Chương 2

Cho đến khi Trì Bằng Dư mở cửa Trì Hi Diệp cũng không nhìn ông cái nào, cậu ôm tài liệu lập tức bước nhanh trở về phòng mình, lưu loát liền mạch mà khóa của lại.

Trì Hi Diệp nằm ở trên giường, giơ cao tư liệu lên nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Yến Thừa thật lâu, thở dài một hơi: "Em rốt cuộc tìm được anh, Yến tiên sinh."

Trì Hi Diệp ngăn không được sự rung động trong lòng, lại nhỏ giọng thì thầm: "Yến tiên sinh, Yến Thừa."

Người có địa vị như Yến Thừa, tư liệu cá nhân đương nhiên sẽ không chính xác, chi tiết. Nhìn phần tài liệu dày mà Trì Bằng Dư chuẩn bị trong có vẻ vô cùng tường tận, nhưng thật chất đều là chút việc vụn vặt, những tin đồn không rõ thật giả.

Thông tin chính xác của Yến Thừa cũng chỉ là những tư liệu cơ bản có thể tìm kiếm dễ dàng trên mạng như chiều cao, cân nặng, trường học đã tốt nghiệp. Còn lại cũng chỉ là một số sự tình của Yến Gia. Cũng không biết loại tư liệu này có bao nhiêu phiên bản, bao nhiêu tác giả. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Trì Hi Diệp trong lòng âm thầm kêu khổ, mắng Trì Bằng Dư một câu ngu xuẩn, nhưng vẫn cực kì nghiêm túc mà nâng tư liệu lên xem tiếp tục. Tuy rằng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nhưng nếu đã có thể truyền ra ngoài thì mười phần cũng có một một phần là sự thật.

Từ lần đầu tiên cậu gặp Yến Thừa đến bây giờ đã qua ba năm, cậu không biết lần gặp mặt vội vàng đó có đủ để Yến Thừa nhớ rõ cậu không, nhưng nó khiến cậu đem Yến Thừa đặt ở trong lòng mình mà cẩn thận quý trọng suốt ba năm.

Lần đó, là vào đêm khuya ba năm trước trong một quán bar chen chúc đầy người. Cậu mặt không thái độ mà cự tuyệt một tên quỷ say rượu đến gần cậu. Người đó bị cậu cự tuyệt nên mất hết mặt mũi, đối với cậu động tay động chân, ngoài miệng thì nói những lời vô cùng khó nghe. Cậu chuẩn bị mắng lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì tên đó đã bị đá qua một bên.

Người đá chính là Yến Thừa. Hắn đá người xong lại nói mấy câu, sau đó không liếc nhìn Trì Hi Diệp cái nào liền rời đi.

Sau lại, trong vô số giấc mộng đêm khuya cậu đều mơ thấy tối hôm đó, ý muốn sửa đổi kết cục cuộc gặp thoáng qua đó.

Cậu mõ thấy mình bắt được tay Yến Thừa, nói với hắn lời cảm ơn.

Nhưng mà quá khứ không thể thay đổi, cái cậu bắt được chỉ có không khí.

Cho nên chẳng sợ chỉ có một phần sự thật, cậu cũng muốn cẩn thật mà xem. Giống như xem nhiều một chút có thể giúp cậu đến gần Yến Thừa một chút.

Yến gia định thời gian là thứ ba tuần sau, mấy ngày nay Trì Hi Diệp đem phần tư liệu kia xem tới xem lui lăn qua lộn lại vô số lần, giữ như bảo bối. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Hiện giờ trường học đang cho nghỉ, cậu cũng không có nhiều chuyện để làm, mỗi ngày ngồi bẻ ngón tay tính thời gian.

Cơm chiều, chỗ Trì Hi Diệp ngồi cách xa Trì Bằng Dư, cậu cúi đầu ăn thức ăn của mình, lấy thức ăn cũng chỉ lấy mấy đĩa trước mặt, ranh giới rõ ràng.

Biểu hiện mấy ngày nay của cậu ông đều nhìn thấy, rốt cuộc xác định cậu không phải cùng ông lá mặt lá trái, trên mặt cũng cười chân thật vài phần.

Trì Bằng Dư lại bày ra thái độ cha hiền, thậm chí cố tình đứng dậy gắp đồ ăn để vào bát cho cậu, hỏi: "Hi Diệp, tư liệu xem đến đâu rồi?"

Trì Hi Diệp kẹp lấy cọng rau cần Trì Bằng Dư gắp cho cậu để sang một bên, nghĩ nghĩ lại đem nó cũng với phần cơm bên dưới bỏ xuống cái đĩa lót bát.

Cậu không ăn rau cần, đặt biệt chán ghét hương vị của rau cần. Nhưng Trì Bằng Dư không biết hoặc cũng có thể là biết nhưng không nhớ, cậu đã sớm quen.

Cậu lấy khăn giấy lau lau chiếc đũa, trả lời: "Xem xong rồi."

Trì Bằng Dư nhìn thấy động tác của cậu, trong lòng có chút nóng giận, nhưng sau đó được câu trả lời của cậu trấn an, tức khắc quên đi sự khó chịu vừa rồi: "Vậy là tốt rồi, cũng không còn mấy ngày nữa, ngươi phải chuẩn bị thật tốt, cố gắng để được chọn."

Trì Bằng Dư nói câu này giống như xem Trì Hi Diệp là món đồ ăn rẻ tiền nào đó trên bàn cơm để người khác lựa chọn vậy.

Trì Hi Diệp không tiếng động mà cong cong khóe miệng: "Ba không cần nhắc, điều đó là đương nhiên."

Trì Bằng Dư nghe vậy sung sướиɠ vỗ tay cười to nói: "Hài tử ngoan."

Tấn Giang Dĩnh cùng với Trì Thác không dấu vết mà liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Tấn Giang Dĩnh cười duyên, trêu ghẹo nói: "Hi Diệp nếu có thể kết hôn cùng Yến Tiên sinh thì là chuyện tốt. Yến tiên sinh thật sự là tuổi trẻ tài cao, con gả qua ðó cũng là có phúc." (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

"Ðúng vậy ca ca." Trì Thác ở một bên tiếp lời: "Chúng ta về sau đều nhờ ca ca nói vài lời hay ở trước mặt Yến tiên sinh."

Trì Hi Diệp thấy hai người họ kẻ xướng người họa, cậu không muốn đáp lại, chỉ nói: "Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là ca ca. Anh em của ta trước giờ chỉ có một người, hắn đã chết."

Sau khi Trì Hi Diệp nói xong, sắc mặt mỗi người trên bàn cơm đều khác nhau, sắc mặt của Tần Giang Dĩnh với Trì Thác càng khó coi.

Trì Hi Diệp lười ở lại phòng khách, đẩy bát đũa về phía trước, đi về phòng.

Tần Giang Dĩnh cắn răng nhìn Trì Hi Diệp rời đi rồi quay đầu lại khóc như tố cáo: "Bằng Dư, chúng ta cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, Hi Diệp vẫn không chấp nhận em với Tiểu Thác...."

Nếu là ngày thường Trì Bằng Dư đã sớm giúp Tần Giang Dĩnh mắng Trì Hi Diệp một trận, nhưng lần ngày này Trì Hi Diệp rất phối hợp với việc của Yến Thừa nên ông chỉ an ủi bà: "Quan hệ của Hi Diệp với mẹ và ca ca của nó rất tốt, chuyện này cũng có thể hiểu được, em không cần khổ sở."

Trì Thác rũ mắt, giống như bị Trì Hi Diệp đã kích thật mạnh nói: "Ba, hay là sau này cứ để hết gia nghiệp lại cho ca ca đi, như vậy có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút."

"Nói bậy cái gì đó!" Trì Bằng Dư trừng mắt: "Trì gia hiện tại trừ bỏ ba cũng chỉ có con là Alpha, không để lại cho con thì để lại cho ai!"

"Ui, đừng tức giận đừng tức giận, Tiểu Thác lúc nào cũng nghĩ điều tốt cho Hi Diệp thôi." Tần Giang Dĩnh nói: "Ăn cơm đi, không ăn đều nguội lạnh hết."

Trì Hi Diệp về phòng đóng cửa lại, đã hoàn toàn không nghe được bất kì động tĩnh nào dưới lầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy ầm ĩ.

Nhớ đến Tần Giang Dĩnh tươi cười vô cùng dối trá với âm thanh Trì Thác kêu cậu ca ca, dạ dày lại một trận cuồn cuộn.

Ở trong cái nhà này, mỗi người đều mang vài bộ mặt, hằng ngày đều như đang diễn trò, cậu muốn rời đi, đã gấp đến mức không chờ nổi. (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)

Trì Hi Diệp nhìn ảnh chụp ở đầu giường, duỗi tay sờ lên ảnh chụp, người này ngoại trừ nốt lệ chí ra thì những chỗ khác đều giống cậu như đúc: "Ca, em có chút nhớ anh."

Trì Hi Diệp cùng Trì Hi Trạch là sinh đôi, quan hệ của hai người từ nhỏ đã rất tốt, luôn như hình với bóng, năm ấy mười lăm tuổi vì phân hóa giới tính thứ hai mà phát sinh một loạt sự việc cũng không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người một chút nào.

Họ không có gì giấu nhau, Trì Hi Diệp tương đối ồn ào, Trì Hi Trạch lại tương đối an tĩnh, tính cách của họ bổ sung cho nhau, làm bạn với nhau. Thậm chí sau khi Trì Hi Diệp sinh bệnh nặng một lần, tỉnh lại đã quên ði rất nhiều việc lúc nhỏ, cũng không có quên những chi tiết nhỏ lúc bên cạnh Trì Hi Trạch.

Cho đến khi Trì Hi Trạch ngoài ý muốn qua đời, sau đó cũng không còn người ca ca luôn bên cạnh nghe cậu nói chuyện nữa.

Trong sinh hoạt hằng ngày, mỗi khi cậu có oán giận chút chuyện nhỏ đều sẽ nghĩ đến nếu ca ca còn sống sẽ an ủi mình nhý thế nào, thì tinh thần sẽ khôi phục rất nhanh, cậu hừng hực khí thế mà nói với ảnh chụp: "Dù sao em cũng đã tìm được người giúp em ở quán bar rồi! Thứ ba tuần sau em sẽ đi gặp anh ấy, anh nói xem anh ấy có nhớ rõ em không? Tuy rằng lúc ấy anh ấy cũng không có nhìn em... Nhưng mà lỡ may thì sao?"

Trì Hi Diệp lãi nhãi một hồi lâu, cho đến khi miệng khô lưỡi khô mới chịu dừng lại.

Trì Hi Diệp đi tắm rửa một lúc, lại nhìn gương khen chê một hồi.

Trì Hi Diệp là một mỹ nhân diễm lệ, da trắng tuyết, môi mỏng hồng nhuận hơi nhếch lên, hơn nữa trời sinh có một đôi mắt đào hoa sáng ngời, lúc nhìn người khác luôn vô ý lưu tình khắp nơi.

Trì Hi Diệp cẩn thận mà đánh giá diện mạo của chính mình, suy nghĩ không biết Yến Thừa có thể thích hay không, lại lấy ra mặt nạ mà mình cố ý mua hôm qua.

Tính tình của cậu có chút dã, cùng với Omega trong nhận thức của mọi người hoàn toàn không giống nhau, càng không có sử dụng những đồ vật này.

Cậu nhìn hướng dẫn sử dụng sau lưng mặt nạ một hồi lâu, lấy ra rồi tay vội chân loạn mà dán lên mặt mình, kéo nơi này một chút giật bên kia một cái, thật vất vả mới vuốt phẳng được mặt nạ.

Cậu đem tinh chất dính dính nhão nhão trên tay rửa đi, lại điều chỉnh đồng hồ báo thức mười phút, sau đó vừa chơi điện thoại vừa nghĩ: "Yến tiên sinh có thể sẽ xem trọng mình ha?" (Truyện được edit chỉ đăng trên truyenhdt.com TieuHac2121 của mình thôi)