Chương 3

Thời tiết thứ ba rất tốt.

Bầu trời một mảng xanh thẳm, ánh mặt trời không quá gay gắt còn có gió nhẹ nên có vẻ ấm áp.

Trì Hi Diệp kéo bức màn qua làm ánh mặt trời chiếu vào một chút, nhưng cậu cũng không có tức giận mà còn ngốc ngốc cười hề hề một cái.

Tâm trạng của cậu hôm nay rất tốt, cảm thấy hạt bụi trong không khí cũng đang nhảy múa cổ vũ cho cậu cố lên. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Trì Bằng Dư đã đặt quần áo cho cậu từ sớm, đường cắt may ôm sát tôn lên tỉ lệ hoàn hảo của cậu, đôi chân dài và vòng eo hẹp được bọc trong bộ tây trang giản dị màu xám, trang phục cao cấp không những làm nổi bậc lên vẻ ngoài xuất sắc của cậu, còn giúp tăng thêm một chút khí chất thanh lãnh.

Trì Hi Diệp cài lại cúc áo khoác, thiết kế thắt eo làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Vài ngày trước, cậu có nhuộm lại tóc, độ dài chỉ che phủ cổ một chút nên cậu tùy tiện buộc một cái đuôi ngựa sau đầu, tóc mai hơi dài tự nhiên rũ xuống hai bên sườn mặt.

Da cậu rất trắng, lại thêm tạo hình này thì dù cậu chỉ đứng yên tại chỗ, mặt không biểu cảm cũng đủ động lòng người rồi.

Tần Giang Dĩnh và Trì Thác cũng đang đợi, thấy cậu thay xong quần áo đi ra, nhịn không được sắc mặt thay đổi, mà trong ánh mắt của Trì Thác còn thấy được một tia phẫn nộ cùng ghen ghét.

Trì Hi Diệp tuy rằng lớn lên diễm lệ, nhưng khí chất công tử cao quý trên người càng rõ ràng hơn, là thứ trời sinh có sẵn. Mà cái người khác chú ý đầu tiên khi gặp mặt chính là loại cử chỉ mang theo khí chất này.

Khí chất này thậm chí khiến người khác nghĩ rằng cậu là một Alpha cao ngạo chứ không phải là một Omega mong muốn yêu và được yêu.

Trì Thác và cậu rõ ràng là có cùng một người ba nhưng nơi nào cũng kém hơn cậu, vẻ ngoài xấu hơn không nói, ngay cả khí chất cũng cách xa cậu vạn dặm.

Trì Hi Diệp vừa bước ra đã thấy biểu tình của hai mẹ con kia, nhưng hôm nay tâm trạng của cậu tốt, nhịn không được mở miệng trêu người: " Bộ quần áo này không tệ, hay cũng làm cho Trì Thác một bộ. Dù sau hắn cũng là Alpha của Trì gia, ta có hắn lại không có cũng không tốt lắm."

Trì Thác làm sao nghe không hiểu Trì Hi Diệp đang trào phúng, y cũng chỉ hơn được cậu cái giới tính thứ hai này, ngày thường không có so sánh với nhau thì thôi, nhưng nếu mặc trên người quần áo giống nhau há chẳng phải là một trời một vực sao?

Trì Bằng Dư không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn cười ha ha hai tiếng.

Không đợi Trì Bằng Dư nói thêm gì nữa, Trì Hi Diệp đã hỏi; "Nhìn đủ chưa?"

Trì Bằng Dư nhìn cậu thì trong lòng đã cảm thấy lần này thắng chắc, vì quá đẹp rồi, theo bản năng gật gật đầu: "Ðủ rồi, đủ rồi."

"Ồ." Trì Hi Diệp không chút do dự về phòng để thay quần áo, khi trở ra cậu đã mặc chiếc áo hoodie màu đỏ và quần ống rộng, thay thế bộ tiểu tây trang vừa rồi.

Cậu không để Trì Bằng Dư thời gian chất vấn, giơ bộ tây trang lên: "Nhìn đủ rồi thì đi thôi."(Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Trì Bằng Dư ngẩn người, không biết cậu vào lúc này lại muốn nháo cái gì, cho rằng cậu muốn bỏ đi, chạy nhanh tới giữ chặt cậu lại: "Ngươi muốn đi đâu."

Trì Hi Diệp không hiểu nổi dùng sức ném tay ông ra, vẻ mặt mất kiên nhẫn cau mày nói: "Ði gặp Yến tiên sinh."

"Vậy thì quần áo của ngươi sao lại thế này?"

Trì Hi Diệp "phụt" một tiếng, như đang cười Trì Bằng Dư ngu ngốc.

"Ba tin hay không hôm nay mười người thì hết chín người mặc loại quần áo này? Yến tiên sinh liếc nhìn một cái có thể phân biệt được ai với ai sao?"

Trì Bằng Dư vừa nghe tức khắc hiểu ra, trong mắt hiện lên vài tia vui sướиɠ: "Ngươi nói có lý." Ông nhìn trang phục của cậu, không thể cảm khái đúng là người có nền tảng tốt thì có thể tùy tiện tạo hình, huống chi thẩm mỹ của cậu vẫn luôn tốt.

Áo hoodie đỏ càng nổi bật lên môi hồng răng trắng của cậu, lại thêm cảm giác ngây thơ trong sáng của thiếu niên, cực kỳ năng động.

Ông càng xem càng cảm thấy tốt, Yến Thừa đã gặp qua đủ loại người rồi, nói không chừng kiểu ăn mặc giản dị này có thể lọt vào mắt hắn, nhịn không được nói: "Được, được, ngươi cứ mặc như vậy đi."

Trì Hi Diệp trợn mắt bỏ đi không thèm quản ông ta nữa.

Lời cậu nói với ông ta nửa thật nữa giả, cũng chỉ có loại người không đầu óc mới tin nhanh như vậy.

Trì Hi Diệp ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay chạm vào ống tay áo hoodie.

Cậu mặc như vậy đương nhiên có lý do riêng của mình, nhưng cũng không phải chỉ là đơn giản như vậy.

Bộ quần áo này là bộ cậu đã mặc vào lần đầu tiên gặp Yến Thừa, ngay cả màu tóc mấy ngày trước cậu vội vàng đi nhuộm cũng là màu giống với ba năm trước.

Trong lòng cậu vẫn có chút mong chờ nhỏ nhoi, lỡ may khi Yến Thừa nhìn tới sẽ nhớ ra cậu thì sao?

Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua, trong lòng cậu nhẩm tính thời gian, khoảng 20 phút nữa cậu sẽ đến nơi.(Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Địa điểm mà Yến Thừa chọn thực ra là một phòng hội trường lớn cho thuê.

Trì Hi Diệp không khỏi nở nụ cười, chạm vào ánh mắt của người tài xế, hắn cuối đầu che miệng nhầm giấu đi ý cười rõ ràng trên mặt.

Cậu ở trong lòng phun tào, người khác làm đều là tiệc rượu, không ngờ tới phiên Yến Thừa lại đi làm một cái hội nghị.

Tài xế xuống xe mở cửa rồi đưa cậu đến cửa.

Đứng ở cửa tòa nhà cậu nói: “Anh về đi, tôi tự đi vào được rồi.”

Tài xế cúi đầu thuận miệng đáp lại nhưng hắn vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, giống như kiên quyết muốn nhìn cậu đi vào.

Nhìn dáng vẻ này, cậu liền biết được hắn đã nhận được lệnh của Trì Bằng Dư, sợ cậu bỏ chạy giữa chừng. Cậu bĩu môi, không nói gì, lại chờ không nổi mà đi vào trong.

Trên đường có người mặc đồ vest đang đứng đợi.

Người đó khi nhìn thấy cậu còn có điểm ngẩn người, trong lòng nhịn không được hoài nghi có phải gần đây có trường đại học mở họp nên học sinh đi nhầm.

Lúc người đó đánh giá cậu, cậu cũng liếc nhìn nhanh anh ta một cái.

Trên người anh ta không có quần áo hay phụ kiện nào có giá trị dưới năm con số, Trì Hi Diệp đưa ra kết luận: Đây là người của Yến Thừa.

Cậu chủ động đi lên trước, vô cùng lễ phép nhưng cũng không có vẻ nịnh nọt, nho nhã lễ độ hỏi: “Xin chào, tôi họ Trì, có hẹn với Yến tiên sinh.”

“Chào ngài, Trì tiên sinh.” Người nọ hơi hơi hạ eo: “Tôi họ Trần, ngài gọi tôi là Tiểu Trần là được, tôi đưa ngài lên.”

Trì Hi Diệp cũng không phản ứng lại cách xưng hô này, chỉ cười nói: “Vậy phiền toái Trần tiên sinh.” (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Tiểu Trần cũng đã làm việc với Yến Thừa lâu rồi, tự nhiên cũng học được bất động thanh sắc, nhưng Trì Hi Diệp vẫn nhận thấy được một tia kinh ngạc lướt qua trong mắt của anh.

Cậu cũng không hiểu được Tiểu Trần là đang kinh ngạc cái gì, nhưng đến khi cậu đi theo anh ta đến phòng họp tức khắc liền hiểu rõ.

Bởi vì thái độ của cậu là bình thản nhất.

Cậu nhìn một vòng phòng họp, có tầm tám chín người, hầu hết họ đều mặc loại trang phục mà cậu đã thử ở nhà. Tất nhiên cũng có hai người mặc đồ khác biệt, họ mặc chiếc quần nóng bỏng, vừa nhìn qua liền thấy hai chân trắng nõn, trang điểm cũng lộng lẫy lòe loẹt.

Một số Omega đang đứng một bên run rẩy, giống như giây tiếp theo sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, có một số thì trên mặt thể hiện sự tự phụ, đôi mắt để trên trán, giống như họ nhất định sẽ giành được cuộc hôn nhân này.

Trì Hi Diệp nhướng mày, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Bất luận bên ngoài có đồn đãi như thế nào cũng không thay đổi được sự thật là Yến Thừa vừa tuấn mỹ vừa có quyền thế.

Có Omega đối Yến Thừa còn không kịp bị người nhà bắt đến, cũng có Omega ham muốn Yến Thừa. Nếu nói ra, cậu cũng là một người trong số đó.

Cậu đối với trường hợp này cũng không có nghĩ ngợi gì, cũng không có nói chuyện với Omega khác, bước sang một bên ngồi xuống chỗ cách cửa gần nhất, cho nên cũng là người nghe được âm thanh giày da đi trên sàn trước nhất.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Hiện giờ cậu mới bắt đầu thấy khẩn trương, nhịp tim cũng đập nhanh theo từng bước chân tới gần, bỗng tạo ra cảm giác rụt rè không giải thích được.

Cho đến khi Yến Thừa bước vào cửa tim của cậu đã đập đến mức l*иg ngực thấy tê dại, một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, cánh tay đều nổi da gà.

Không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể theo bản năng ngẩn đầu nhìn chằm chằm Yến Thừa, nhìn hắn đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn xuống bàn rồi ngẩn đầu lên.

Trì Hi Diệp rơi vào mắt Yến Thừa, họ nhìn nhau hai giây, Yến Thừa thật mau dời ánh mắt đi. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Nhưng trong thời gian hai giây ngắn ngủi, cậu dám chắc chắn rằng thấy được sự ngạc nhiên trong mắt Yến Thừa.

Cậu âm thầm nghĩ, có lẽ Yến tiên sinh còn nhớ mình nha.

Suy đoán này của cậu trở thành khẳng định khi Yến Thừa nói chuyện với Tiểu Trần lại như có như không mà nhìn cậu một cái.

Yến tiên sinh còn nhớ mình, trong lòng cậu chắc chắn.

Sau khi Yến Thừa đến mọi người không dám nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu bảo trì im lặng, chờ Yến Thừa nói chuyện.

Chỉ có cậu là không cuối đầu, cứ nhìn chằm chằm Yến Thừa suốt một phút đồng hồ.

Vì vậy chỉ có cậu biết, Yến Thừa dường như cũng không định nói cái gì.

Quả nhiên, Yến Thừa chỉ đến một phút, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Giống như đến đây một chuyến chỉ vì nó nằm trong lịch trình của hắn chứ không có lý do nào khác.

Các Omega cũng không hiểu chuyện gì, cho rằng Yến Thừa có việc gấp đi ra ngoải rồi lát nữa sẽ quay lại, nhưng Tiểu Trần lại cười lịch sự mời mọi người rời đi.

Tiểu Trần đưa từng người ra khỏi phòng, đến lượt Trì Hi Diệp lại nói: “Trì tiên sinh, mời ngài đi cùng tôi.”

Trì Hi Diệp tim đập như nổi trống, nhịn không được hơi thất thố mà chớp mắt một cái hỏi: “Yến tiên sinh là....chọn ta sao?”

Tiểu Trần cười cười nhưng không có trả lời, chỉ là giơ tay dẫn đường, lại nói một lần: “Mời ngài đi cùng tôi.”

“Được, cảm ơn.” Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, hai tay lén lút để ra sau, nắm chặt. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)