Ngày đầu tiên tôi chuyển đến phòng kinh doanh là ngày cả phòng họp với giám đốc.
Không khí họp khác hẳn với phòng cũ của tôi. Nhiều số liệu hơn, nhiều vấn đề hơn, nhiều câu hỏi được Huy đặt ra liên tục đồng nghĩa với việc nhiều chỉ thị hơn.
Phòng kinh doanh bên này khác với khối bán lẻ. Khách hàng của khối bán lẻ đa phần là khách hàng cá nhân. Sản phẩm thì rất nhiều, chủ yếu là để phục vụ đời sống cá nhân như tivi, điện thoại, máy tính, thiết bị phụ tùng thay thế,… Còn bộ phận kinh doanh chủ yếu, hay nói đúng hơn hoàn toàn là khách hàng doanh nghiệp, các tổ chức, hoặc một chuỗi hệ thống chi nhánh. Sản phẩm ở đây là các giải pháp phần mềm, giải pháp điện toán như giải pháp điện toán đám mây, giải pháp điện toán biên,… Các doanh nghiệp, các tổ chức họ cần để thống nhất và quản lý dữ liệu tất cả hoạt động của toàn bộ các cửa hàng, các chi nhánh của họ.
Bởi thế mà để xây dựng được một dự án bán hàng từ lúc tiếp cận đến khi hoàn thành sẽ phải mất vài ba tháng, thậm chí nửa năm, một năm là bình thường. Trong quá trình đó, nhân viên bán hàng của công ty phải tiếp cận, giới thiệu, lắng nghe nhu cầu, thuyết phục, ký hợp đồng, theo dõi, can thiệp khi cần,… Nói chung đây là công việc khó hơn rất nhiều so với việc nhập liệu tôi đã làm bốn năm nay. Không căng thẳng về giấy tờ, mà sẽ có áp lực bởi doanh số, đảm bảo doanh thu, chăm sóc khách hàng để giữ được mối quan hệ lâu dài. Tóm lại là kỹ năng xã hội phải được dùng thuần thục.
Tôi nghe mọi người họp hành, bàn phương án, phân chia danh sách khách hàng và giao chỉ tiêu số má mà tôi chóng cả mặt. Ngay lúc đó tôi nghĩ: hay là chịu kiếp nhân viên quèn giữ kho cho rồi, sống yên ổn.
Nhưng mà, đã bước chân vào làm vợ người ta rồi. Cũng đã ngửa bài với nhau là phải tận dụng tốt cơ hội của nhau rồi. Giờ sao mà rút ra được đây?
Đang còn đấu tranh tư tưởng thì tôi nghe thấy anh Dương nhắc đến tên mình:
“Từ hôm nay, Hà An từ phòng xuất nhập khẩu sẽ chuyển đến phòng kinh doanh. Hy vọng mọi người tiếp nhận. Nhờ chị Thảo trưởng phòng đào tạo nghiệp vụ và hướng dẫn An trong thời gian đầu.”
Nghe nhắc đến phần mình, tôi đành lên tiếng chào hỏi:
“Chào mọi người. Em là lính mới ở đây. Nhờ mọi người giúp đỡ.”
Chị Thảo, người được Dương giới thiệu là trưởng phòng, là một phụ nữ cũng tầm trung niên, tôi đoán chị hơn tôi khoảng 5,6 tuổi gì đó. Mặt mũi, vóc dáng của chị toát lên vẻ chuyên nghiệp. Trang điểm kỹ càng, trang phục đắt tiền, thanh lịch, chỉn chu. Chị nhìn Huy, rồi nhìn tôi, nở một nụ cười như không cười.
“Sếp đã giao thì sao tôi dám không nhận. An nhìn chững chạc thế thì chắc sẽ đào tạo nhanh thôi. Đúng không Dương?”
Anh Dương gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, tài năng như chị Thảo thì lính nào vào tay cũng thành lính tinh nhuệ cả.”
Huy cắt ngang màn đối đáp của hai người nọ bằng một câu kết thúc:
“Chỉ thị tôi đã ra cụ thể. Con số cũng chi tiết. Tháng này buộc phải ký được hợp đồng Magic. Riêng với dự án này nếu các anh chị có gì cần thì có thể gặp tôi bất cứ lúc nào.”
“Vâng” – Chị Thảo gật gù.
“Tan họp.”
Từ đầu đến cuối, Huy không nhìn tôi một lần nào. Tất cả sự tập trung của anh ta trong hôm nay chỉ dành cho dự án Magic. Việc thông báo tôi chuyển đến phòng kinh doanh cũng là anh Dương nói vài câu với chị Thảo.
Tôi hơi hụt hẫng mà không rõ lý do vì sao.
Khi Huy và anh Dương đã rời đi. Chị Thảo gọi tôi đến bàn làm việc của chị.
“Em làm ở Thiên Long lâu chưa?”
“Dạ bốn năm rồi chị. Em làm bên chứng từ xuất nhập khẩu.”
“Em chủ động xin điều chuyển hay ban giám đốc điều chuyển?”
“Hôm cuối năm em có đề đạt nguyện vọng xin điều chuyển nhưng em không biết dừng chân ở đâu. Ban giám đốc đề nghị em vào phòng kinh doanh ạ.”
“Dù gì cũng là thành viên trong phòng. Phòng kinh doanh thì có nhiêu đó người em thấy rồi. Ban đầu em đọc tài liệu để hình dung quy trình trước. Rảnh thì phụ các anh chị em khác về mặt giấy tờ.”
Rồi chị đưa cho tôi mấy file tài liệu.
“Em ngồi đó đọc rồi nghiên cứu thử xem. Đó là quy trình cũng như kết cấu, ý nghĩa sản phẩm mà chúng ta cần thuyết phục khách hàng ký hợp đồng. Có gì chưa hiểu thì hỏi chị.”
Tôi ôm chồng tài liệu về chỗ. Ngồi kế bên tôi là một bạn nữ, cũng có dáng dấp và cách ăn mặc sang trọng và thanh lịch. Mà hầu như ai ở phòng kinh doanh này cũng rất để ý đến ngoại hình. Bài học đầu tiên tôi học được đó là: vẻ ngoài của một người bán hàng phải được chăm chút cẩn thận.
Tôi vào chỗ ngồi của mình, lên tiếng chào bạn nữ kế bên:
“Chào bạn, mình là An, người mới.”
Bạn ấy ngẩng lên nhìn tôi rồi cũng cười chào lại:
“Mình là Uyển Nhi.”
“Tên bạn đẹp quá, như nhân vật trong phim vậy.”
“Ai nghe tên mình cũng chọc mình như bạn. An năm nay bao nhiêu tuổi để mình dễ xưng hô.”
“Mình năm nay tròn ba mươi.”
“Mình kém một tuổi. Giờ gọi chị hay bạn đây”
“Thôi cứ làm bạn đi. Hơn kém một tuổi cũng đều cùng lứa mà. Gọi chị thấy mình già.”
“Ừ, vậy đi. Trưa nay đi ăn cơm với mình không?”
“Tốt quá, khi nào đi thì gọi mình nhé. Giờ mình phải đọc tài liệu chị Thảo mới đưa.”
“Ôi, đọc thì đọc cho có thôi chứ muốn hiểu việc thì phải vào cuộc, đọc ba cái này coi chừng bị nó hù đấy.”
“Chị Thảo đưa. Mình phải đọc. Có gì Nhi chỉ thêm cho mình nha.”
“Ừ thôi bạn học bài để tí nữa trả bài cho bà chị ấy đi.”
Sau khi nói chuyện với Uyển Nhi xong tôi cũng cất được sự căng thẳng phần nào vì cô bạn này cũng thật dễ chịu. Thực ra lúc nãy nói chuyện vài câu với chị Thảo, tôi cũng không thấy chị gây khó chịu cho tôi, dù khí chất chị toát ra rất là mạnh mẽ, nhưng khi chị mở lời thì lại thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái. Nhưng nhìn ánh mắt của chị thì dù thấy thoải mái nhưng cũng không dám giỡn mặt.
Hay thật nhỉ. Những người bán hàng chuyên nghiệp họ hay thật đấy. Họ có nói thật lòng họ hay không mình không biết, nhưng mình lại luôn có cảm giác họ rất thật tình, và cho mình cảm giác dễ chịu.
Tôi vốn lòng ngay dạ thật. Nghĩ gì nói đó. Mà đã không nói là không nói. Cho nên khi giao tế một là tôi nhiệt tình, hai là ngồi một cục không động đậy. Như vậy là dở rồi.
Bài học thứ hai tôi vừa nhận ra đây, chắc tôi phải luyện lâu đấy. Hoá ra nào giờ có những thứ tôi chưa từng cảm nhận và chưa từng hiểu về nó, chưa hiểu được tác dụng của nó.
Tôi ngồi đọc tài liệu chị Thảo đưa. Cũng không khó tiếp nhận. Đầu óc của một người vốn học ngành logic như tôi thì những quy trình tôi nắm rất nhanh. Ngay cả phần mô tả sản phẩm, ý nghĩa, nguyên tắc hoạt động, tôi đều nắm được nhanh chóng vì tôi vốn là người của công nghệ. Những con số, biểu đồ này nọ thì vì đã được dợt qua phòng xuất nhập khẩu nên tôi cũng không lạ lẫm nữa.
Tóm lại, chỉ cần một buổi sáng là tôi nắm được mọi thông tin mà chị Thảo muốn truyền đạt qua xấp tài liệu đó. Vừa hay cũng tới giờ nghỉ trưa, Uyển Nhi ngó sang tôi:
“Đi ăn cơm nhé. Cậu xong chưa?”
“Mình xong rồi. Đi thôi.”
Tôi và Nhi quyết định ghé tiệm pizza ăn cho nhanh, cũng có thể cà kê nói chuyện được.