Chương 3: H

Đến Bắc gia, Bắc Ngọc Thiên mạnh mẽ cầm lấy tay của Lưu Văn Y mặc cho nàng có kêu lên vì đau, đạp của sảnh lớn vào, mấy đám hạ nhân đang làm việc cũng cảm thấy rùng mình vì tiếng động lớn, quan gia chưa kịp hỏi gì đã thấy hai người họ đi phắt lên lầu không thèm ngoảnh đầu lại. Đến ngoài phòng ngủ của Bắc Ngọc Thiên, đạp mạnh cái của tung ra, một tay vứt phăng Lưu Văn Y lên giường rồi khóa cửa lại. Thấy có gì đó không đúng Lưu Văn Y liền hốt hoảng cất tiếng hỏi:

"Chị làm cái gì vậy? sao lại khóa cửa...ưm" chưa nói hết câu liền bị Bắc Ngọc Thiên hôn chặn miệng lại, tay còn bóp miệng Lưu Văn Y để lưỡi của mình thâm nhập vào miệng của nàng, bây giờ trong phòng đầy tiếng hôn kí©h thí©ɧ. Chưa kịp hoàn hồn chiếc váy nàng đang mặc liền bị bàn tay nào đó kéo rách, tay lấy hết sức đẩy người đó ra lại hỏi "Chị đang làm cái quái gì vậy?"

"Sao, chẳng phải lúc vui đùa cùng tên kia em còn ùa theo mà cười sao, sao giờ lại không thích!" giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm cất lên như là đang tra khảo một tên tội phạm buộc hắn nhận tội vậy. Lưu Văn Y ngây ngốc trước lời đó của Bắc Ngọc Thiên, ở trong hoàn cảnh đó chỉ là không cò cách nào mới giả vờ thuận theo tên đàn ông đó để tìm cơ hội thoát thân, nào có nghĩ Bắc Ngọc Thiên sẽ nhìn thấy rồi hiểu lầm đâu.

"Tôi không có! Chị nghĩ sai rồi."

"Biện minh! để tôi xem em lát em còn nói là không không" nói rồi lại đem môi hôn tới tấp cho đến khi không thở nổi mới thôi, rồi lại điên cuồng cắn xuống cổ để lại nhiều vết tích như đang đánh dấu chủ quyền, đem tất thảy những gì trên Lưu Văn Y mà cởi bỏ. Chiếc váy vướng víu đã bỏ đi để lộ một cảnh xuân tuyệt hảo, Lưu Văn Y lức này bị đang thở hổn hển dưới thân Bắc Ngọc Thiên, mắt nàng đã rưng rưng nước mắt nằm quằn quại một chỗ. Bắc Ngọc Thiên bây giờ lại say mê thân thể này như vậy, tham lam hí hà mộ hơi lại cảm thấy bản thân mình đã bị nàng làm cho kí©h thí©ɧ, ham muốn càng mãnh liệt xoa nắn ngực của Lưu Văn Y thành đù hình dạng, vừa nắn vừa mυ"ŧ.

"A! đau" bị cắn đau Lưu Văn Y kêu lên, giọng nói khó khắn mở khẩu. Bắc Ngọc Thiên không chút dịu dàng mà cắn xuống cổ Lưu Văn Y một vệt to, lúc này Lưu Văn Y vùng vẫy muốn thoát khỏi Bắc Ngọc Thiên nhưng không được, nàng yếu thế hơn rất nhiều. chẳng biết từ lúc nào mà Bắc Ngọc Thiên đã mò xuống dưới đó của Lưu Văn Y mà tách chân ra, liếʍ láp vùng nhạy cảm khiến cho người kia khóc lóc cầu xin.

"Ưʍ..a..tôi xin chị đó, thả tôi ra đi!" Lưu Văn Y lúc này đã khóc rồi, giọng điệu cầu khẩn Bắn Ngọc Thiên tha cho mình, nhưng Bắc Ngọc thiên nào có nghe vẫn tiếp tục.

"Cô không có quyền lựa chọn." lấy nay mân mê nơi đó đã ướt thẫm của Lưu Văn Y, dứt khoát đâm hai ngón tay vào, lúc đó cô cảm thấy có cái gì đó sai sai cúi người xuống là một dòng máu ấm chảy ra tay rồi chảy xuống tấm nệm trắng.

"Đau..." Lưu Văn Y đau đớn quằn quại, nhăn mặt lại, hai tay bấu chặt vào ga giường. Bắc Ngọc Thiên lúc này nghĩ: nếu là lần đầu tiên thì phải chơi cho thật đã, Nghĩ rồi liền làm, cô chuyển động nhẹ nhàng ngón tay mình bên trong nàng, vùng trong âʍ đa͙σ đau sướиɠ đan xen mà xiết lại, hút lấy ngón tay của Bắc Ngọc Thiên. tìm thấy điểm G của Lưu Văn Y, chỉ mói chạm nhẹ đến mà nàng đã run rẩy thở hổn hển không ra hơi. Trong căn phòng bên giờ đều là tiếng rên của Lưu Văn Y cùng với tiếng thở hổn hển của hai người, nghe thật sự rất kí©h thí©ɧ. Lưu Văn Y bây giờ chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của loài người đó là thỏa mãn du͙© vọиɠ, mà Bắc Ngọc Thiên là người giúp nàng làm điều đó. sau một lúc đã quen, Bắc Ngọc Thiên bất ngờ tăng nhanh tốc độ mạnh bạo thúc ngón tay của mình vào bên trong cô bé của Lưu Lương Y khiến nàng không chịu nổi mà cầu xin.

"Ư..ư..a..ưʍ..cầu xin...chị, dừng...dừng lại."

"Sao vậy cô bé, mới đó đã không chịu được rồi sao?"

"Cầu xin chị...dừng..a..dừng lại!" cảm thấy dưới bụng mình khó chịu như có gì đó sắp trào ra, Lưu Văn Y sắp lêи đỉиɦ mà Bắc Ngọc Thiên cũng cảm thấy vậy, không chỉ có tay thúc trong âʍ đa͙σ mà còn xoa xoa hộŧ ɭε khiến Lưu Văn Y càng thêm sướиɠ.

"A..." Lưu Văn Y rên dài, ưỡn cong người một đợt rồi thõng người xuống,đến giới hạn rồi. Tuy vậy nhưng Bắc Ngọc Thiên vẫn chưa buông tha cho nàng, vẫn tiếp tục cho đến bốn giờ sáng mới ngủ mặc cho Lưu Văn Y đã ngất vì kiệt sức.