Chương 192: Đêm tân niên

Mọi người trong hội trường ồ lên, nhân lúc việc này chưa nhấc lên sóng to gió lớn, Khương Hằng dao sắc chặt đay rối, cưỡng ép kết thúc cuộc thảo luận, bọn họ cần phải quay về thảo luận đối sách.

"Y điên rồi sao?" Chu Du khó có thể tin nói, "Ai mệnh lệnh cho y?"

Trong điện, Khương Hằng uống một hơi ba ly trà lạnh, khát khô cổ họng, mọi người ai cũng đều nhìn hắn.

"Không phải là ta, ta không biết, ta không có." Khương Hằng phủ nhận, từ trước đến nay Cảnh Thự luôn nghe lời Khương Hằng, hắn bảo cái gì thì chính là cái đó, lúc này Khương Hằng đã trở thành tấm bia để cho mọi người chỉ trích, căn bản sẽ không có người nào tin tưởng hắn không có bí mật ra lệnh Cảnh Thự đột nhiên phát binh, tấn công nước Đại.

Trấp Lung lại tin tưởng, Khương Hằng nói không có thì chính là không có.

"Ca ca vì sao lại làm như vậy?" Trấp Lung nói.

"Ta...... Ta không biết." Khương Hằng, "Tình huống như thế nào rồi?"

Nước Ung đối với tình hình chiến đấu ngoài tiền tuyến hoàn toàn không hay biết gì, ngay cả tin báo cũng là Hải Đông Thanh mang về. Mảnh vải kia của Cảnh Thự chỉ vẻn vẹn một câu ít ỏi: Đại quân đã phá, chuyển qua xâm lấn Tây Xuyên, sắp tới sẽ phá thành.

"Y chỉ có bốn vạn người," Trấp Lung, "Làm sao đánh bại 25 vạn đại quân?"

Mọi người hết đường xoay xở, chỉ có thể chờ đợi. Tằng Vanh suy đoán người Trịnh có tinh tình báo riêng, dò hỏi Long Vu nhất định có thể có được tin tức, lại bị Khương Hằng ngăn trở.

Lúc này, bọn họ có thể sẽ bị các chư hầu nhìn ra, hành động đột nhiên khởi xướng quân sự của Cảnh Thự vẫn chưa thông qua triều đình.

Khương Hằng thông báo ngừng chiến ở hội minh, Cảnh Thự lại ở tiền tuyến phá đám, trước mặt vừa mới nói cục diện thiên hạ phân tranh cần phải kết thúc, Cảnh Thự sau lưng lại đánh nhau với nước Đại, thật sự làm người ta đau đầu.

Mọi người chờ đến chạng vạng, tin báo Ung Quân cuối cùng cũng tới.

"Báo ——" người mang tin tức nói, "Vương tử điện hạ đánh bại Đại quân ở bên bờ Hán Thủy, đánh bại 25 vạn binh mã nước Đại, gϊếŧ địch ba vạn! Bắt tù binh năm vạn!"

Khi Khương Hằng nghe được chi tiết suýt nữa ngất xỉu, hoàng hôn ba ngày trước, Cảnh Thự bổng nhiên phát động đánh bất ngờ đại quân Lý Na, nhân lúc sông Hán Thủy kết băng, ban đêm qua sông, vòng qua hơn nửa vùng Hán Trung, đến khi hừng đông tập kích sau trận Lý Na. Quân đội nước Đại đã có nhiều năm chưa từng đánh giặc, lại bởi vì quân đông thế mạnh sơ ý khinh địch, trong lúc hỗn loạn bị xua đuổi đến bên vờ sông Hán Thủy, trúng bẫy rập do Cảnh Thự bố trí.

Từ ban ngày đánh đến chạng vạng, trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, quân đội nước Đại lọt vào vây công, bị xua đuổi đến mặt sông, trăm dặm mặt băng bỗng nhiên vỡ ra, chìm ngay tại chỗ, chết cóng tới mười mấy vạn người.

"Truyền tin," Tằng Vanh nói, "Bảo y đừng nổi điên nữa! Hội minh còn đang thương nghị, chuyện này sẽ làm cho người khác nghĩ như thế nào?"

Khương Hằng nói: "Đã muộn rồi."

Hắn tin tưởng Cảnh Thự có phán đoán của riêng mình, Trấp Lung nhắc nhở: "Cũng chưa chắc là chuyện không tốt."

Khương Hằng gật gật đầu, ít nhất nước Đại bị giáng một đòn như vậy, không thể lại kiêu ngạo.

"Giới nghiêm Lạc Dương," Khương Hằng, "Điều động quân dội của Tằng Vũ trở về, tránh cho nước Đại đột nhiên tiến vào Tung huyện, phản công đánh Lạc Dương."

Long Vu hiện tại đã trở thành người đứng đầu quân đội nước Trịnh, cho dù hai nước Trịnh Lương nỏ mạnh hết đà, không thể thành công làm nước Ung nếm mùi thất bại, thì lực lượng vẫn không bị đánh giá thấp. Người Ung tuy rằng chinh phạt khắp nơi, nhưng bất kỳ đơn độc một quốc gia nào cũng không thể đối kháng lại Cảnh Thự, nếu như liên hợp lại, bốn đường khai chiến, họ Trấp không có năng lực chạy về ngoài Ngọc Bích Quan.

Khương Hằng rõ ràng nhất điểm này, cho dù như thế nào, cần phải kéo bọn họ đứng về phía mình, đưa ra đàm phán, không thể lại giải quyết trên chiến trường, hắn muốn chứng minh với bọn họ, Cảnh Thự sẽ không là một Trấp Tông thứ hai.

"Cảm thấy thiên hạ trong tương lai ba mươi năm, bốn mươi năm," Long Vu nói, "Sẽ như thế nào?"

Khương Hằng biết Long Vu đang đối mặt với quyết định sau cùng, câu trả lời của mình, sẽ ảnh hướng đến thái độ của y ngày hôm sau.

"Nói thật," Khương Hằng đáp, "Vẫn còn vô cùng mù mịt, thật khó để có thể định luận."

Đây là một câu trả lời nằm ngoài sự liệu của Long Vu cùng Tất Thiệu.

Tất Thiệu cười nói: "Ta còn tưởng rằng Khương đại nhân sẽ......"

"Cái gì thịnh thế," Khương Hằng, "Đều là gạt người, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Vương quyền sụp đổ, Tấn đình suy bại, có nguyên nhân đo Ung, có nguyên nhân do chính bản thân nhà họ Cơ, nhiều vấn đề, lại bởi vì thời cuộc cho phép, mới dẫn đến như thế."

Long Vu gật gật đầu, đây là điểm mấu chốt Chư Tử bách gia trong mấy trăm năm nay vẫn luôn tranh luận. Nghiên cứu điều gì thích hợp trong thiên hạ này? Sau khi xô ngã toàn bộ trật tự, yêu cầu lập nên một người mới như thế nào?

"Giang sơn Tấn thất trong 600 năm, đã không ngừng khuếch trương," Khương Hằng nghĩ nghĩ,, "Mới đầu Trung Nguyên có 13 nước, 42 thành. Sau đó nhận được sự tôn trọng giữa các tộc, lãnh thổ quốc gia kéo dài tới hai trăm năm trước, khi Võ Vương còn tại vị, 'thiên hạ', đã kéo dài đến Đông Hải, Tây Thùy, Nam Cương, Bắc Tái."

"Lãnh thổ rộng lớn, lại dẫn đến một cái vấn đề khác." Khương Hằng, "'thiên gia' phân phong, khiến cho việc quản lý một lãnh thổ rộng lớn trở nên khó khăn, những rắc rối nằm ngoài biên giới, trung ương ngoài tầm tay với, nếu đã thay đổi chế độ, vương quyền suy bại chính là điều tất nhiên."

Tựa như một cây đại thụ, sau khi duỗi thân hết cỡ, sẽ mệt mõi bởi sức nặng của các cành cây, đau khổ chống đỡ nhiều năm, khi không có lực bên ngoài đã lộ vẻ mệt mỏi, một khi bão táp ập đến, nhánh cây liền sẽ lần lượt gãy xuống.

Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nhìn Tất Thiệu: "Muốn lật đổ thiên gia, huỷ bỏ quốc phong chư hầu, thiết lập lại quận huyện, do thiên tử trực tiếp quản hạt, có bao nhiêu khó? Ai sẽ vứt bỏ vị trí quốc quân của mình? Cho dù là Triệu Linh nguyện ý từ bỏ, đám sĩ phu sẽ đồng ý sao?"

Tất Thiệu nghĩ nghĩ,: "Đây là điều chúng ta lo lắng."

Nếu lật đổ tất cả xây dựng lại, thiên hạ sẽ lại lần nữa bị Khương Hằng cưỡng ép dung hợp, nếu lại đi theo con đường Tấn đình một lần nữa thì đến cuối cùng cũng sẽ tan rã, cái tốc độ này, sẽ mau hơn so với lúc trước. Nếu muốn thay đổi hết thảy những điều này, khó khăn trong đó sẽ càng nhiều, Khương Hằng lấy sức của một người, không thể chống lại với đại quý tộc của cả thiên hạ.

"Ta tin tưởng vẫn còn có hy vọng." Khương Hằng, "Lúc ban đầu Trấp Lung thông qua biến pháp Ung cung, tức là hình thức thiên hạ lúc ban đầu ngày sau, cái quá trình này có lẽ sẽ vô cùng khó khăn, có lẽ sẽ kéo dài thật lâu, chúng ta phải kiên nhẫn chờ, một đời người, hai đời người, thậm chí gần trăm năm sau, sẽ có một thiên hạ giống như vậy."

Long Vu nói: "Chương trình hội minh ngày mai, chắc hẳn là lấy danh nghĩa thiên tử, tuyên dương thiên tử mới với chư hầu."

"Nếu thông qua, ta chính là nghĩ như vậy." Khương Hằng đáp.

Long Vu cùng Tất Thiệu đều không có trả lời, Khương Hằng biết điều này có thể lấy số đông chống lại số ít, cần phải được các quốc gia thừa nhận, Trấp Lung mới có thể ngồi lên, nếu không, ngay cả khi chỉ có một quốc gia không đồng ý, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng chiến tranh tới giải quyết.

"Ta cáo lui." Khương Hằng, "Hai vị dường như đã buồn ngủ, đêm khuya sẽ không có đốt pháo."

Tất Thiệu không có đứng dậy, sờ sờ sườn mặt Triệu Thông ngủ say, nhìn Khương Hằng gật đầu.

Trấp Lung bỗng nhiên cảm thấy muốn đi ra ngoài hít thở không khí, dù sao hôm nay áp lực các chư hầu dành cho y vô cùng mạnh mẽ, làm y cảm thấy rất mệt.

Trong đêm tuyết có một nữ hài mặc váy màu đỏ thẩm đứng một mình, tóc dài đen nhánh, đang vươn tay hái một đóa hoa mai trên chỗ cao.

Trấp Lung nhớ rõ trong cung không có người này, liền đi qua, đứng ở trước hồ băng, giúp nàng hái hoa mai.

Nữ hài kia bỗng nhiên quay đầu, một tay ấn ở trên chuôi kiếm, lại là Triệu Tuệ.

"Làm ta sợ hết hồn," Triệu Tuệ, "Còn tưởng rằng là thích khách."

"Ta còn tưởng là thích khách." Trấp Lung đưa hoa mai cho nàng, mỉm cười nói, "Tế Châu không có hoa mai sao?"

"Tế Châu có," Triệu Tuệ vén tóc, nhàn nhạt nói, "Tầm Dương không có, hoa này rất thơm."

"Ở Tầm Dương lớn lên sao?" Thái Tử Lung nhìn chăm chú mặt Triệu Tuệ, bỗng nhiên cảm thấy nàng có chút giống một người...... Giống cô cô y, Trấp Lăng.

"Nương ta là người Việt." Triệu Tuệ nói.

Thái Tử Lung hiểu ra, Triệu Tuệ thân là công chúa, lại quen dùng kiếm, đó là truyền thống của Việt Nữ.

"Chuyện của phụ vương," Thái Tử Lung thấp giọng nói, "Ta xin lỗi."

Y đi đến một bên ngồi xuống.

"Không sao," Triệu Tuệ, "Cha ta cũng gϊếŧ cha ngươi, mọi người huề nhau. Long tướng quân nói, ân oán của thế hệ trước để cho nó qua đi, nếu không chúng ta cũng không tới tham gia hội minh, ta cũng đến tức là muốn mở họp, ta muốn gặp lại Khương tiên sinh."

"Thật sự khoái ý ân cừu," Thái Tử Lung, "Giống người Việt."

Triệu Tuệ liếc nhìn Thái Tử Lung một cái, trong mắt lộ ra một chút ý cười, một khắc kia, Thái Tử Lung thế nhưng giống như tìm được người trong đêm khuya, bị bao phủ trong giấc mộng đầy tuyết trắng.

"Kiếm pháp do ai dạy?" Thái Tử Lung, "Long tướng quân sao?"

"Cha ta." Triệu Tuệ đáp.

Thái Tử Lung đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu được: "Đúng vậy, cha ngươi là đại thích khách thứ năm trong hiện hạ."

Nàng cười rộ lên tựa như Trấp Lăng, giống Khương Hằng, giống Khương thái hậu, trong ánh mắt lộ ra thần thái sáng ngời quen thuộc.

"Cho dù là ông ấy đích thân dạy ta, ta cũng không thích ông ấy." Triệu Tuệ bỗng nhiên nói, "Chẳng qua không nghĩ tới ông ấy sẽ chết."

"Vì sao?" Thái Tử Lung ngồi, Triệu Tuệ đứng.

"Thân thể không khỏe sao?" Triệu Tuệ lại nhíu mày hỏi, "Sao cứ luôn ngồi? Chân lạnh cóng rồi sao?"

"Không có." Thái Tử Lung cười xấu hổ, lại đứng lên, "Đã quen, từ nhỏ đã được dạy dỗ là, không thể lỗ mãng hấp tấp, có thể ngồi liền không được đứng, có thể đi liền không thể chạy, bởi vì mọi người đều đang nhìn."

"Như vậy thực không thú vị?" Triệu Tuệ trào phúng nói.

"Đúng vậy, không thú vị," Thái Tử Lung, "Mỗi người đều sống thú vị hơn ta, sống như Hằng Nhi liền rất thú vị. Sao đang năm mới ngươi lại ở đây một mình?"

Triệu Tuệ: "Long tướng quân cùng Lương Vương luôn thích bàn chuyện thiên hạ đại sự, ta không thích nghe, ngồi đợi đến bực mình liền đi ra ngoài dạo một chút, nhưng tìm không thấy Khương tiên sinh, mọi người đều đang bận rộn, không có ai để ý ta."

"Ta không có chuyện bận, hai chúng ta đều là người rảnh rỗi, được, cùng nhau ăn tết đi, uống chút gì không?" Thái Tử Lung cảm thấy có nghĩa vụ phải chiêu đãi khách nhân, cũng không thể để người đứng ở chỗ này.

"Ta không uống rượu," Triệu Tuệ nói, "Cái khác đều được."

"Uống chút trà nóng đi?" Thái Tử Lung nói.

Triệu Tuệ nghĩ nghi, gật đầu, đi theo Thái Tử Lung rời đi.

........

Editor: Chương này bản raw Trung bị sao đó, thiếu chữ từ đầu chương tới cuối chương, làm có nhiều chổ ta cũng không hiểu, chỉ theo dòng chảy truyện mà tự thêm chữ cho thành một câu đúng nghĩa hợp hoàn cảnh.