Đọc xong tin nhắn của Huy trong tình cảnh đang vội vã cho công việc lớn nhất trong năm của công ty, tôi thật sự hoang mang. Hoang mang vì không biết phải trả lời anh ta như thế nào. Hoang mang hơn nữa là bởi tôi suy nghĩ: một nhân viên thấp bé như tôi mà còn không được phân tâm trong thời khắc quan trọng như thế này, Huy là ông chủ, là người đứng đầu cả công ty, mà trong lúc này còn nghĩ ngợi đến chuyện …kết hôn được. Thật là khó hiểu!!
Có thể để đến ngày mai, ngày mốt, tuần sau, tháng sau không được hay sao? Sao lại phải trong ngày hôm nay?
Anh ta sợ tôi cấu kết với Nam hay sao? Nếu tôi đã muốn đi theo Nam thì đâu có đứng tại công ty mà đôi co với anh ta công khai như vậy chứ? Chắc là Huy cũng thừa biết chuyện đó. Thế thì tại sao lại thúc ép tôi như vậy?
Hay là anh ta ngứa mắt khi thấy tôi ôm bó hoa ở công ty nhỉ? Lần trước anh ta vẫn để bụng chuyện tôi nhận hoa ở công ty rồi. Ơ hay nhỉ? Chuyện tôi nhận hoa cũng như những người khác nhận quà, nhận bưu phẩm mà, có gì phải khó chịu với tôi như thế?
Thôi bỏ qua đi. Từ từ tôi sẽ có cách trả lời. Bây giờ phải đi báo cáo cái đã.
Vì là ngày hội của công ty nên tất cả các nhân viên từ các khối đổ về đây. Cả hội đồng quản trị nữa. Không khí trang trọng và rất khẩn trương. Vì đã làm ở Thiên Long bốn năm, tôi cũng đã ba lần trải qua ngày hội báo cáo rồi. Nhưng những lần trước tất nhiên là không có Huy. Và vì lúc ấy tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện của công ty nên không để ý đến các ban bệ, các cấp quản lý và cả những nhân vật tai to mặt lớn của công ty và của cả tập đoàn.
Hôm nay tôi mới để tâm quan sát. Ngoài ban lãnh đạo của công ty tôi đã khá quen mặt là anh Minh, anh Dương thì tôi còn thấy một người đàn ông cũng trạc tuổi Huy ngồi kế bên anh Dương. Kế bên anh ta là một phụ nữ trẻ, lâu lâu cô ấy ghé sát vào nói gì đó vào tai anh ta.
Bên dãy ghế đối diện tôi nhận ra ba của Huy. Kế bên ông là vài người đàn ông khác. Mặt ai cũng nghiêm nghị khác người. Huy ngồi ở hàng ghế đầu.
Anh Minh vẫn là người dẫn dắt buổi báo cáo. Trước đây thì anh Minh là nhân vật chính vì giữ quyền giám đốc. Bây giờ lui về trở thành người dẫn chương trình.
Khi anh Minh kết thúc lời giới thiệu mở đầu, tới phiên giới thiệu quý vị đại biểu trong hội đồng quản trị, tôi mới bắt đầu để ý.
Người đàn ông ngồi kế anh Dương chính là Thành Danh, em họ của Huy. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta là vợ. Hèn gì thấy họ tâm đầu ý hợp.
Người ngồi kế bên ba Huy là ông Thành, em trai của ông, cũng là chú của Huy. Mấy người đàn ông kia cũng là thành viên hội đồng quản trị, tôi không nhớ hết tên. Tôi chỉ nhớ những người trong gia tộc của Huy hiện đang nắm cổ phần mà thôi. Bà nội của Huy tuy được nhắc đến nhưng hôm nay vắng mặt.
Anh Minh giới thiệu Huy, người điều hành cao nhất của công ty lên phát biểu khai mạc.
Hôm nay anh ta mặc vest. Sáng nay lúc thấy nhau ở sảnh tôi vẫn thấy anh mặc sơ mi quần âu như thường lệ, cũng vẫn xắn tay áo như thường lệ. Thế mà bây giờ đã tươm tất bộ vest màu xám nhạt, cà vạt tối màu. Anh vẫn như vậy, đĩnh đạc, tác phong điềm đạm, ngay ngắn, lịch lãm. Hôm nay Huy đeo mắt kính gọng mỏng. Nhất thời tôi thấy hơi lạ lẫm vì chưa bao giờ thấy anh đeo kính. Nhưng mà tạo hình kiểu này nhìn anh rất khôi ngô và lịch lãm, và nhờ có chiều cao, thân hình lại cân đối nên toát lên vẻ xuất chúng rất rõ ràng. Cái kiểu không chỉ là mượt mà bề ngoài mà còn có nội tại rất mạnh mẽ. Sao lại có người giỏi đến vậy nhỉ? Thực sự tôi rất tò mò anh ta được giáo dục và rèn luyện kiểu gì, đã trải qua những gì mà lại hơn người tới như vậy?
Sau bài phát biểu của Huy thì lần lượt các phòng ban báo cáo ngắn gọn. Huy lại một lần nữa tổng kết lại hoạt động kinh doanh cả năm qua. Tuy anh ta về đây mới có hơn ba tháng nhưng anh nắm rất sát và đánh giá tình hình vô cùng sâu sắc. Chủ tịch hội đồng quản trị là ba của Huy lên phát biểu, đưa ra chiến lược phát triển.
Nói chung sau đó là những thủ tục thông thường của một buổi đại hội tổng kết cuối năm. Vì đã hợp riêng với ban giám đốc nên chúng tôi đã nắm được chiến lược phát triển chung của tập đoàn và nhiệm vụ riêng của phòng ban mình. Trong buổi sáng là buổi báo cáo kết thúc. Chúng tôi trở về vị trí làm việc bình thường. Còn ban quản trị họ tiếp tục có cuộc họp riêng.
Tôi về phòng làm việc, nhớ lại tin nhắn hồi sáng của Huy, lại bị phân tâm không ít. Chẳng biết phải trả lời thế nào. Mà một khi anh ta đã hỏi đến thì chắc chắn sẽ không cho qua. Phần tôi thì thực lòng hiểu ra vấn đề rồi thì cũng không bài xích chuyện hôn nhân này. Có điều, nói đến chuyện kết hôn mà sao nói cái rụp vậy. Nhất thời tôi chưa quen.
Suy nghĩ mãi cũng chưa biết phải giải quyết sự tình này thế nào. Tôi đi về phía nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Đang là buổi trưa nên mọi người đều đi ăn trưa hết rồi nên công ty vắng lặng. Tôi rửa mặt xong thì vòng qua cầu thang thoát hiểm, đi xuống khoảng sân nhỏ phía dưới để đầu óc thoải mái đôi chút.
Khi tôi vừa đi qua hai đoạn cua cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng người ở hành lang lầu dưới. Giọng của người đàn ông tỏ vẻ bực dọc, có hơi gằn giọng giống như kiểu phải kìm nén không dám nói to lên. Tôi thấy tình hình thế thì không dám tiếp tục đi xuống nữa, định sẽ quay lên lại lầu của mình thì tôi vô tình nghe được câu nói khiến tôi phải đứng lại nghe ngóng tiếp:
“Cô tưởng tôi mù không thấy được ánh mắt của cô nhìn anh ta lúc sáng à. Nói cho cô biết, anh Huy không phải là người để cô vớ vẩn đâu.” – Giọng này tôi đã nghe thấy lúc đến thăm bà hôm nọ
“Anh đã nhìn thấy rồi thì anh buông tha cho tôi đi. Cần gì mà vừa giữ tôi vừa sỉ nhục tôi thế này.”
“Cô nghĩ là tôi ngu à. Tôi chỉ nhắc cô rằng trong cái đầu cô nghĩ gì, muốn gì tôi biết hết đấy.”
“Anh cũng đừng liên tục hăm doạ tôi. Anh đang mưu tính chuyện gì tưởng tôi không biết sao. Huy cũng không phải là người dễ để anh đe doạ đâu.”
“Cô im ngay. Cô lấy tư cách gì mà xen vào chuyện nhà tôi.”
“Anh nên nhớ tôi cũng là món lợi của anh đấy. Chỉ cần tôi đồng ý sinh con cho anh là số cổ phần của anh tự nhiên sẽ vọt lên đấy. Nhưng mà…xin lỗi anh…tôi không có hứng sinh con.”
Người phụ nữ nói xong thì cười haha như đắc thắng. Người đàn ông khẽ gằn lên từng tiếng:
“Đồ da^ʍ tiện. Để tôi xem xem bao giờ cô chèo kéo được anh ấy.”
Nghe tới đây tôi tạm thấy đã đến lúc phải đi rồi nên vội vàng nhẹ nhàng đi lên lại lầu trên.