Chương 32: Con Là Tất Cả Của Mẹ

Ba ngày tiếp theo, đúng như thời hạn đã định sẵn. Tần Lam lại mang theo Nhan Nhan tới tòa án để cùng Trương Thiên Vĩ giải quyết toàn bộ tồn đọng của vài ngày trước.

"Bảo bối, bằng chứng quan trọng nhất em giao cho chị, chị đã để trong túi chưa?" Ngô Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa nghiêng đầu hỏi. "Để kiếm được nó em đã vô cùng vất vả đi cầu xin Trọng Ngôn ca đấy."

Tần Lam khẽ cười: "Chị đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Cảm ơn em, Cẩn Ngôn."

Dừng một lát, nàng tiếp tục nói: "Nếu không có em... chị cũng không biết mình sẽ nắm trong tay bao nhiêu phần trăm thành công..."

"Chẳng phải em đã nói rất nhiều lần rồi sao? Chỉ cần vì chị và Nhan Nhan, thì chuyện gì em cũng dám làm." Mặc kệ Tần ba và Tần mẹ còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, Ngô Cẩn Ngôn vô cùng thản nhiên xuất khẩu lời ngon tiếng ngọt.

"Đúng vậy đúng vậy, sói xám a di giỏi nhất." Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan hướng cô giơ ngón cái. Ngô Cẩn Ngôn cũng nhìn bé rồi nhoẻn miệng cười.

---

Vừa mới xuống xe, giống hệt với cụm từ oan gia ngõ hẹp. Tần Lam lại tiếp tục chạm mặt cả nhà họ Trương.

"Đúng là loại phụ nữ không biết trơ trẽn." Trương mẹ lần này không còn oang oang giống như lần trước nữa. Trái lại núp ở sau lưng con trai, thuận tiện nhỏ giọng chửi thầm.

Trương Thiên Vĩ nhìn Tần Lam, rồi lại nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Cách đây không lâu hắn tung scandal nhằm hủy hoại thanh danh của hai người, thế nhưng không thành công, trái lại còn khiến bản thân mất việc. Bởi vậy hắn đối với hai nữ nhân trước mặt kia vô cùng không thuận mắt.

Đáp lại ánh mắt ghen tuông của Trương Thiên Vĩ, Ngô Cẩn Ngôn chỉ đơn giản tựa tiếu phi tiếu một cái. Sau đó cùng Tần Lam và gia đình nàng bước vào trong.

"Trương đại thẩm, hẹn gặp lại ở phiên tòa."

Trước khi hoàn toàn khuất dạng, cô còn không quên để lại cho đám người nhà họ Trương một lời thách thức.

---

Phiên tòa diễn ra vô cùng thuận lợi. Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng thong dong ngửa bài, đem tất thảy mọi thứ triệt để kết thúc.

Mà bằng chứng Ngô Cẩn Ngôn từ chỗ anh trai năn nỉ có được. Chính là những tài liệu mật thể hiện việc Trương Thiên Vĩ từng giấu công ty bòn rút vô cùng nhiều tiền hợp đồng của khách hàng. Và đương nhiên chỉ cần công khai nó ra phía tòa án, thì không chỉ riêng tập đoàn Nam Á có quyền kiện Trương Thiên Vĩ, mà chính hắn cũng phải đối mặt với khả năng ngồi tù.

"Tần Lam, cô..." Trương Thiên Vĩ siết chặt tay, mơ hồ gân xanh hiện lên vô cùng rõ ràng.

"Tần Lam, cô nhìn xem cô là loại phụ nữ gì? Cô hà tất gì phải biến gia đình tôi ra nông nỗi này?" Trương phu nhân thiếu điều gào lên, sau đó vì quá bất ngờ mà ngất xỉu.

Tòa án thoáng chốc vô cùng hỗn loạn.

Tần Lam nhàn nhạt liếc qua đám đông, sau đó nàng cúi đầu hỏi Tần Nhan: "Nhan Nhan, con có sợ không?"

Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan khe khẽ lắc đầu: "Mẹ, con không sợ, con chỉ muốn ở cạnh mẹ..."

Nàng cắn môi ôm chặt lấy con gái, giọng nói nghèn nghẹn: "Ừ, Nhan Nhan, chỉ cần chờ vài phút nữa thôi, mẹ và con lập tức về nhà."

"Còn ông bà ngoại và sói xám a di nữa..."

"Ừ..."

Kết quả quyết định không cần nghĩ quá nhiều, sau tiếng gõ búa của thẩm phán, Nhan Nhan chính thức thuộc quyền nuôi dưỡng của Tần Lam.

Một bên gia đình không ngừng gào thét chửi nàng độc ác, một bên gia đình tĩnh lặng dang rộng cái ôm chờ nàng trở về.

Nắm tay con gái lê từng bước chân nặng nề tiến về phía Ngô Cẩn Ngôn. Nàng mệt mỏi ngã vào lòng cô rồi bất tỉnh.

Trước khi tầm mắt chỉ còn lại màu đen, nàng loáng thoáng nghe thấy bên tai giọng nói trầm ấm quen thuộc:

"Bảo bối, chị vất vả rồi."

---

Tần Lam đã mơ một giấc mơ...

Trong giấc mơ đó, nàng đã thấy chính mình bị Trương Thiên Vĩ đẩy ngã. Bụng dưới rất nhanh liền quặn lên từng hồi, cuối cùng chất lỏng màu đỏ len lỏi xuống bắp chân, lan rộng xung quanh sàn nhà.

Thời điểm ấy, nàng từng tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ mất con.

Thều thào bấm điện thoại gọi xe cứu thương, nàng lại thấy cánh môi của mình bị chính mình cắn đến rỉ máu. Cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều vô cùng mỏi mệt. Nàng lại nghĩ mình sẽ chết.

Phòng phẫu thuật sáng đèn, bác sĩ liên tục lắc đầu thở dài, có người còn nói nàng hãy chuẩn bị sẵn tâm lý. Bởi đứa trẻ khó lòng giữ lại.

Nàng điên cuồng lắc đầu, điên cuồng cầu xin họ hãy giữ lại mạng sống cho con nàng. Nàng không còn gì hết, nàng chỉ còn đứa bé này mà thôi.

Ông trời đôi khi cũng không quá tàn nhẫn, nàng giữ lại được giọt máu duy nhất của bản thân. Và... một mình nàng lại tiếp tục sống trong căn nhà của nam nhân mình gọi là 'chồng', một mình nàng kiên cường mạnh mẽ chống chọi với mọi thứ, bao gồm cả tiếng quát tháo cay nghiệt của người phụ nữ từng sinh ra 'chồng' kia.

Có đôi khi quá mức tuyệt vọng, nàng lại cúi đầu thì thầm với sinh linh đang ngoan ngoãn nằm trong bụng mình. Rằng mặc dù đều cùng là phụ nữ, đều cùng là những người làm mẹ, thế nhưng sao bà nội con lại đối xử với mẹ tàn nhẫn như vậy?

Chẳng lẽ, cứ là bậc tiền bối thì có quyền chà đạp bất công như vậy sao?

Nàng từng mong bé con của nàng sẽ là nam hài, bởi vì sau này khi con kết hôn. Nàng hứa sẽ đối xử thật tốt với con dâu, sẽ không bao giờ để con gái nhà người ta rơi vào thảm cảnh như nàng lúc này.

Quả thực, con gái ở nhà là vàng bạc châu báu của cha mẹ. Thế nhưng đáng tiếc thay, có những số phận sau khi gả đi, đều vô phúc trở thành đống mỹ ký không đáng một xu của nhà người khác.

Mà những người đối xử với con dâu thậm tệ đó, phần lớn đều là mẹ chồng - đều là những người đã từng đi làm dâu.

Nàng sinh con gái vào một ngày mưa tháng sáu. Trong khoảnh khắc bé con còn đỏ hỏn được hộ lý đặt lên người nàng, nước mắt của nàng không tự chủ được mà liên tục trào ra.

Con gái, mẹ nhất định sẽ yêu con hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Bé con của nàng ngoan ngoãn lớn dần. Cho tới khi ánh mắt ngơ ngác của con mở to nhìn cha mẹ kí vào đơn ly hôn, và rồi là say sưa ngủ khi cùng cha mẹ lên tòa.

Nàng biết, bản thân mình đã quá tàn nhẫn với con.

Dòng thời gian không ngừng trôi đi, khiến nàng cảm thấy toàn thân rệu rã.

Nàng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

---

"Bảo bối, chị tỉnh rồi?"

Ngô Cẩn Ngôn gục mặt bên giường, thời điểm thấy cánh tay đang được mình nắm trong tay động đậy, cô liền mang khăn lạnh tới thay nàng lau mặt.

"Chị..." Cổ họng đắng khô, Tần Lam trước mắt vô cùng quay cuồng.

Ngô Cẩn Ngôn nâng nàng dậy, sau đó cẩn thận đem nước ghé vào môi nàng..

Tần Lam uống vài ngụm, đợi bản thân hồi chút khí lực, nàng mới nhỏ giọng hỏi cô: "Chị đã ngủ bao lâu rồi?"

"Chị phát sốt đã hơn một ngày." Ngô Cẩn Ngôn thở dài. "Chị làm cả nhà lo lắng muốn chết."

"Nhan Nhan đâu?" Nhớ đến con gái, nàng đột nhiên dựa vào vai cô khóc nức nở. "Cẩn Ngôn, chị muốn gặp Nhan Nhan."

"Ai nha bảo bối, bây giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi. Nhan Nhan sớm đã ngoan ngoãn theo Chu Công đánh cờ a." Xoa xoa lưng nàng, mặc dù không rõ vì sao Tần Lam đột nhiên trở nên yếu đuối bạc nhược như vậy. Song đồng chí Ngô vẫn cố gắng tìm cách an ủi. "Chị ngoan đi, đợi em lấy gì đó cho chị ăn, được chứ?"

Tần Lam khép mi, lắc lắc đầu.

"Bảo bối à, chị gặp ác mộng sao?" Vuốt nhẹ tóc nàng, Ngô Cẩn Ngôn thì thầm hỏi.

"Ừ... chị mơ thấy thời điểm khi mang thai Nhan Nhan bị động thai, sau đó là Nhan Nhan mỗi ngày lớn dần." Nàng vô lực ôm lấy cô, không ngừng lặp lại câu nói: "Cẩn Ngôn, Nhan Nhan là tất cả của chị. Con bé là tất cả của chị..."

"Em biết, hiện tại Nhan Nhan đã hoàn toàn hợp pháp thuộc quyền nuôi dưỡng của chị rồi. Sau này em cùng chị dạy dỗ bé con."

Nhan Nhan, con là tất cả của mẹ con, sau này cũng là tất cả của sói xám a di...

Ngày đăng: 25.05.2019

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong chương này tự nhiên thấy có lỗi với mẹ ghê gớm =)))) Bởi vì khoảng 5 năm trước mị nghịch lắm, đi học quýnh lộn các thứ, suốt ngày bị cô giáo gọi phụ huynh với mời phụ huynh lên trường =))) 😂