Chương 7: Hứa Triều Đúng Là Tiểu Yêu Tinh

Ngồi trong phòng mấy canh giờ, không có ai đến hầu hạ. Hứa Triều cũng chẳng quan tâm, mặc nguyên bộ váy cưới, chẳng hề kiêng dè nằm lên giường mềm mại.

Chu Mộ đã như vậy, Hứa Triều cho rằng mình cũng không cần phải tỏ ra sắc mặt tốt với hắn.

Chu Mộ bị các huynh đệ lôi kéo uống rượu, vài người uống say bắt đầu nói mê sảng: "Chu ca, sau này cuộc sống của ngươi khổ cực rồi, cưới Hứa Triều, người nữ nhân đanh đá này, chỉ có bị quản thúc."

Chu Mộ bực bội uống một ly rượu mạnh, không coi lời nói của người kia ra gì: "Đều là do trời xui đất khiến, làm gì có sao này."

Ai ngờ Hứa Hác Chi đi ngang qua nghe được lời này, siết chặt nắm tay, mắt lạnh nhìn Chu Mộ đang đỏ mặt liếc mắt một cái: "Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi." Nếu Hứa Triều gặp bất trắc gì ở Chu gia, Hứa Hác dù chết cũng sẽ không tha cho Chu Mộ!

Đêm tối, gió đen trăng cao. Chu Mộ tiễn các huynh đệ đi, lúc này mới đẩy cửa bước vào phòng tân hôn.

Hắn chỉ uống vài chén rượu, không đến mức say khướt. Nhìn nữ nhân mặc váy cưới ngủ say trên giường, Chu Mộ như bị ma xui quỷ khiến, vén một bên khăn voan đỏ trên mặt nàng, cầm lấy một bên cân hỉ, chậm rãi khơi mào khăn voan đỏ.

Chu Mộ liếc nhìn chén rượu giao bôi, chén của Hứa Triều đã cạn sạch. Hắn ngẩn người một lát rồi cũng cầm lấy chén rượu uống một ngụm.

Mệt mỏi sau một ngày, Chu Mộ dang tay ngã xuống bên Hứa Triều, hai người mặc xiêm y tân hôn, cùng nằm chung giường nhưng lại mơ mộng riêng.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Triều mở mắt lim dim, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của nam nhân bên cạnh. Nàng giật mình mở to mắt, bừng tỉnh như từ trong mơ, nhận ra rằng mình đã gả vào Chu gia, từ một quận chúa vô tư lự trở thành thế tử phi của Chu gia.

Hứa Triều đặt một chân lên người Chu Mộ, vừa dịch chuyển, Chu Mộ liền tỉnh dậy.

Hai người trong phòng, từng người cởi ra trang phục cưới, không ai nói lời nào.

Bầu không khí trong phòng vô cùng ngượng ngùng, Hứa Triều nhìn căn nhà trống trải, chất vấn Chu Mộ: "Hai chúng ta thành thân, nhưng ngươi lại dùng một căn phòng không ai ở làm phòng cưới, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn cưới ta, còn thể hiện rõ ràng như thế sao?"

“Ồ? Nói vậy quận chúa nghĩ sẽ ở căn phòng nào, chờ hạ nhân dọn dẹp cho ngài?”

Chu Mộ vừa thắt nút áo trong màu trắng, vừa thong dong hỏi Hứa Triều.

Thấy Hứa Triều không trả lời, Chu Mộ mỉm cười nhìn nàng: “Hay là quận chúa nghĩ sẽ ở chung phòng với ta?”

Ai muốn lại chung sống với hắn , nàng còn ước gì có phòng ngủ riêng! Hứa Triều thấy ánh mắt trêu đùa của hắn, có chút thẹn quá hóa giận, một tay kéo chăn che kín mình. Chu Mộ chỉ nhìn thấy bờ vai trắng ngần cùng mái tóc đẹp của nàng lộ ra ngoài chăn.

"Dậy đi, hôm nay phải đi dâng trà cho cha mẹ." Theo quy củ truyền từ đời tổ tiên nhà Chu, bất kỳ con cháu nào trong gia tộc khi cưới vợ, ngày thứ hai sau thành thân đều phải dẫn nàng dâu đi dâng trà cho cha mẹ.

“Ngươi ra ngoài trước đi, ta mặc quần áo.” Chốc lát sau, giọng Hứa Triều từ trong chăn truyền đến, bản thân nàng cũng không nhận ra rằng giọng mình đã mềm mại đi rất nhiều.

Chu Mộ cười khẽ: “Sờ cũng sờ qua rồi, còn ngại gì nữa.”

Hứa Triều nhịn không được, há miệng mắng Chu Mộ, tức giận ngồi dậy, cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía hắn: “Ta nói! Ra ngoài!”

Gối đầu đột nhiên ném lại đây, Chu Mộ phản ứng cực nhanh tiếp được: “Hứa Triều, ngươi đừng ngang tàng, ngươi hiện tại chính là ở trong phủ của ta.”

Hứa Triều càng tức giận hơn, nàng nhất định phải cho Chu Mộ biết, cho dù ở trong phủ của hắn, nàng cũng muốn làm cho hắn đẹp mặt!

Mãi đến một canh giờ sau, Hứa Triều mới thay xong quần áo, trang điểm chỉnh chu. Ngoài phòng, Chu Mộ đi đi lại lại không ngừng, suýt chút nữa thì xông vào ôm lấy nàng.

Thấy Hứa Triều trang điểm phấn son, hắn khẽ cụp mi. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Triều trang điểm lại đẹp đến vậy. Nhưng nhìn kỹ lại, dường như nàng vẫn luôn như vậy, chỉ là bản thân hắn chưa từng nhìn kỹ nàng.

Chu Mộ sống ở Đông viện của Chu gia, còn Chu An và phu nhân của hắn sống ở Tây viện. Toàn bộ Chu phủ rất rộng lớn, Hứa Triều đi theo sau Chu Mộ, đi vòng quanh mấy hồ nước.

Đến hồ nước thứ ba, Hứa Triều thực sự không chịu nổi nữa, bèn dừng lại, giọng điệu mềm mại nói: "Chu Mộ, chân ta đau quá!"

Chu Mộ quay đầu lại, nhíu mày nhìn nàng: "Sao ngươi yếu đuối thế?"

Thật không thể trách Hứa Triều, trước đây nàng đi lại trong phủ Trưởng Công chúa rộng lớn như vậy cũng không sao, nhưng hôm nay nàng lại mang đôi giày cưới của ngày hôm qua, giày có chút không hợp chân, ma sát đến mức gót chân của nàng đều bị trầy da.

Trước khi thành thân, Hứa Triều chỉ thử quần áo chứ không thử giày cưới. Sáng sớm hôm qua, nàng mới phát hiện nhầm số giày cưới, nhưng đã không kịp thời gian để đổi lại. Nàng nghĩ rằng chỉ mang một ngày cũng không sao, nên không muốn làm phiền mọi người nữa.

Bị Chu Mộ nhìn như vậy, Hứa Triều uất ức đến mức nước mắt lưng tròng. Vào ngày thu se lạnh, vì quá vội vàng mà nàng còn quên mang theo áo khoác.

Vừa đi đường còn có chút ấm áp, nhưng khi dừng lại, khí lạnh dần dần ập đến. Mặt Hứa Triều bị gió lạnh thổi, nước mắt sắp trào ra, trông vô cùng đáng thương.

Lòng Chu Mộ lập tức mềm nhũn. Hắn tự hỏi bản thân vừa rồi có nói quá nặng lời hay không?

Chu Mộ cởϊ áσ khoác ngoài của mình choàng lên người Hứa Triều, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, quay đầu lại nhìn ánh mắt khó hiểu của Hứa Triều, ra hiệu: "Lên đi." Chọc phải Hứa Triều, tiểu yêu tinh này, hắn đành chịu nhận mệnh.