Trong điện Hoa Mai, người hầu dâng lên trà nóng cùng điểm tâm, trong đêm đông tuyết nhỏ bay tán loạn, Triệu Tuệ nhìn ra ngoài điện, Thái Tử Lung lại nhìn nhất cử nhất động của Triệu Tuệ.
Nàng đi tới cửa, ngửa đầu nhìn tuyết, lại xoay người đi đến trong điện, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm treo ở trên vách tường.
"Kiếm Thiên Nguyệt." Triệu Tuệ nói, sau đó không đợi Thái Tử Lung ngăn cản, liền đã cầm lên.
Thái Tử Lung vội vàng đứng dậy, nói: "Đừng chạm vào!"
Triệu Tuệ đã đem nó rút ra, cười giễu nói: "Nó vốn dĩ chính là kiếm do người Việt chế tạo, chạm vào một chút cũng không cho chạm sao?"
Thái Tử Lung nói: "Quá sắc bén, ta là sợ ngươi sẽ bị thương."
Thái Tử Lung cùng Triệu Tuệ vừa chạm vào, Triệu Tuệ lại đem nó đẩy trở về, biết Thái Tử Lung quan tâm mình, nhìn y cười cười, nói: "Ta còn không đến mức đần như vậy."
Thái Tử Lung ngẩn ra, sau đó cũng cười cười.
Triệu Tuệ đem nó treo lên, lại hỏi: "Hắc Kiếm đâu?"
"Cho Tử Miểu." Thái Tử Lung đáp.
"Ừm, Nhϊếp tiên sinh," Triệu Tuệ nói, "Hắn càng ngày càng lợi hại." Vì thế gật gật đầu, trở lại trước án, ngồi đối diện Thái Tử Lung uống trà.
"Ngươi vì sao không thích cha ngươi?" Thái Tử Lung nhẹ nhàng hỏi, giống như bởi vì như vậy, cảm giác bứt rứt trong lòng y có thể giảm bớt đi một chút.
"Bởi vì ông ấy không yêu nương ta." Triệu Tuệ uống lên chút trà, thuận miệng nói, "Điểm tâm ăn khá ngon."
"Mừng là ngươi thích." Thái Tử Lung miễn cưỡng cười cười, đáp, "Cha ta cũng không yêu nương ta, nhưng cha mẹ cho dù cảm tình không tốt, thì vẫn là trưởng bối."
Triệu Tuệ không cái gì, trên mặt hiện ra vẻ ảm đạm, nàng thực đẹp, vô cùng xinh đẹp, một khắc kia, biểu tình Thái Tử Lung lại có chút hoảng hốt, giống như nàng cũng là người nhà chính mình. Dù sao trong cuộc đời y, Trấp Lăng, Khương thái hậu là người không bám vào một khuôn mẫu, làm càn mà lớn mật, vẻ đẹp được truyền thừa từ người Việt đã khắc sâu vào trong sinh mệnh y.
Từ nhỏ đến lớn, trong cung đã có rất nhiều người Việt, khi Thái Tử Lung nhìn thấy người Việt, chỉ cảm thấy có phần thân thiết.
"Trong mắt cha ta trước nay cũng chỉ có hành quân đánh giặc, ngươi cũng giống như ta," Thái Tử Lung nghĩ nghĩ, lại nói, "Cha ngươi nói vậy cũng là vì bận rộn đại sự thiên hạ đâu."
"Mới không phải." Trong mắt Triệu Tuệ lộ vẻ tức giận, lại thở dài, không có giải thích nhiều.
Thái Tử Lung trầm ngâm một lát, Triệu Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu, chờ mong mà nói: "Thiên Nguyệt kiếm có thể cho ta không?"
Thái Tử Lung: "......"
Cái vấn đề này thật sự làm y lâm vào tình thế khó xử, y từ trước đến nay không quá biết từ chối người khác, đối mặt với ánh mắt tha thiết chờ mong kia của Triệu Tuệ, y thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Ngươi ngay cả lãnh địa tới tay đều có thể không cần," Triệu Tuệ nói, "Có thể đem An Dương đưa cho Tất Thiệu, cho ta một thanh kiếm lại có là gì đâu?"
"Không giống nhau," Thái Tử Lung bị nàng chọc cười, nói, "An Dương vốn dĩ chính là lãnh thổ của Lương Vương."
"Thiên Nguyệt kiếm cũng là kiếm của người Việt chúng ta." Triệu Tuệ lại nói.
Thái Tử Lung: "......"
Người đến tột cùng ở An Dương làm cái gì? Người ở hiện trường đều đã chết sạch sẽ, không còn có bất kỳ một người nào chứng kiến.
"Y có phải La Tuyên hay không?" Mị Thanh cuối cùng nói, "Người kia ở mười mấy năm trước, đã độc chết hơn một ngàn thích khách Dĩnh quân."
"La Tuyên là sư phụ ta." Khương Hằng không có trực tiếp trả lời, chỉ nhàn nhạt nói.
"Giống như Công Tử Châu," Mị Thanh nói, "Cũng là người trong Hải Các."
"Đúng vậy," Khương Hằng đáp, "Ta, sư phụ, Công Tử Châu, chúng ta đều là đồ đệ Hải Các."
"Trước khi Công Tử Châu chết, đã nói gì với ngươi?" Mị Thanh lại nói.
Lúc này, Khương Hằng nhạy bén mà phát hiện được, trong mắt Mị Thanh xẹt qua một chút đau thương.
"Trước khi chết có nói một câu cuối cùng......" Khương Hằng nghĩ nghĩ, nhớ lại thời khắc cuối cùng lúc tuyết lở, Hạng Châu tỉnh lại trong nháy mắt, "Người nói, 'đừng sợ, có ta ở đây'."
Mị Thanh lâm vào trầm mặc một lúc lâu, Khương Hằng uống lên chút trà, nhìn chăm chú hai mắt nàng.
"Khi đi đến Lạc Dương," Mị Thanh nói, "Y đã từng trở về Giang Châu, chúng ta uống lên một ly trà, biết được y mới vừa từ chỗ tro cốt mẹ ngươi trở về."
Khương Hằng không ngờ trong đêm tuyết này, biết được quá nhiều chuyện cũ.
"Nương ta...... Chôn ở nơi nào?" Khương Hằng nói.
Mị Thanh thấp giọng nói: "Rải vào trong Kính Hồ."
Khương Hằng gật gật đầu, là nơi trở về tốt nhất của nàng.
"Năm ấy Công Tử Châu trở về," Mị Thanh nói, "Chỉ gặp ta một lần, dò hỏi ta, trận chiến vây thành này còn có hy vọng dừng lại hay không. Sau khi biết được tuyệt không có khả năng, y nói với ta, y muốn đi Lạc Dương cứu một người, người này, nói vậy chính là ngươi."
"Là ta." Khương Hằng đáp.
"Y chính là một người như vậy," Mị Thanh thấp giọng nói, "Chuyện đã đồng ý với người khác, liền nhất định sẽ làm được."
Khương Hằng trầm mặc không nói, Mị Thanh bỗng nhiên nói: "Khương Hằng, ta còn có một người tỷ tỷ, ngươi biết là ai không?"
"Mị Hà Mị tướng quân sao?" Khương Hằng hỏi.
Mị Thanh gật đầu, nói: "Tỷ tỷ ta, chết ở trong tay mẫu thân ngươi."
Khương Hằng nói: "Nguyên nhân chính là như vậy, Thái Tử An mới muốn gϊếŧ ta, vì báo thù cho tỷ tỷ ngươi. Ta thấy thù hận giữa chúng ta, là vĩnh viễn không thể bị hóa giải."
Mị Thanh không có trả lời, chỉ thương hại mà nhìn Khương Hằng.
"Nhưng mà a," Khương Hằng nói, "Thiên hạ phân tranh, ngươi gϊếŧ ta, ta lại gϊếŧ ngươi, cuối cùng mọi người đều đã chết hết sạch sẽ, chính là điều chúng ta muốn sao?"
Mị Thanh rốt cuộc nói: "Chính là người Việt các ngươi, người Việt dùng kiếm tới nói chuyện."
"Thiên hạ đã không còn có người Việt," Khương Hằng đáp, "Công chúa điện hạ, ngài hẳn là hiểu được vì sao."
"Ta hiểu được." Mị Thanh nói.
Khương Hằng đang muốn đứng dậy cáo từ, khi đi tới cửa, Mị Thanh bỗng nhiên nói: "Khương đại nhân, ta rất tò mò một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Khương Hằng quay đầu lại nói.
"Nếu ta muốn tánh mạng của ngươi," Mị Thanh nói, "Vì tỷ tỷ ta, vì báo thù cho vương thất, cái giá là ta sẽ đồng ý trong hội minh, ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Sẽ không." Khương Hằng không chút nghĩ ngợi, đáp, "Bởi vì cho dù ta chết đi, các ngươi cũng sẽ không quên được."
Mị Thanh nở nụ cười, nói: "Chỉ đùa một chút, Khương đại nhân."
Trong lòng Khương Hằng đại khái đã hiểu rõ, chuyện phiền lòng cuối cùng trong năm đã kết thúc.
Hắn đi qua hoa viên, khi đang chuẩn bị quay về tẩm điện, lại thấy ngoài vườn mai, có bóng dáng hai người đang chậm rãi đi tới, tựa hồ là một nam một nữ, vừa đi vừa nói.
"Triệu Tuệ!" Khương Hằng nhận ra nữ hài, nhịn không được nói, "Cầm cái gì?"
Thái Tử Lung cũng không nghĩ tới lúc này thế nhưng đυ.ng phải Khương Hằng, nhìn hắn nhướng mày dò hỏi, Khương Hằng gật đầu, ý bảo tạm thời đã giải quyết.
Triệu Tuệ có chút sợ Khương Hằng, trên thực tế nước Trịnh không có ai không sợ hắn, năm đó khi Khương Hằng ở Tế Châu, hai tỷ đệ Triệu Tuệ cùng Triệu Thông từng đi theo Khương Hằng học tập một đoạn thời gian ngắn ngủi, uy nghiêm ban đầu vẫn còn, không dám ngỗ nghịch.
Triệu Tuệ vội trốn đến phía sau Thái Tử Lung, làm cái mặt quỷ. Thái Tử Lung nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy rất thú vị, lại nhìn Khương Hằng chớp chớp mắt.
"Thiên tử cho ta mượn chơi." Triệu Tuệ nói.
"Thật to gan," trong mắt Khương Hằng mang theo ý cười, nói, "Thiên Nguyệt kiếm là để cho ngươi lấy tới chơi sao?"
Thái Tử Lung muốn nói lại thôi, thấy Khương Hằng không hề có vẻ trách cứ, liền hiểu ý nói: "Nàng rất thích, ta liền làm chủ đưa cho nàng."
Khương Hằng đối với chuyện Thái Tử Lung làm chủ đem di vật của mẫu thân giao cho người khác, không có một chút nào không vui, nếu nói nhân gian truyền thừa, ý nghĩ của nó còn cao xa hơn so với việc treo nó ở trong cung xem nó như một vật tượng trưng.
Hắn chỉ cười nói: "Nắm giữ Thiên Nguyệt, liền phải có thực lực xứng đôi với nó, ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh này sao? Học được bao nhiêu rồi? Ra mấy chiêu cho ta nhìn xem?"
Triệu Tuệ nghe ra ý của Khương Hằng, liền rút kiếm nói: "Được a, ngươi xem là được."
Sau đó, Triệu Tuệ đi vào vườn mai, trong tuyết phiêu linh múa một bộ kiếm pháp, những chỗ kiếm Thiên Nguyệt quét đến, hoa mai bay tán loạn, mảnh tuyết vỡ vụn, Triệu Tuệ giống như tiên nữ, cuối cùng cầm kiếm, xoay người cười một cái.
Dư quang bên khóe mắt Khương Hằng thoáng nhìn Thái Tử Lung, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì.
Ánh mắt Thái Tử Lung trước sau vẫn luôn dừng ở trên người Triệu Tuệ, trong mắt tràn ngập tán thưởng.
"Hoa hòe loè loẹt." Khương Hằng mang theo ý cười, cười nhạo nói, nhưng mà nghĩ tới trước đây La Tuyên cũng đã từng nói qua câu nói này, trong lòng liền tràn ngập bi thương khó có thể tiêu tan.
Triệu Tuệ vốn dĩ mang theo ý cười, bị Khương Hằng trào phúng, liền xị mặt.
Thái Tử Lung lại vỗ tay mấy cái, khen ngợi nói: "Rất tốt!"
Triệu Tuệ: "Ngươi biết tốt ở chỗ nào sao?"
Thái Tử Lung: "Tuy ta không biết tập võ, lại nhìn thấy rất nhiều, công phu của ngươi không tồi."
Khương Hằng miễn cưỡng cười cười, nói giống hệt như Thái Tử Lung: "Không được cầm kiếm đi gϊếŧ người, cố gắng đừng dùng."
"Vâng!" Triệu Tuệ nghe vậy, liền biết Khương Hằng không có dị nghị, lập tức cao hứng trở lại.
Thái Tử Lung còn muốn nói gì đó, Triệu Tuệ lại đã chạy đi.
Khương Hằng cùng Thái Tử Lung trao đổi ánh mắt, Thái Tử Lung muốn nói lại thôi, Khương Hằng lại nói: "Là nơi thuộc về tốt nhất của Thiên Nguyệt kiếm, sau này ta phải vì nương xứng danh, nàng không hề thua kém năm đại thích khách, thiên hạ nên có sáu đại thích khách mới phải."
"Như theo lẽ thường, khi nàng hỏi ta," Thái Tử Lung nói, "'Ngươi là người Việt sao?' không biết vì sao, ta cảm thấy thực thân thiết, tựa như nàng đang công nhận ta."
"Ngươi đương nhiên là người Việt," Khương Hằng nói, "Vương tổ mẫu là người Việt, ngươi chính là người Việt."
"Ta cũng là người Phong Nhung." Thái Tử Lung nghĩ nghĩ, đáp, "Nhưng ta thấy không giống."
"Có gì mà giống với không giống? Trên người người Phong Nhung, vừa có chảy dòng máu người Để, cũng có chảy dòng máu người Lâm Hồ, ngoại trừ điều này, ngươi còn là người Trịnh, là người Lương." Khương Hằng cùng Thái Tử Lung chậm rãi đi trở về tẩm điện, "Một trăm hai mươi ba năm trước, người Ung là người Trung Nguyên, nhiều thế hệ tổ tiên chúng ta, vừa có người Đại, cũng có người Lương, người Trịnh, người Dĩnh. Trăm sông đổ về một biển, khác đường về cùng một đích......"*
*Nguyên văn: Bách xuyên nhập hải, thù đồ đồng quy.Trong tuyết tung bay, câu nói kia theo Thái Tử Lung cùng Khương Hằng đi xa.
"Ngươi là thiên tử."