Chương 6: Chu Mộ Hứa Triều Bái Đường Thành Thân

Ngày Hứa Triều xuất giá, Ngọc Ninh kéo nàng đi trang điểm, mặc lên bộ hỷ phục do Chu gia đưa tới. Nàng nhìn trong gương, thấy vòng eo của mình vừa vặn.

“Không ngờ nhỉ, bộ hỷ phục này lại vừa vặn với bản tiểu thư.” Hứa Triều trang điểm xong, ngồi trước gương ngắm nhìn mình trong bộ hỷ phục lộng lẫy. Bên ngoài, kiệu hoa đón dâu đã đến trước phủ. Ngọc Ninh vội vàng mang khăn voan đỏ cho nàng.

“Quận chúa, sáng nay Thế tử gia đã từ Ninh Châu bên kia trở về, phỏng chừng một hồi sẽ tự mình cõng ngài xuất giá.”

Nghe được Hứa Hác Chi từ Ninh Châu thống trị thủy tai trở về, Hứa Triều vui sướиɠ, vội vàng kéo ra khăn voan.

Nàng trong mắt lóe quang: “Thật vậy sao, ca ca đã trở lại?” Từ khi Hứa Hác Chi làm hộ quốc Đại tướng quân, thường xuyên đi các nơi tuần tra thăm viếng, lần này bị phái đi thống trị Ninh Châu thủy tai đã ba tháng có hơn. Nàng đứng lên liền nghĩ đi ra gặp ca ca.

“Quận chúa, người đừng kích động, trước tiên hãy mang khăn voan vào.” Ngọc Ninh lại giúp Hứa Triều chỉnh sửa khăn voan, kéo nàng ngồi xuống giường.

Lúc này, cửa phòng bị gõ, Ngọc Ninh đứng sang một bên, lên tiếng: “Mời vào.”

Hứa Hác Chi bước vào căn phòng tràn đầy màu hỷ sắc mặt có chút không tốt. Sáng nay hắn mới được thông báo hồi phủ, tưởng rằng trong triều có đại sự xảy ra. Không ngờ khi trở về lại thấy khắp phủ treo đầy hỷ tự. Hắn hỏi thị vệ canh cửa mới biết được, hôm nay là ngày muội muội Hứa Triều của hắn xuất giá, gả cho tên đăng đồ tử thường xuyên khi dễ muội muội!

“Triều Triều, có phải hắn cưỡng ép ngươi hay không!” Hứa Hác Chi ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Triều, nắm lấy tay nàng, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Hắn không thể ngờ được, muội muội mà hắn yêu thương nhất, lại bị tên ăn chơi trác táng Chu Mộ mà hắn ghét nhất khinh nhờn. Hiện giờ hai người đã thành thân, cha mẹ sợ hắn náo loạn nên vừa mới báo cho hắn biết.

“Ca ca, việc đã đến nước này.” Việc này nói như thế nào đều là nàng đuối lý, ai bảo nàng nhất thời xúc động cho người ta hạ dược, hiện giờ bôi nhọ chính mình cũng là hành vi phạm tội.

Càng đừng nói đến việc Chu Mộ sau này khẳng định sẽ tra ra là nàng phái người hạ dược, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ cùng chính mình hòa ly, về sau hai người cả đời có qua lại với nhau cũng không nhất định.

Hứa Triều dành mấy buổi tối để suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy hiện tại gả cho Chu Mộ cũng khá tốt. Ít nhất hai người không có tình ý, chỉ có hỏa khí. Nếu gả cho một người bình thường, nàng đi du ngoạn sẽ bị người ta nói không giữ đạo làm thê. Nhưng gả vào Chu gia thì khác, Chu Mộ cũng là kẻ không giữ đạo làm phu. Đến lúc đó, hai người cùng nhau bị mắng, Hứa Triều trong lòng còn cảm thấy dễ chịu hơn.

“Nếu trong lòng ngươi đã có quyết định, ca ca sẽ tôn trọng ngươi. Nếu sau này ngươi hạ quyết tâm hưu hắn, ca ca dù ở đâu cũng sẽ trở về ủng hộ ngươi.”

Lời nói của Hứa Hác Chi khiến người ta cảm động, Hứa Triều suýt rơi nước mắt. Bên ngoài, tiếng bà mối vang lên: “Tiểu quận chúa! Cỗ kiệu của quận mã gia đã chờ ở ngoài cửa từ lâu.”

Chu Mộ khoác lên mình bộ trang phục tân lang dày cộm, chờ đợi đến mức nóng nảy. Hắn bực bội đi qua đi lại trong lòng, thầm nghĩ Hứa Triều sẽ không thật sự không chịu gả, sau đó đào hôn đi mất.

Nếu Hứa Triều thực sự dám trước mặt bao nhiêu người như vậy đào hôn, phất cho hắn một cái tát vào mặt, nàng nhất định phải chết.

Ngay lúc ngây người, Hứa Hác Chi đã ôm Hứa Triều đi nhanh từ bên trong ra. Hắn thậm chí không nhìn Chu Mộ đang đứng bên cạnh, trực tiếp đưa người vào kiệu.

Chu Mộ có chút khó chịu. Chẳng phải hắn là người tiếp theo tiến vào kiệu hoa sao? Tuy nhiên, với uy lực của Hứa Hác Chi, hắn cũng không dám nói nhiều lời, đành phải một lần nữa ngồi lên xe ngựa.

Kiệu hoa khởi hành. Chu Mộ cưỡi ngựa, trên người đeo hoa to, rong ruổi trên đường phố tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người. Hắn thầm nghĩ, có gì đáng chúc mừng chứ, ai mà không biết mối quan hệ bên trong của hai người họ.

Bên trong kiệu hoa, Hứa Triều vén khăn voan, hé mở một khe màn, liền thấy bóng dáng cao lớn trước mặt. Nàng chỉ cần tưởng tượng cũng biết sắc mặt Chu Mộ lúc này tệ đến mức nào. Vài ngày trước, khi nàng ở trong phòng, Chu Mộ đã đến tìm nàng một lần, nhưng nàng không gặp,

Nghe nói Chu Mộ dẫn theo cha mẹ đến phủ Trưởng Công chúa để bàn bạc về nghi thức bái đường. Bất ngờ, Chu Mộ đề nghị rằng có thể trực tiếp đến đón dâu và bái đường. Hắn bị nương của mình đạp một chân trước mặt mọi người.

Có lẽ là phát hiện ra điều gì đó, Chu Mộ đột nhiên quay đầu lại nhìn, và bốn mắt chạm nhau với Hứa Triều, người đang hé lộ nửa khuôn mặt. Hắn trừng mắt nhìn Hứa Triều, Hứa Triều cũng trừng mắt nhìn lại. Sau đó, Hứa Triều ngoan ngoãn ngồi trong kiệu hoa.

Đến phủ Chu, Chu Mộ đi thẳng vào cổng lớn nhà Chu, hoàn toàn quên mất phép tắc. Bà mối gọi lại hắn mới sực nhớ rằng hôm nay là ngày đón dâu, không phải bình thường về nhà.

“Ra đây.” Chu Mộ đứng bên xe ngựa, lớn tiếng gọi Hứa Triều bên trong.

Bà mối bên cạnh có chút bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Chu tiểu thế tử, hôm nay là ngày thành hôn của ngài, người bên trong là thế tử phu nhân, ngài nên ôn nhu một chút.”

Chu Mộ nhớ đến lời thoại mà họ đã tập trước đó: Nương tử, thỉnh ra kiệu.

Nhưng hắn thực sự không thể gọi ra xưng hô này. Sau một hồi lúng túng, Hứa Triều đã cong eo bước ra khỏi kiệu. Chu Mộ thấy vậy liền nắm lấy tay nàng, hai người cùng nhau vào phủ.

Sau khi nghe xong bài diễn văn và bái lạy cao đường, các vị khách mới bắt đầu nhập tiệc. Hứa Triều cùng Ngọc Ninh được dẫn vào phòng tân hôn do Chu Mộ sắp xếp.

Mặc dù nhà cửa được trang trí bằng chữ hỷ, nhưng không khí ảm đạm vẫn bao trùm căn phòng. Ngọc Ninh không nhịn được mà nói ra suy nghĩ của mình: "Quận chúa, Chu Mộ này thật quá đáng, căn phòng này nhìn là biết không ai ở."

Hứa Triều nghe vậy liền vén khăn voan đỏ lên, bắt đầu nhìn xung quanh. Căn phòng được trang trí đẹp mắt, nhưng không có một bộ quần áo nào, nhìn là biết đây là căn phòng trống vắng đã lâu. Hứa Triều hừ lạnh một tiếng.

Tốt lắm, Chu Mộ! Ta nhẫn nhịn ngươi một lần, hai lần, vậy mà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy.

Hứa Triều ngồi trên ghế, bắt đầu ăn điểm tâm trên bàn. Nàng nhìn đĩa táo "sinh quý tử" trước mặt, một tay hất văng tất cả táo ra.

Còn "sinh quý tử", nàng sợ rằng mình sẽ tức chết sớm mất.