Chương 9: Diễn

Ngày hôm sau, Dụ Ninh tới tìm Trần Tú Thần thì thấy hắn đi học cùng nữ sinh trong rạp chiếu phim hôm trước.

Cô nhớ rõ cô ta là sinh viên năm nhất, trước đó còn rất nhiệt tình với mình, thân mật muốn mời cô đi ăn cơm.

Đại khái là lần đó cơm nước xong lại xảo ngộ gặp Trần Tú Thần, sau đó mới thông đồng làm bậy với nhau.

Bất quá điều đó không quan trọng.

Một màn trước mặt khiến cô cảm thấy cực kỳ buồn cười, Trần Tú Thần giống như người bảo vệ che chở cho nữ sinh đó, còn cô ta đáng thương hề hề lén lút thò đầu ra nhìn cô.

Vì không muốn cảnh đẹp này chọc thủng mắt mình, Dụ Ninh muốn tốc chiến tốc thắng.

Trần Tú Thần nhíu mày, lông mày hắn hơi nhạt, còn mảnh, có vẻ tương đối nữ khí.

Vẫn là Uông Cường đàn ông hơn…

“Lại là việc này? Đúng vậy.” Nữ sinh kia kéo kéo góc áo hắn ta, Trần Tú Thần lập tức không kiên nhẫn nói với cô, “Về sau đừng tìm tôi, tôi có bạn gái rồi.”

Dụ Ninh thầm mắng, đôi cẩu nam nữ này còn có mặt mũi nói cô?

Chuông tan học đã reo từ lâu mà mọi người còn chưa rời đi, Dụ Ninh biết bọn họ đang đợi một màn trò hay.

Cô không ngại diễn cho bọn họ nhìn một cái, cũng thuận tiện làm ghê tởm đôi nam nữ kia.

Sao có thể là cô vẫn luôn chịu nhục, giờ tới phiên bọn họ.

Dụ Ninh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, nước mắt từng giọt rơi xuống trông cực kỳ bi thương.

Tuy rằng nghẹn ngào nhưng từng chữ vẫn được nói rõ ràng: “Tú Thần, em biết anh chịu ở bên em là vì chức chủ tịch, nhưng sao có thể vừa đạt được mục đích anh đã nɠɵạı ŧìиɧ a…”

Tốt xấu gì cũng nên diễn tới khi cô tốt nghiệp chứ, chưa gì đã gấp không chờ nổi muốn chia tay. Hừ!

Trần Tú Thần bị nước mắt của cô làm cho tiến thoái lưỡng nan, từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy cô khóc, hình tượng của cô vẫn luôn là nữ cường nhân. Đây cũng chính là lý do khiến hắn không thể thích cô nổi.

Nữ sinh mảnh mai yếu đuối mới là gu của hắn, mới có thể khiến hắn thể hiện khí khái nam tử được.

Kỳ thật đám người chung quanh đã đoán được đây là một màn yêu hận tình thù, nhưng vẫn không ít kẻ cảm thấy tức giận.

Tuy rằng Trần Tú Thần là bạn học của mình, nhưng con người đều có lòng đồng tình, thường thường sẽ nghiêng về phía kẻ yếu.

Đồng thời, bọn họ đứng về phía Dụ Ninh sẽ thỏa mãn được tinh thần trọng nghĩa.

Lúc này Trần Tú Thần còn chưa ý thức lời nói của cô có vấn đề gì, tâm trí vẫn đang đắm chìm trong đau lòng.

Dụ Ninh bán thảm xong, đạt được mục đích liền xoay người để lại bóng dáng thương tâm muốn chết, vội vàng chạy đi.

Kỳ thật sau khi chia tay, rất nhiều người nghĩ rằng cô sẽ tức giận ngăn cản chức chủ tịch của Trần Tú Thần.

Vị trí chủ tịch khiến cho rất nhiều người mơ ước, là kẻ đứng ở đầu sóng ngọn gió, còn bị truyền ra lời gièm pha nɠɵạı ŧìиɧ, ắt hẳn trong lòng giáo sư hướng dẫn sẽ bị lưu lại cái nhãn không đáng tin, hơn nữa người bị nɠɵạı ŧìиɧ lại là vị chủ tịch hội học sinh có biểu hiện cực kỳ ưu tú – Dụ Ninh.

Lẽ ra những chuyện như vậy sẽ không ảnh hưởng tới kết quả tuyển chọn, nhưng thứ gọi là thanh danh, hỏng chính là hỏng, sẽ không trực tiếp đem lại tác dụng phụ, nhưng lại là hạt giống chôn sâu trong nhân tâm, dẫn tới hậu quả rất khó để thay đổi.

Ban đầu Dụ Ninh còn khinh thường sử dụng thủ đoạn này, nhưng cô cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa, người khác hại cô, cô nhất định sẽ phản kích.

Dụ Ninh đi tới phòng vệ sinh, tính sửa sang trang dung trước, còn may hôm nay trời không quá nóng, dùng ít kem nền là được.

Cái cô không ngờ tới là Trần Tú Thần sẽ đuổi theo.

“Dụ Ninh, chúng ta quay lại đi.”

“Sao? Hiện tại không phải rất tốt ư? Vốn dĩ hôm nay tôi tính gửi tin nhắn WeChat hỏi anh, ai ngờ lại bị người nào đó kéo đen. Đây là thái độ muốn quay lại?”

Trần Tú Thần phát ra tiếng than nhẹ: “Có phải em nói mình bị cưỡиɠ ɠiαи? Tìm được kẻ đó chưa?”

Dụ Ninh mỉm cười: “Tôi chỉ muốn thử anh chút xem sao. Ai ngờ ——”

Trần Tú Thần sửng sốt, kỳ thật lý do lớn nhất hắn muốn chia tay cô là vì Dụ Ninh nói mình bị cưỡиɠ ɠiαи.

Hắn không chấp nhận được việc bạn gái mình bị người khác vấy bẩn, nếu không có chuyện này xảy ra, có lẽ mối tình của bọn họ sẽ kéo dài tới cuối năm.

“Vậy hôm nay em tới gặp anh có phải vì muốn…”

“Muốn trả anh tiền thôi, tôi không muốn mắc nợ.”

Trần Tú Thần đen mặt, nói một câu không cần liền rời đi.