Chương 33

Sau khi đánh chén xong bữa sáng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Tôi cất lời:

‘‘Thần Thần.’’

‘‘Tôi nghe.’’

‘‘Anh đi mua cho em cái xe lăn đi.’’

‘‘Sao vậy?’’

‘‘Em muốn đi dạo.’’

Thần Thần nhà tôi không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến chỗ tôi rồi quay lưng lại với tôi. Tôi khó hiểu nhìn anh. Tôi nhớ là mười lăm giây trước mình bảo anh đi mua xe lăn mà? Anh đưa lưng của anh cho tôi làm gì?

‘‘Anh làm gì vậy?’’

Anh vừa cúi người xuống, vừa bảo tôi:’‘Lên đi, tôi cõng Nam Nam.’’

‘‘Nhưng em nặng lắm.’’

‘‘Có lẽ rất nhiều người muốn được nặng như em.’’

‘‘Anh có ý gì?’’

‘‘Ý gì đâu, tôi nói vậy để nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực giúp em tăng cân thôi mà.’’

‘‘Hừm, xem như anh giỏi. Tối nay anh ra ngoài sofa mà ngủ.’’

‘‘Ơ kìa, tôi có làm gì đâu?’’

‘‘Tôi thích thế, anh không đồng tình?’’ Nói rồi tôi quăng cho anh một ánh mắt sắc bén, đồng thời cũng gửi đi lời đe dọa vô hình.

‘‘À không, tôi nào dám.’’

Rén liền chứ gì? Tôi cảm thấy mình đã hiểu được cái gì gọi là uy lực của nóc nhà rồi.

‘‘Vậy giờ tôi cũng Nam Nam nhé?’’

‘‘Được thôi, tôi cho phép anh cõng tôi một lát.’’

Tôi bổ sung thêm một câu:’‘Nếu mỏi thì nhớ bỏ tôi xuống, cố quá thành quá cố đấy.’’

‘‘Thần Thần biết rồi.’’

- - -

Mặt trời hiện giờ đang giống như quả cầu lửa đang dần lụi tàn sau những đám mây trên bầu trời. Những tia nắng không còn ấm áp mà bắt đầu lạnh dần. Gió thổi nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta phải run một cái. Thành phố hiện tại đã bắt đầu vào chiều tối.

Chúng tôi như những đứa trẻ to xác trên đường đang dạo chơi hết chỗ này đến chỗ nọ. Cuối cùng, chúng tôi dừng chân tại một cửa hàng bán khoai bên đường.

‘‘Xin chào, quý khách muốn bao nhiêu củ khoai?’’

Chủ của cửa hàng khoai này một cặp vợ chồng già. Trên mặt cả hai đã có những vết tích của thời gian. Dù khuôn mặt nhiều nếp nhăn, bàn tay thô ráp và có vẻ sần sùi, đôi mắt thường xuyên phải nheo lại vì không nhìn rõ. Song, họ là một cặp vợ chồng thân thiện, dễ gần và bán hàng vì đam mê.

‘‘Có thể cho cháu hai củ khoai được không ạ?’’

‘‘Được thôi cậu nhóc, chờ ta chút nhé.’’

‘‘Dạ vâng.’’

Rồi ông lão quay ra nói với vợ mình:’‘Bà nó ơi, lấy cho tôi hai củ khoai để tôi đem đi nướng.’’

‘‘Rồi… Ông chờ chút, tôi đi lấy ngay.’’

Trong lúc chờ đợi, bà lão ngồi đối diện chúng tôi lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đến mức khiến lòng người lạnh lẽo nãy giờ.

‘‘Hai cậu là người yêu của nhau à?’’

‘‘Dạ không ạ.’’ Phó Đông Thần nhanh miệng đáp.

Tôi lúc này nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, cũng có chút khó chịu. Chẳng lẽ anh sợ bị người khác dị nghị sao? Nghĩ đến đây tôi có chút thất vọng. Dù hiện tại quan điểm mọi người đã không còn cổ hủ như trước, đất nước mà chúng tôi đang sinh sống cũng chấp nhận kết hôn đồng tính. Song, không phải ai cũng có thể chấp nhận được những cái mới, những điều trước đây ít hoặc không xuất hiện trong thế hệ cũ. Với những người già thì lại càng khó, vì tư tưởng lạc hậu đã ăn sâu vào trong tâm trí họ… Vậy… Anh giấu mối quan hệ này cũng là đúng nhỉ…?

‘‘Vậy hai đứa là bạn sao?’’ Bà lão lại tiếp tục hỏi, nhưng tâm trí tôi lúc này cũng không để ý quá nhiều, vì tôi đã biết câu trả lời rồi. Có lẽ anh sẽ gật đầu, sẽ nói với bà lão rằng chúng tôi chỉ là bạn bè, hoặc là bạn thân.

‘‘Dạ không ạ.’’

Một lần nữa, anh làm tôi muốn sốc bay màu. Không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, vậy thì là gì? Không là gì sao? Hoặc là… Chồng chồng? Nghĩ đến đây tôi có chút vui vui, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.

‘‘Chúng cháu kết hôn rồi ạ.’’

… Đúng như tôi đoán nhỉ? Cuối cùng tảng đá tiêu cực trong lòng tôi cũng tan biến. Tôi hiện giờ thấy hạnh phúc vì mình đã không sai khi chọn anh làm người xứng đáng để gửi gắm tình yêu.

- - -