Chương 18: Đêm qua bị quấy rầy cả đêm

Bạc San vốn định thay quần áo xong xuống tầng ăn cơm, nhưng đại khái là bởi vì tối hôm qua cô bị Trình Hữu Dương quấy rầy cả đêm, khi đi ngủ cô cũng không đắp chăn cẩn thận, thế nên cô có cảm giác mình bị cảm lạnh.

Chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, nhưng cô không ngờ Hứa Lan Chi lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để ép cô phải làm theo bà, cho nên ngay cả cô một người không hay than trách người khác cũng không khỏi có chút tức giận, bản thân cô liền âm thầm đấu tranh với bà.

Càng nghĩ càng tức giận, Bạc San dứt khoát cởi bộ quần áo mới thay, tìm một bộ đồ ngủ mới mặc vào, tiếp tục nằm trên giường ngủ một giấc.

Bạc San chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì cửa đã bị mở ra.

Hứa Lan Chi và Mẹ Trần đang đứng ngoài cửa.

Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nhưng thay vì gọi "mẹ" như thường lệ, cô lại cúi đầu ôm chăn im lặng.

Hứa Lan Chi không thể không biết con dâu đang suy nghĩ cái gì, xoay người liếc cô một cái, ra hiệu Mẹ Trần đi ra ngoài trước, còn bà bước tới cạnh giường gần Bạc San nói:

“Tiểu San à, con đừng trách mẹ độc ác, chỉ là Tình Tình là cháu gái của mẹ, con phải nghĩ cho mẹ, nếu không thì mẹ cũng chẳng phải làm thế với con trai của mình, hôm nay mẹ với con chuyện từ trong đáy lòng của mẹ. Con biết đúng không? Mẹ xin lỗi vì bắt con phải đột ngột đón nhận điều này, nhưng nếu con nghĩ cho Tình Tình, mẹ nghĩ rằng đây chắc chắn là một cách không tồi."

Bạc San hiểu ý của bà, bất kể sau này ai là cha dượng của Trình Ngữ Tình, cô biết sẽ không ai có thể chân thành như em chú của chồng, nhưng mấu chốt là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tái hôn. Nếu cô tái hôn ở tuổi này, bất kể cô lấy ai, bên kia đều sẽ không thích mình cưới có con riêng, điều đó sẽ không công bằng với Tình Tình một đứa trẻ đáng yêu như thế. Cô không đành lòng liền rơi vào trầm tư.

"Mẹ, con chưa từng nghĩ tới"

Bạc San lo lắng ngồi dậy, muốn giải thích tất cả những điều này với mẹ chồng, nhưng cô còn chưa nói xong, Hứa Lan Chi đã đưa tay ra cắt ngang.

Bà nhìn Bạc San với vẻ ngây thơ trên khuôn mặt và nói: "Tiểu San, đừng vội bảo đảm gì với mẹ, cảm xúc trên cơ thể con chắc hẳn con tự mình biết rõ phải không?"

Vừa nói, bà vừa chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn dấu hôn vừa rõ vừa mờ nhạt trên cổ cô gái yếu ớt trước mặt.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Bạc San đỏ cả mặt, bởi vì sự khẳng định trong mắt bà quá rõ ràng, tất cả đều hiện rõ khiến Bạc San hiểu tất cả.

Đúng vậy, có lẽ Hứa Lan Chi hôm qua không có nhìn thấy nàng cùng Trình Hữu Dương trong phòng kịch liệt tay đôi vật lộn, nhưng bà đoán rằng thân thể của cô không phải là phản kháng, mà là thoải mái vô cùng nghênh đón mọi tư thế.

Đây là điều khiến Bạc San xấu hổ nhất, cô nhận ra mình cũng là phụ nữ, thực sự không thể sống nếu thiếu sự nuôi dưỡng của đàn ông.

"Mẹ à, Con…"