beta: Bắp

Bạch Liên! Quả nhiên không ngoài dự đoán, đóa sen trắng

này sẽ không dễ làm cho cô bớt lo. Buổi tối ngồi trước bàn học, hiếm

khi Lý Hiểu Nhạc sau khi sống lại không ngồi múa bút thành văn. Cô

phải

suy nghĩ

thật kỹ

xem làm thế nào mới có thể đòi lại công bằng từ Bạch Liên.

Nhưng bông sen trắng này giỏi giả vờ như vậy, đến lúc đó cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận, nói không chừng còn có thể tự hại mình

biến

thành kẻ độc ác. Nếu đã như thế không bằng cô liền thật sự làm kẻ ác luôn, Lý Hiểu Nhạc trong lòng thầm nghĩ.

Ngày tiếp theo

sau khi tan học Lý Hiểu Nhạc kêu

Quý Duy Phó tới thư viện chờ trước, cô sẽ đến sau. Sau đó cô đi tìm Bạch Liên. Lúc này Bạch Liên đang ngồi tại chỗ trong lớp học của mình hưởng thụ sự theo đuổi của đám nam sinh, trong lòng không khỏi đắc chí nghĩ ‘đây mới là cuộc sống vốn có của cô, tràn ngập ánh hào quang được người khác theo đuổi, vĩnh viễn chói mắt như thế!’ Nhưng cô ta cũng không tự say sưa nghĩ được bao lâu, bởi vì có người đến phá vỡ sự ảo tưởng

của cô ta.

“Các bạn, tan học

rồi mà

mọi người không về nhà sao? Mẹ các cậu đang ở nhà đợi mọi người về ăn cơm đó!” Lý Hiểu Nhạc xuất hiện ở trước mặt mọi người cười hì hì nói.

Những nam sinh đang xum xoe quanh Bạch Liên bị phá đám thì

không vui quay đầu lại, nhưng lúc nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì

bọn họ không biết từ lúc nào trong trường học lại xuất hiện một cô gái thanh tú như thế này?

Thật ra cũng không có gì lạ khi không ai thấy được diện mạo thật của Lý Hiểu Nhạc, tuy điều kiện gia đình Lý Hiểu Nhạc cũng không kém, nhưng vì Lý Hiểu Nhạc trước đây không biết cách ăn mặc cho bản thân mình, luôn tự đem bản thân biến đẹp thành xấu, không những không làm cho người ta thấy được cô tỏa sáng, ngược lại lại khiến

người ta cảm thấy rất tầm thường.

Lý Hiểu Nhạc sau khi sống lại việc đầu tiên làm chính là thay đổi kiểu tóc cho hợp với bản thân. Phần tóc mái che trước mắt đều được chải gọn lên để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày hơi thô cũng được tỉa tót

một chút, cũng bắt đầu sử dụng một số mỹ phẩm chăm sóc da, lúc cười rất dễ khiến

người ta yêu thích.

“Bạn Lý Hiểu Nhạc, cậu tới đây có chuyện gì sao?” Tuy rằng vô cùng không hài lòng về việc Lý Hiểu Nhạc cướp đi sự chú ý vốn thuộc về mình, nhưng Bạch Liên lại vẫn mang vẻ mặt mỉm cười ôn nhu hỏi, còn cố ý nói ra tên Lý Hiểu Nhạc, chính là muốn mọi người đều biết nữ sinh trước mặt này là Lý Hiểu Nhạc tiếng ác lan xa gần đây.

“Cô ấy chính là Lý Hiểu Nhạc? Chắc không phải đâu......”

“Đây là Lý Hiểu Nhạc? Có người nói cô ta rất

xấu, người đó chắc mắt mù

rồi!”

“Vẻ ngoài đẹp thì sao chứ, không phải vẫn là kẻ xấu

sao? Đâu có giống Liên Liên của chúng ta vừa xinh đẹp lại tốt bụng.”

......

Nghe nói giai nhân thanh tú trước mặt này là Lý Hiểu Nhạc trong lời đồn, những nam sinh ở đây đều lên tiếng bàn luận, có người trách lời đồn không

đúng

thì cũng có

người trung thành với Bạch Liên tỏ ra khinh thường, tóm lại phản ứng mỗi người là khác nhau.

Mà Lý Hiểu Nhạc đối với những lời bình luận này chỉ đều cười trừ, thậm chí từ đầu đến cuối cô không nói một câu nào, chỉ đứng bên cạnh cười nhìn họ bàn luận về cô, giống như người bọn họ đang nói không phải cô. Sự bình tĩnh này làm tiếng bàn luận của các nam sinh dần nhỏ xuống.

“Bình luận xong rồi sao?” Lý Hiểu Nhạc nhẹ giọng hỏi. Các nam sinh không tự chủ được gật gật đầu, Lý Hiểu Nhạc lại nói.”Nếu như vậy thì về nhà thôi.”

“Được được được......” Lời nói của Lý Hiểu Nhạc

giống

như mang theo một loại ma lực làm kẻ khác không tự chủ được mà làm theo lời cô nói. Các nam sinh sau khi ra khỏi phòng học, cửa lớp ở sau lưng phịch một tiếng đóng lại mới phản ứng lại được bản thân làm sao lại nghe lời như thế. Nhưng lúc này nếu muốn trở lại phòng học là không có khả năng, vì cửa đã đóng rồi.

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại hai người Lý Hiểu Nhạc và Bạch Liên, tươi cười trên mặt Lý Hiểu Nhạc lập tức thu lại, lạnh lùng nhìn Bạch Liên hỏi.”Vì sao lại làm như vậy?”

“Cậu đang nói gì thế, mình nghe không hiểu?” Bạch Liên chớp mắt to vô tội hỏi lại.

“Không hiểu? Tốt thôi, tôi liền giúp cô hiểu hết!” Lý Hiểu Nhạc cười nhạo một tiếng, hung hăng nhằm

mặt Bạch Liên mà tát

một cái.

“A...... Cô làm cái gì vậy?” Bạch Liên ôm mặt hét lớn.

“Tôi làm gì cô không biết sao? Bạch Liên, tôi với cô không thù không oán cô lại hãm hại tôi, không chỉ vậy cô còn liên lụy đến người nhà tôi. Tát

cô một cái là quá nhẹ nhàng cho cô rồi!” Lý Hiểu Nhạc vô cùng kích động đích nói. Người nhà của cô là những người cô quý trọng nhất, cô không cho phép bất kì ai làm hại họ.

“Tôi...... Đều là tại cô, ai cho cô cướp đi anh Duy Phó, trước khi cô xuất hiện thì anh ấy vẫn là của tôi, người quái dị như

cô dựa vào cái gì vừa xuất hiện liền cướp anh ấy

đi, tôi không phục, tôi không phục!” Giờ phút này Bạch Liên giống như đã sớm quên sự ngụy trang của mình, cặp

mắt vốn đã rất to của cô ta

trợn trừng lên,

điên cuồng gào thét.

“Ồ, thật thú vị nhỉ?!” Nghe xong lời nói của Bạch Liên Lý Hiểu Nhạc trào phúng cười, trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người tự mình đa tình, nhưng người tự mình đa tình nghĩ người khác đương nhiên là người của cô ta thì Lý Hiểu Nhạc đúng là gặp lần đầu.”Please, Quý Duy Phó cho tới bây giờ cũng vẫn chỉ là của bản thân anh ấy có được không hả?”

Không biết có phải bị những lời này của Lý Hiểu Nhạc đả kích hay không, Bạch Liên vừa nãy

còn điên cuồng lúc này liền ngơ ngác sững sờ tại chỗ, Lý Hiểu Nhạc cũng lười nói chuyện vô nghĩa với cô ta, để lại một câu cảnh cáo liền rời đi, Quý Duy Phó còn đang chờ cô đấy.

“Tôi mặc kệ cô muốn làm gì nhưng cảnh cáo cô đừng có làm liên luỵ đến

người nhà tôi lần nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho cô!”

Nói xong để lại Bạch Liên nghiến răng nghiến lợi đứng đó mà tiêu sái rời đi.

“Xin lỗi anh, em đến muộn, để anh chờ lâu rồi!” Đi đến vị trí cố định của cô và Quý Duy Phó trong thư viện, Lý Hiểu Nhạc áy náy thấp giọng cười nói.

Nhìn thấy bộ dạng hài lòng cười tủm tỉm của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó liền biết cô đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Tuy rằng anh thấy đáng tiếc vì không giúp đỡ gì được nhiều cho cô, nhưng đồng thời lại cực kì vừa lòng với tính độc lập của cô. Con gái, trừ

việc biết

dựa vào con trai, tự mình có tính cách độc đáo, kiên cường, độc lập mới dễ làm người ta say mê. Mà cô gái nhỏ này của anh, lại chính là

một

cô gái như thế.

Nếu lúc này Lý Hiểu Nhạc có thể nghe được trong lòng Quý Duy Phó nói gì, khẳng định là mừng rỡ đến nhảy dựng lên, vì Quý Duy Phó thừa nhận cô là cô gái của anh. Đây là khẳng định tuyệt vời đến mức nào chứ!

“Xin lỗi có ích gì, dùng hành động chứng tỏ đi, cơm chiều nay em bao.” Quý Duy Phó mặt không đổi nói, bộ dáng kia hoàn toàn là

bộ dáng chờ đợi đến mất kiên nhẫn.

“Không thành vấn đề, em bao anh!” Lý Hiểu Nhạc hào khí ngút trời vỗ ngực hứa hẹn, nhưng lập tức giống như nghĩ tới điều gì, hơi buồn bực hỏi.”Bình thường ăn cơm không phải đều là nam sinh bao nữ sinh sao? Vì sao anh không làm thế?”

“Tình huống đó chỉ xảy ra với hai người là người yêu hoặc là nam sinh kia muốn theo đuổi nữ sinh. Mà chúng ta, một là không phải người yêu, hai là tôi lại không có ý định

theo đuổi em. Cho nên hành vi coi tiền như rác này em cảm thấy tôi sẽ làm sao?” Quý Duy Phó vừa lật sách vừa nói, từng

câu

từng chữ đều gϊếŧ chết ảo tưởng trong lòng Lý Hiểu Nhạc.

Tiểu nha đầu thế nhưng muốn moi tin tức từ anh, tưởng bở. Nếu như dễ dàng để cho cô biết được tâm ý của anh thì làm sao anh còn được hưởng thụ niềm vui được cô theo đuổi

nữa.

“Là vậy à!” Vốn dĩ muốn muốn hỏi một chút nếu như vậy hôm đó đó nụ hôn kia là thế nào, nhưng suy nghĩ lại thấy nói như vậy

rất

dễ tạo gánh nặng cho cả hai, nên lại nuốt lời nói đã đến miệng lại, dù sao bọn họ còn nhiều thời gian, cô nhất định sẽ khiến

Quý Duy Phó thích cô.

“A, đúng rồi, đề bài hôm nay đi học em đọc không hiểu, anh giảng cho em đi!”

Lý Hiểu Nhạc chính là

người như vậy, luôn luôn nghĩ

mọi việc theo hướng lạc quan, trong suy nghĩ của cô chỉ cần cố gắng thì mọi việc đã thành công

một nửa.

Quý Duy Phó nghĩ bản thân đại khái là bị bộ dạng vĩnh viễn tràn ngập nhiệt tình này của cô hấp dẫn. Ở cùng với cô anh vĩnh viễn không cần phải tính kế gì, khiến

người ta rất

thoải mái. Nhưng ngược lại, tuy cô mặt ngoài thoạt nhìn có lẽ thực khôn khéo, nhưng quá mức thiện lương,

dễ bị người ta hãm hại. Nhưng Quý Duy Phó nghĩ anh tuyệt đối có năng lực bảo vệ tốt cô gái của mình, anh sẽ giúp cô mãi mãi giữ được sự hồn nhiên này.

“Chúng ta ăn gì đây ta......” Đi ra khỏi thư viện, Lý Hiểu Nhạc rút gần khoảng cách với Quý Duy Phó đi phía sau kéo dài âm thanh nói.

Hiện tại tốc độ làm bài tập của cô đã nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa tính chính xác cũng khá cao. Quý Duy Phó hôm nay cũng khen ngợi cô. Điều này khiến

tâm trạng

trở nên rất tốt!

“Cẩn thận tảng đá......” Vừa nói xong, Quý Duy Phó cũng đã bước nhanh theo hướng Lý Hiểu Nhạc đi tới, ngay lúc cả người Lý Hiểu Nhạc nghiêng ngả ngã một bên liền đón lấy cô để cô lao vào l*иg ngực anh.

“Không phải đã nói với em rồi sao, đi đường nhớ nhìn đường, bị ngã thì làm sao bây giờ.” Quý Duy Phó hiếm thấy khi không duy trì sự bình tĩnh trên

mặt, hoảng hốt

gầm nhẹ.

Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, tính cô lại hay hấp tấp bốc đồng

như vậy, khiến

người ta khó mà yên tâm.

“Là do em không nhìn thấy thôi mà.” Nằm trong ngực Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc khẽ phản bác.

“Em còn dám cãi.” Quý Duy Phó trừng mắt, Lý Hiểu Nhạc ngay lập tức im bặt, hai mắt chớp chớp vô cùng đáng thương nhìn anh. Nháy mắt dập tắt sự tức giận của Quý Duy Phó.

Thấy sự tức giận của anh tán đi, Lý Hiểu Nhạc nhếch miệng cười, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhìn Quý Duy Phó nói.”Tiểu Phó, em vừa bị dọa nha, giờ chân em mềm nhũn rồi.”

Tảng đá trên mặt đất ủy khuất mười phần hô lớn ‘ Rất...... vô sỉ, nó chẳng qua là một tảng đá không thể động đậy, sao lại có thể dọa cô đến mức không đi đường nổi?’

“Đáng đời, ai kêu em đi không chịu nhìn đường.” Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng người lại vô cùng tự nhiên nửa ngồi nửa ngồi, để cho Lý Hiểu Nhạc có thể thuận lợi nằm úp sấp trên lưng anh.

Lý Hiểu Nhạc vui vẻ leo lên tấm lưng dày rộng của Quý Duy Phó, trong lòng ngọt ngào không thôi. Tuy rằng Quý Duy Phó cho tới bây giờ chưa từng nói anh thích cô, nhưng cô có lòng tin ở trong lòng anh cô cũng

có chút đặc biệt. Ít nhất anh đã lo lắng cho cô rồi, không phải sao? Hiện tại, như vậy là đủ rồi.

Quý Duy Phó từng bước chậm rãi đi đến nhà

xe, tuy rằng sức nặng trên lưng có chút làm cho người ta đứng dậy không được thoải mái lắm, nhưng vừa đi vừa tưởng tượng tiểu nha đầu này vì thực hiện được quỷ kế mà đang gục

trên lưng mình cười giống như con mèo nhỏ, Quý Duy Phó cảm thấy tất cả đều đáng giá. Vì thế anh rất vui vẻ chịu đựng.

Một đoạn đường hai người cùng nhau đi, sẽ không cô đơn, không sợ hãi, bởi vì có nhau làm bạn, hai trái tim không ngừng chậm rãi tới gần hơn chút nữa. Hạnh phúc cứ như vậy từng chút bao phủ lấy hai người họ.