Chương 26: Anh Đã Tưng Yêu Ai Chưa

Nói là suy đoán chứ thực ra tôi đã khá chắc hai người lúc nãy là Danh và Hà - vợ của anh ta. Nhưng mà…chuyện tôi vừa nghe được thật là động trời. Cái gì mà “chèo kéo anh ấy”. “Anh ấy” ở đây được họ nhắc đến tên là Huy. Có phải chính là tổng giám đốc của Thiên Long không? Hẳn là vậy rồi. Vì Danh có nói là “chuyện nhà chúng tôi”. Trong nhà đấy thì chỉ có một người tên Huy, chính là tổng giám đốc của chúng tôi đây mà.

Tôi vừa nghe được loại chuyện gì thế này? Hà lại là người có tình ý với Huy sao? Vậy sao lại lấy Danh? Huy có biết việc này không? Đáng ra cô ta phải ở bên phe chồng mình chứ, đằng này cô ta không chịu sinh con, tức cô cũng không muốn ủng hộ Danh.

Có lẽ tình và tiền trong mối quan hệ của gia tộc này phức tạp quá nhỉ? Có một lần Huy nói với tôi, bà nội không hài lòng với cô cháu dâu này. Bà không thích nhưng anh ta có thích không nhỉ? Tôi không biết. Liệu hai người này có từng qua lại với nhau chưa? Hay đây chỉ là mối tình đơn phương của cô ta?

Bao nhiêu nghi vấn trong đầu. Hoá ra người mà tôi đang nhắm tới để hỗ trợ mình trong công việc, bạn học ngày xưa của tôi, lại có nhiều vấn đề nhạy cảm ngay trong gia đình như thế?

Muốn biết thì chắc là tôi sẽ nói chuyện với anh ta thôi. Tôi nghĩ đây là vấn đề nghiêm túc. Nếu muốn cùng nhau kết hôn, phải đảm bảo rằng mỗi người sẽ được an toàn. Chứ tôi không muốn rơi vào cái cảnh tình tiền ân oán thế này.

Nhân tiện anh ta đề nghị tôi phải trả lời trong ngày hôm nay, tôi sẽ mang vấn đề này ra bàn bạc luôn.

Chưa kịp nghĩ cách để hẹn anh ta nói chuyện thì khi gần năm giờ là giờ tan làm, Huy lại nhắn một tin:

“Đã đọc tin nhắn mà không có câu trả lời. Đây là phép lịch sự giữa nhân viên và sếp sao?”

“Đây là chuyện nghiêm túc nên tôi không thể trả lời anh một hai câu là xong. Anh cho tôi cái hẹn. Bao giờ cũng được.”

“Ngay bây giờ.”

“Tôi không thể lên xe anh ở công ty được. Cho tôi địa chỉ tôi đến.”

“Tầng hầm để xe.”

Trời ơi chắc tôi điên với cái người này mất thôi.

Không thể cãi được. Tôi đành lò dò thậm thụt xuống tầng hầm. Cũng rất may lúc này suýt soát năm giờ, mọi người vẫn còn nán lại công ty nên chưa có ai xuống lấy xe. Tôi ra khỏi thang máy thì bắt đầu đứng ngây tại chỗ định vị xe của Huy nằm ở vị trí nào. Khổ hết sức !

Đang ngây ra thì điện thoại rung. Huy gọi:

“Nhìn sang trái, hướng tám giờ”

Ôi trời ngay đây mà tôi không nhìn ra. Vội bước nhanh đến cửa hông, vào ghế phụ, thao tác hành động hết sức nhanh chóng khẩn trương.

Huy nhìn tôi với ánh mắt gian giảo:

“Lần đầu tiên tôi thấy cô lên xe tôi mà khẩn trương nhanh gọn như vầy.”

“Anh mau lái đi.”

“Nóng lòng cái gì.”

“Vì cái gì thì anh thừa hiểu.”

“Sao tôi hiểu bạn học của tôi được, trước đây ngồi vào xe tôi hết sức e dè ngại ngần, sao hôm nay lại nhanh vội như vậy.”

“Tôi không muốn bất cứ ai trong công ty nhìn thấy.”

“Thì ra là vậy, sợ có người thấy sao? Người đó là ai?

“Ai tôi cũng sợ. Anh đừng nói nhảm nữa, mau đi đi.”

Huy nhếch môi cười rồi cũng bắt đầu đạp ga. Lần này anh ta chở tôi đến một nơi nhìn ra bờ sông. Vì còn ánh nắng chiều nên cảnh hoàng hôn trên sống rất đẹp. Công nhận khi ở trước thiên nhiên, nhất là những nơi bao la rộng lớn thế này, tâm tình con người bỗng cũng nhẹ nhàng hơn, thấy rằng những muộn phiền lo toan của mình chả đáng gì cả.

Ngắm nghía cảnh mây trời một lúc tôi cũng đành phải vào đề tài chính:

“Lời đề nghị kết hôn của anh, thật hấp dẫn, nhưng tôi chưa đủ tự tin.”

“Cô muốn thế nào cứ nói rõ.”

“Không phải là tôi muốn cái gì, mà là tôi không hiểu gì về anh cả.”

“Tôi tên Đặng Nhật Huy, tổng giám đốc tập đoàn công nghệ Thiên Long, nhà có một bà nội, một ông bố, mẹ đã mất.”

Tôi đang nhai miếng thịt bò cũng mém sặc với màn giới thiệu sơ yếu lý lịch của Huy.

“Thì ra là tôi đang đi xem mắt à.”

“Coi là như vậy cũng tốt mà. Chẳng phải kết hôn là để có người cùng chung sống hoà bình hay sao. Biết nhân thân của nhau thì càng tốt.”

“Anh có ngươi yêu chưa?”

Huy nghe tôi hỏi thì hơi giật mình. Chắc anh ta không ngờ tôi lại thẳng thừng như thế. Nhưng rất nhanh anh ta vẫn bình thản trả lời:

“Người yêu tôi thì tôi không biết, nhưng bản thân đã từng có để ý một người.”

“Rồi sao? Lỡ như lấy tôi về lại thành tình tay ba à? Hay là anh không đến được với người ấy nên giờ lấy tôi thay thế?”

“Người đó không biết tình cảm của tôi nên cô yên tâm sẽ không có ai phá đám đâu.”

“Anh bảo đảm với tôi là sẽ không có ai tự nhiên nhảy ra đánh ghen tôi đấy chứ?”

“Hứa.”

“Tôi vừa có tang ba tôi, nên đúng ra tôi không thể cưới xin được. Cho nên nếu như kết hôn cùng anh, tôi không thể ra mắt gia tiên, hay làm đám cưới rình rang được. Điều này có ảnh hưởng đến anh không?”

“Không. Tất cả theo ý cô.”

“Còn ba anh? Liệu có đồng ý với cuộc hôn nhân này không?”

“Tôi sẽ có cách nói ông ấy. Quyết định và sự lựa chọn của tôi ông ấy không can thiệp được.”

“Tôi có mấy đề nghị thế này. Vì đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích, nên tôi muốn tuy là chúng ta trở thành vợ chồng của nhau nhưng vẫn phải tôn trọng đời sống riêng của nhau, không can thiệp vào chuyện riêng của mỗi người.”

“Đồng ý.”

“ Tiếp nữa, tôi không muốn nhiều người biết đến cuộc hôn nhân này, chỉ nên hai gia đình biết thôi. Cho nên ở công ty hãy xem tôi và anh vẫn là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên.”

“Ùm.”

“…..” – Tôi không biết nói gì nữa vì cơ bản cũng đã đưa ra đề nghị quá hoàn hảo rồi

“Còn gì nữa không?”

“Tạm hết.”

“Tôi có một điều kiện.”

“…”

“Đã không tổ chức cưới xin được, không ra mắt ông bà tổ tiên được, thì nên đi đăng kí kết hôn mới ra vợ ra chồng.”

Tôi không nghĩ đến chuyện này. Mà đúng như Huy nói, đã không làm đám cưới, không ra mắt họ hàng ông bà gì cả, lại còn không đăng kí kết hôn, tự nhiên lại ở chung, thì có phải tôn nghiêm của cả hai rất tệ hại hay không?

Nhưng mà, đăng kí kết hôn rồi là lại vướng vào pháp lý. Sau này muốn ly hôn lại phải ra toà nữa sao?

Cũng không sao. Cũng chỉ là một tờ giấy. Vả lại đơn phương ly hôn vẫn được mà.

Nghĩ vậy nên tôi nói ngay:

“Đăng kí kết hôn cũng được. Nhưng giả như sau này, có một lý do nào đó buộc phải ly hôn hoặc anh hoặc tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa thì người còn lại phải đồng ý ly hôn.”

“Tới lúc đó rồi tính. Chưa kết hôn lại nói đến ly hôn là xui đấy.”

“Tôi phải nói trước chứ. Dù gì tôi và anh có yêu nhau đâu mà tính toán chuyện giữ nhau bên cạnh.”

“Yên tâm đi, khi nào cô muốn ngừng thì tôi đều chiều cô.”

Nói xong xuôi đâu đó hết rồi cả hai cùng im lặng. Tôi không biết anh ta nghĩ gì. Riêng tôi, có thoáng cảm thấy hơi tủi thân. Dù gì cũng là phụ nữ, nói chuyện cưới xin của mình mà cùng thống nhất phương án y như họp công ty vậy. Nhanh gọn. Không có tình cảm, không có cảm xúc hồi hộp lãng mạn dù cảnh sắc hiện tại rất là hợp cảnh cho một lời tỏ tình của đôi lứa yêu nhau.

Tôi nghĩ, đời này chắc tôi không có được diễm phúc ấy. Bây giờ đang cần tiền, cần thu nhập, cần cơ hội thuận lợi để thăng tiến. Nên thôi dẹp bỏ ba cái suy nghĩ tình cảm ấu trĩ ấy đi.

Tới lúc có thành tựu rồi thì ly hôn. Biết đâu lúc ấy có tình yêu thực sự thì sao?

Vừa nghĩ đến đây thì tôi hơi giật mình. Cảm thấy mình quá thực dụng. Hổ thẹn đôi chút.

Tôi nhìn Huy. Anh ta đang quay mặt hướng ra sông, tay cầm ly rượu. Chẳng biết anh ta nghĩ ngợi điều gì mà xem như không có tôi ngồi đây, cứ thế phóng tầm mắt ra xa kia. Chắc anh ta đang nhớ cô người yêu nhỉ? Vì tôi nhìn thấy dáng anh rất cô đơn, như kiểu đời anh có tất cả nhưng thiếu em vậy. Xem ra người này cũng có tâm sự đầy mình đấy chứ.

…….

Cứ như vậy, hai tuần sau chúng tôi dẫn nhau đi đăng ký kết hôn. Hôm đó đúng là ngày làm việc lại sau kỳ nghỉ tết dương lịch. Gia đình hai bên đều không can dự vào cuộc hôn nhân này. Mẹ tôi thì mừng rỡ ra mặt. Tôi lấy lý do vẫn còn tang ba nên không thông báo gì cho nhiều người trong họ lẫn người quen và nhờ mẹ giữ miệng dùm.

Bên gia đình Huy thì bà nội rất vui, hình như bà vui nên có vẻ khoẻ hơn thì phải. Cứ bắt tôi qua bên bà suốt. Ba Huy thì không can thiệp gì vào chuyện này vì tôi đoán chắc ông cũng biết Huy lấy tôi là để vui lòng bà để có cổ phần từ bà. Như vậy thì dù ông ta có không ưa tôi thì cũng buộc lòng đồng ý cho Huy lấy tôi.

Bên nhà chú Thành cũng được biết vì dù sao cũng là người trong gia đình. Chú Thành biết thì Danh và Hà cũng biết. Tôi ngại nhất là Hà vì vốn biết được cô ta thầm yêu Huy. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi được bà và Huy hậu thuẫn là được rồi.

Nhưng ngày tháng đầu sống trong gia đình Huy, thực sự là một cực hình đối với tôi. Cực hình vì tôi chưa quen với văn hoá của người giàu. Rất may là tôi và Huy ở bên nhà phụ, không ở chung với ba chồng. Khách khứa có đến thì cũng ghé qua bên biệt thự chính chứ không ghé đây nên tôi cũng đỡ rất nhiều khoản phải lễ nghi chào hỏi khách.

Cứ như vậy, tôi làm vợ Huy được ba tháng rồi.

Sau khi Huy thành công dự án ECAR cung cấp mắt thần giao thông cho thành phố, anh ta lại sắp sửa triển khai một dự án mới, rất lớn. Mà cũng vừa hay, lúc này là thời điểm cơ cấu lại nhân sự của công ty. Theo như bàn bạc của Huy với tôi trước đây, Huy sẽ đưa tôi vào phòng kinh doanh.

Tối đó, Huy có nhắc lại chuyện này với tôi để chuẩn bị cho buổi họp sáng mai:

“Ngày mai anh sẽ thông báo việc em chuyển qua phòng kinh doanh.”

“Em biết rồi.”

“Qua đó em có thể theo chị Thảo để học nghiệp vụ và kinh nghiệm giao tế với khách hàng.”

“Vì sao anh chọn em qua kinh doanh. Em chưa có kinh nghiệm gì cả.”

“Em chưa có thì sẽ có. Mảng bán hàng vẫn là nòng cốt cho doanh thu của công ty.”

“Vâng, chỉ ngại mất thời gian chị Thảo đào tạo em.”

“Đều là việc nên làm. Nếu em thấy ngại thì hãy nhanh phát triển, nhanh lớn lên.”

Tôi không trả lời Huy nữa. Anh ta nói lời này khiến tôi có hơi tự ái. Nhưng đúng là như vậy thật. Cơ hội đến rồi thì nhanh mà sử dụng. Ngồi đây mà tự ái cái gì.

Thấy tôi không nói gì, có lẽ cũng đoán được tâm trạng của tôi, anh lặp lại một câu mà anh nói nhiều lần từ khi chưa lấy nhau:

“Anh không bao giờ làm chuyện vô bổ. Anh sẽ đợi em đi cùng.”

Tôi nhìn Huy. Tự nhiên có một cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong tôi giờ đây hình như nó đang âm thầm len lén nhú dậy. Tôi gạt phắt cái cảm xúc vớ vẩn ấy qua một bên, nhẹ nhàng trả lời một câu vô thường vô phạt:

“Em hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa. Em sẽ làm được.”

Một lần nữa, cái cảm xúc quái quỷ ấy lại xuất hiện. Tôi thật sự điên rồi.