Chương 3: Chúng ta chia tay

Buổi tối khó có khi Dụ Ninh chịu trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, cùng Trịnh Hinh Tâm đi ra ngoài dạo phố.

Trịnh Hinh Tâm mở miệng trêu chọc: “Chị gái, chị đây là muốn ném Trần Tú Thần tìm đàn ông khác sao?”

Dụ Ninh chỉ cười nhạt không đáp.

Cô rất chú trọng chuyện tình cảm cá nhân, chưa bao giờ khoe ân ái với bạn bè, có mâu thuẫn với Trần Tú Thần cũng sẽ không oán giận cùng người ngoài.

Trên thế giới cũng sẽ không ai đồng cảm với loại chuyện này, cô oán giận cùng bạn bè mấy câu cũng chỉ để phát tiết tâm tình, không phải là muốn được bọn họ hỗ trợ, hơn nữa bản thân cô cũng không thích nói nhảm nhiều.

Hai nữ sinh đều vô cùng xinh đẹp đi trong khuôn viên trường, tỉ lệ quay đầu rất cao, thời điểm ăn cơm còn có người tới muốn xin WeChat.

Trịnh Hinh Tâm không có bạn trai, nhìn thuận mắt liền cho, còn Dụ Ninh cự tuyệt toàn bộ.

“Ninh Ninh, cậu muốn xem bộ phim này không? Tớ thấy mọi người khen khá nhiều đấy.”

Dụ Ninh đứng ở rạp chiếu phim, bọn họ đang tính xem phim tình yêu thanh xuân vườn trường, tuy rằng cô không quá thích thể loại này, nhưng biết Trịnh Hinh Tâm yêu thích thì cũng đồng ý.

Bộ phim bắt đầu, một cặp tình nhân khoan thai tới muộn, bọn họ mất rất nhiều thời gian để tìm chỗ ngồi, vừa lúc chắn tầm nhìn của cô.

“Hẹn hò còn đến trễ!”

Trịnh Hinh Tâm nhỏ giọng phun tào, lúc sau bắt đầu chảy nước miếng vì nam chính đẹp trai trong phim, còn ánh mắt Dụ Ninh lại không thể rời khỏi cặp đôi kia.

Nói chuyện yêu đương hai năm, làm sao cô không nhận ra bạn trai mình được?

Lúc mới yêu, cô tâm huyết dâng trào muốn xem thể loại tình yêu này lại bị hắn ta từ chối bằng một tiếng ấu trĩ, chỉ cần không cao hứng, nhất định cô sẽ bày ra vẻ mặt.

Trần Tú Thần nhìn ra liền thấp giọng dỗ dành, biết gần đây hắn ta chịu áp lực thi cử nên cô cũng tha thứ.

Mà nay, Dụ Ninh cười lạnh, không bằng cô lại cho một cơ hội, tạm thời cho rằng bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết?

A, lời này tới cô còn không tin, cùng bạn bè thân thiết đi xem phim tình yêu?

Trịnh Hinh Tâm cảm giác không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, thật cẩn thận kề miếng bắp rang bên miệng Du Ninh.

“Ninh Ninh, có phải cậu không thích xem không? Bằng không chúng ta đi nhé? Dù sao tớ có thẻ hội viên, tớ có thể xem lại trên máy tính…”

Du Ninh nhăn mũi, cố nén tức giận, thấp giọng nói không có việc gì, thuận miệng còn khen nam chính đẹp trai.

“Nha, đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy cậu khen đàn ông ngoài Trần Tú thần đẹp trai đó ~”

Dụ Ninh cảm giác trái tim mình bị mười vạn thanh kiếm thọc qua, nhưng cô không muốn thất thố trước mặt bạn tốt, chỉ nói một câu chú ý xem phim.

Chờ đến khi hiểu lầm của nam nữ chính được giải trừ, hai bên hôn môi, mà đôi cẩu nam nữ kia cũng bắt đầu hôn nhau.

Bọn họ hôn đến mức ghế ngồi rung lên, Dụ Ninh nương theo ánh sáng màn hình, thậm chí còn nhìn được khi bọn họ tách ra có sợi chỉ bạc kéo dài.

Ghê tởm!

Bộ phim vừa kết thúc, Dụ Ninh nói Trịnh Hinh Tâm đứng chờ ngoài cửa để mình đi vệ sinh, sau đó nhanh chóng chạy thẳng tới đôi cẩu nam nữ kia.

“Bang! Bang!”

Hai tiếng bạt tai vang lên, hai người kia còn kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

“Không phải tôi đã nói với anh, không thích tôi liền nói ra, tôi sẽ lập tức chia tay! Anh như vậy là đang nhục nhã tôi!”

Cho dù cô đã đè thấp giọng, nhưng vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của người xung quanh.

Trần Tú Thần giống như con khỉ bị mọi người vây quanh, xấu hổ buồn bực muốn giơ tay đánh lại.

Trong một khắc hắn ta giơ tay lên, Dụ Ninh biết bọn họ xong rồi, mặc kệ về sau hắn giải thích như thế nào, bọn họ đều không thể hợp lại nữa.

Kỳ thật, chuyện như vậy xảy ra không biết bao nhiêu lần, chẳng qua trước đó hắn không lớn mật đến mức này mà chỉ dám lén lút.

Có đôi khi không chú ý, bị người quen bắt lấy đuôi nói cho cô, cô liền hỏi hắn tại sao lại làm vậy.

Mà lúc đó cô cũng thực ngốc, hắn giải thích, cô liền tin.

Về sau, nhất định cô sẽ không giày xéo bản thân như thế nữa.

Cô nhắm mắt chờ bạt tay rơi xuống, cô biết mình không thể đánh lại hắn, cô không phản kháng cũng là muốn xem hắn còn một phần lương tri không.

Nếu có, cô có thể công tư phân minh đề cử hắn với thầy Hướng.

“Mẹ nó, cậu là ai?”

Dụ Ninh nghe Trần Tú Thần tức giận mắng một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Một cánh tay trắng nhợt như bị bệnh nắm lấy cánh tay hắn ta, cơ bắp phồng lên biểu hiện lực lượng ẩn trong nó.

Em trai khóa dưới quái gở không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đã có thể chế trụ bạn trai cũ của cô.

“Buông tay!”

Dụ Ninh nghe được tiếng răng rắc, sắc mặt Trần Tú Thần đã vặn vẹo vì đau đớn.

Dụ Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay rũ bên người của Uông Cường, nhẹ giọng nói: “Đừng làm lớn chuyện, sẽ có ảnh hưởng không tốt với cậu.”

Thân mình Uông Cường run lên rõ ràng, bàn tay vừa buông lỏng đã bị tên tiểu nhân Trần Tú Thần đánh thẳng vào mặt.

Máu mũi tí tách chảy xuống, Dụ Ninh cắn răng che trước mặt hắn, nói với Trần Tú Thần.

“Đừng có chọc tức tôi, tự anh biết hậu quả.”

Cô sợ Uông Cường đánh không lại hắn ta, chỉ có thể dùng lời uy hϊếp.

Quả nhiên Trần Tú Thần nhớ tới còn chưa quyết định được chủ tịch, giọng nói ác độc của hắn ta chui vào trong tai Dụ Ninh.

“Không phải cô nói bị người cưỡиɠ ɠiαи sao? Chỉ sợ là tên ngốc này phải không, hơn nữa tôi thấy cũng không phải cưỡиɠ ɠiαи đâu, sợ là cô tự cởϊ qυầи áo dùng tao bức câu dẫn người ta đi.:”

Bốn chữ dơ bẩn khiến đại não Dụ Ninh trống rỗng, chỉ biết há miệng thở dốc.

Sự tình tiếp theo hoàn toàn mất khống chế, Trần Tú Thần bị Uông Cường ấn trên mặt đất đánh, bạn gái của hắn ta dùng móng tay cào mặt hắn, túm tóc hắn như thế nào cũng không thể khiến hắn ngừng lại.

Khi bảo vệ tới, gương mặt Trần Tú Thần đã không còn chỗ nào lành lặn mà hoàn toàn sưng lên, trên mặt Uông Cường cũng đầy vết máu – do bị người phụ nữ kia cào.

Dụ Ninh đưa Uông Cường rời đi, liếc mắt một cái với hắn ta.

“Chúng ta chia tay.”

Gương mặt này đã không còn sự nho nhã ban đầu, tất cả đều là sự ghê tởm cực độ.