Chương 20 : Hãy Kết Hôn Với Tôi

Anh ta nhìn tôi với một ánh nhìn rất tự nhiên, ánh mắt nhàn nhạt như nhìn một người bên đường vô tình nhìn thấy. Nếu như câu nói này xuất hiện ở ngôi trường cấp hai nọ cách đây hơn mười năm, chắc chắn tôi sẽ liếc anh ta một cái rồi bỏ đi thẳng.

Nhưng bây giờ, anh ta đang là sếp của tôi, người đang cấp lương cho tôi sống hàng tháng, người đang ngồi ở vị trí chủ toạ trung tâm kia nhìn xuống buông một câu dò xét mà tôi không có quyền từ chối.

Vị trí đã khác. Mối quan hệ đã khác.

Trong lúc đang ngập ngừng lựa chọn thiệt hơn để mở lời thì câu nói mà anh ta đã nói với tôi hai lần trước đó: “Cô có thể tạo nhiều bộ mặt để lừa người khác nhưng đừng bao giờ lừa dối chính mình”

Len lén hít một hơi, tôi can đảm lên tiếng:

“Tôi sẽ không chọn làm việc ở bộ phận này.”

Ba người đồng nghiệp của tôi nhất thời tròn con mắt nhìn tôi. Chị Lan còn đá chân tôi dưới gầm bàn. Anh Minh thì hơi cau mày. Anh Dương thì mắt sáng lên như kiểu háo hức sắp được xem phim hay. Tôi liếc mắt sang Huy xem anh ta có phản ứng gì. Ánh mắt anh ta vẫn thản nhiên, nhưng không còn nặng màu vô tình như trước mà thấp thoáng ánh cười, môi khẽ cong lên. Rồi bất ngờ anh lên tiếng:

“Rất tốt. Cô sẽ chọn phòng ban nào?”

“Dạ phòng kỹ thuật.”

“Tại sao? Không sợ các nam nhân trong đó đàn áp sao? Dương thịnh âm suy đấy.”

“Vì đó là kỹ năng duy nhất của tôi phù hợp với ở đây. Vả lại dương đã quá thịnh thì cũng nên thêm âm vào có thể sẽ hài hòa.”

Hai ông kia nghe tôi nói vậy thì cười một cách thoải mái. Huy cũng nhoẻn miệng cười. Nhìn anh ta cười, tôi cũng thấy đỡ căng thẳng. Tôi mặc kệ câu trả lời của tôi có hậu quả gì. Tôi xem đây là cơ hội để tôi bộc bạch. Thế thôi.

“Cô đã từng viết được sản phẩm nào chưa?”

“Trước đây viết nhiều. Nhưng từ khi về Thiên Long thì không viết gì nữa.”

“….”

“Tôi cũng có một ý tưởng xuất phát từ công việc nhập liệu chứng từ, tôi đang viết một phần mềm để đơn giản hoá và tự động hoá công việc nhập liệu. Nhưng mà…chưa xong.”

Ba đồng nghiệp của tôi một lần nữa ngạc nhiên. Cũng phải vì tôi chưa từng bàn với chị Lan về chuyện này. Và cũng do họ không phải dân công nghệ nên tôi cũng không bàn gì với họ được.

Nhưng Huy thì khác, anh ta vừa là người điều hành, lại vừa là dân lập trình, nên khi nghe tôi nói ý tưởng này, tôi thấy rõ ánh mắt hài lòng xen lẫn cả sự tò mò. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta thu lại cảm xúc ấy, tiếp tục “chỉnh” tôi:

“Nếu cô là lập trình viên, cô phải hiểu để viết một phần mềm không phải chỉ cần có ý tưởng rồi viết mấy mã code là xong.”

“Tôi biết.”

“Sau buổi họp này, trực tiếp báo cáo lại ý tưởng này dưới dạng bản thảo cho tôi. Nếu phục vụ tốt cho công việc, tôi sẽ cho phòng kỹ thuật triển khai.”

“Vâng.”

Kết thúc buổi họp, hầu như Huy không đυ.ng gì đến mấy số liệu thống kê của phòng ban tôi. Đa phần là anh ta nói về chiến lược phát triển của công ty rồi phân công, giao nhiệm vụ cho từng thành viên. Tuy nhiên, đánh giá chung thì phòng tôi vẫn làm việc xuất sắc, đạt yêu cầu.

Cứ vừa đấm vừa xoa vậy đấy. Đang nghe phân công trách nhiệm thì ai cũng thấy hàng vạn tấn đang đè nặng lên vai. Nhưng sau cùng vẫn là sự công nhận, khen ngợi, khuyến khích, tin tưởng, bỗng chốc bao nhiêu tấn đá nặng kia bốc hơi, không còn thấy nặng nữa. Dù nó vẫn ở đấy, chẳng di chuyển đi đâu.

Trước khi đứng dậy ra khỏi phòng, Huy ra chỉ thị cuối cùng, là dành cho tôi:

“Chiều này mang dự thảo phần mềm lên làm việc với tôi.”

Tôi còn chưa kịp “dạ” thì anh ta đã bước ra ngoài, xem ra rất vô tình.

Chiều hôm ấy, sau khi xác nhận với anh Dương là Huy có ở công ty, tôi mới thu xếp lên tầng mười lăm, mang theo bản thảo.

Lên tới nơi, tôi vẫn không sao gạt đi hoàn toàn sự ngại ngần mỗi khi phải làm việc riêng với Huy ở đây. Tôi ghé qua hỏi anh Dương:

“Sếp có trong đó không anh?”

“Anh đã bảo là có mà. Sao thế, đi gặp sếp mà căng thẳng vậy à?”

“Do em không quen làm việc với lãnh đạo. Cứ sợ bị hỏi khó thì không biết cầu cứu ai.”

“Haha, em An vui tính thật. Mà nói thật, không phải chỉ em sợ không đâu. Anh còn sợ mà.”

“Ôi vậy hả anh? Sếp ghê vậy hả anh?”

“Anh cũng không hiểu, rõ ràng ông ấy chưa từng nổi nóng bao giờ, mà ai nhìn cũng bị áp lực kiểu gì ấy.”

Tôi và anh Dương đang tám rôm rả thì giật mình vì có tiếng bước chân đằng sau tôi. Quay lại thì tôi đứng hình mất mấy giây vì Huy đang đi tới. Ông Dương cũng giả đò ngồi chăm chú làm việc.

Huy hắng giọng:

“Bây giờ tôi mới biết hoá ra tìm trợ lý nam cũng không thoát được thói nhiều chuyện nơi làm việc.”

“Hihi, em An muốn vô gặp cậu nhưng chưa rõ một số thứ nên tôi hướng dẫn em ấy, nhiều chuyện gì đâu. Đúng không An?”

“Dạ…dạ đúng” – Tôi gật đầu như bổ củi.

“Vào đây” –Huy nhìn tôi rồi ra lệnh.

Tôi lẽo đẽo theo Huy vào phòng giám đốc. Huy chỉ tôi ngồi ở sofa. Anh ta rót cho tôi tách trà. Khói từ ấm trà bốc ra khi anh ta rót ra tách, như một làn sương mỏng vây lấy cánh tay và những ngón tay dài trắng như sứ của anh ta.

Đẩy tách trà về phía tôi, Huy vào đề ngay:

“Để lại bản thảo này, tôi sẽ cho phòng kỹ thuật triển khai. Vì phải thu thập ý kiến, nhu cầu người dùng thực tế, phân tích đánh giá, rồi mới tiến hành viết. Cá nhân cô không thể làm tất cả những việc này.”

Huy nói tới đó thì nhìn tôi ra vẻ dò xét.

Tôi hiểu tâm tình của anh ta. Trong lĩnh vực công nghệ, một ý tưởng xuất phát từ thực tế như thế này, để biến thành công cụ dùng được, buộc phải qua các bước Huy mới nói. Nhưng trong lĩnh vực này có một điều nhạy cảm, rằng ý tưởng cần phải bảo mật tối đa. Bởi nó là lợi nhuận, là tiền. Bao giờ nó chưa ra mắt, hoặc chưa ký hợp đồng, thì không thể để lọt ra ngoài.

Mà bởi đó là tiền, là doanh thu, là lợi ích, mà đây lại là ý tưởng của tôi, bây giờ bảo tôi phải giao lại cho phòng kỹ thuật, nó lại là một điều nhạy cảm nữa.

Cho nên Huy không nói tiếp mà nhìn tôi, chờ tôi phản ứng là vì vậy.

Vì cũng là dân công nghệ như nhau, nên chắc chắn anh ta biết tôi cũng biết những điều nhạy cảm này. Hay nói rõ ra, là thực ra hiện giờ tôi và anh ta đang đàm phán và đấu trí với nhau.

Anh ta có công ty, có cả một phòng kỹ thuật để dễ dàng triển khai.

Tôi có ý tưởng, có bản thảo. Cũng phải nói rõ chỗ này, một khi một phần mềm đã viết xong phần bản thảo thì có thể được xem là đã cơ bản hoàn thành. Vấn đề còn lại là thời gian viết ngôn ngữ lập trình, mang ra chạy thử, điều chỉnh, vá lỗi.

Hoá ra, từ một ý tưởng rất vô tình khi làm việc, rồi âm thầm mày mò bao nhiêu ngày, bây giờ nó lại biến thành một công cụ để tổng giám đốc đàm phán với tôi.

Bao nhiêu năm rồi, tôi lại mới có cảm giác mình đang nắm trong tay một thứ có giá trị. Tuy rất nhỏ.

Đại não tôi nhanh chóng nắm bắt cơ hội:

“Anh sẽ đổi lại cho tôi cái gì?”

Huy nghe tôi hỏi vậy, hình như anh ta hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại nắm thế chủ động. Anh dựa hẳn người vào tựa lưng sofa, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái.

“Tôi đã nhìn thấy bạn học ngày xưa rồi đấy. Tôi chưa biết sẽ đổi lại cho cô cái gì. Cô có ý tưởng gì không?”

“Tôi cũng chưa có ý tưởng gì.”

“Vậy thì cô suy nghĩ tiếp vậy” – “Tan ca đi bệnh viện với tôi một chuyến.”

Ngơ ngác vài giây tôi mới hiểu ra:

“Bà lại nhập viện ạ?”

“Ừ, hai ngày rồi.”

“Anh cứ đến bệnh viện trước. Tôi xong việc sẽ đi sau.”

“Tại sao nhận hoa của người khác ở công ty thì được. Nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác ở công ty thì được, mà đi với tôi thì không được. Có thành kiến với tôi như vậy sao?”

Ánh mắt anh ta vô cùng phức tạp khiến tôi không biết tâm tình của cái người này là thế nào. Cứ ậm ừ không biết phải làm thế nào mới phải.

“Đây là chỉ thị. Không chấp hành thì trừ lương.”