Chương 29: Catelyn

Phu nhân, bà nên đội mũ lên,” Ser Rodrik khi những con ngựa mải bước về phương bắc. “Bà bị lạnh mất.”

“Chỉ là nước thôi mà, Ser Rodrik,” Catelyn trả lời. Tóc bà ẩm ướt và bên bết, vài sợi còn lòa xòa trước trán và bà biết mình tơi tả thế nào, nhưng bà quan tâm. Cơn mưa phương nam nhàng và ấm áp. Catelyn thích cảm nhận những giọt mưa rơi như những nụ hôn của mẹ nhàng hôn lên mặt bà. Bà như được quay trở lại thời ấu thơ, trong những ngày dài trời giăng mây xám xịt tại vùng Riverrun. Bà nhớ khu rừng thiêng với những cành cây rủ xuống và hơi ẩm từ đất bốc lên, nhớ tiếng cười của cậu em khi cậu đuổi theo bà qua những đυ.n lá ẩm ướt. Bà nhớ mình cùng Lysa làm những chiếc bánh bùn, nhớ độ nặng của nó, nhớ bùn nhơm nhớp và nâu nâu giữa những ngón tay mình. Họ đem nó cho Ngón út, rồi cùng nhau cười khúc khích, và ta ăn nhiều bùn tới nỗi bệnh cả tuần trời. Hồi đó họ mới trẻ con làm sao.

Catelyn gần như quên mất. Ở phương bắc, mưa to và lạnh buốt, và thi thoảng chuyển thành mưa đá vào buổi đêm. cơn mưa vừa có thể nuôi dưỡng mùa màng vừa có thể hủy diệt nó, và cũng có thể khiến những người đàn ông phải nhanh chóng tìm nơi trú . Phương bắc phải nơi cho các bé chơi đùa trong mưa.

“Tôi ướt hết rồi,” Ser Rodrik phàn nàn. “Ướt thấu tới tận xương rồi.” Những cái cây ở sát cạnh họ, và tiếng mưa rơi tí tách đều đều lá hòa cùng tiếng lép nhép khi vó ngựa nhấc khỏi bùn. “Phu nhân, tối nay chúng ta cần bếp lửa và bữa ăn nóng hổi.”

“Có quán trọ ở ngã tư trước mặt,” Catelyn . Bà ngủ ở đó nhiều đêm khi còn bé, trong những chuyến du hành cùng cha. Lãnh chúa Hoster Tully thời còn sung sức biết mệt mỏi, ông luôn thích cưỡi ngựa đâu đó. Bà vẫn còn nhớ bà chủ quán trọ, người đàn bà đẫy đà tên Masha Heddle, lúc nào cũng nhai lá me chua, môi luôn thường trực nụ cười và bao giờ thiếu bánh ngọt cho lũ trẻ. Những chiếc bánh ngọt được phủ ngập mật ong, ngọt ngào đầu lưỡi, nhưng Catelyn lại sợ những nụ cười của bà. Lá me chua biến răng bà Masha thành màu đỏ đậm, tạo cho bà nụ cười như thể máu ứa ra vậy.

“ quán trọ,” Ser Rodirk đăm chiêu nhắc lại. “Giá mà... nhưng chúng ta thể liều được. Nếu chúng ta muốn giữ bí mật về hành tung, tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên tới pháo đài nào đó...” Ông ngừng lại khi nghe thấy những thanh đường; tiếng nước bắn tung tóe, tiếng giáp kêu lanh canh, tiếng ngựa hí.

“Có người,” ông cảnh báo, tay giữ đốc kiếm. Kể cả vương lộ, cẩn trọng cũng chẳng bao giờ là thừa.

Họ theo tiếng động tới khúc ngoặt và thấy nhóm người có vũ trang náo loạn vượt qua khúc sông. Catelyn dừng ngựa nhường đường. Lá cờ tay người đầu sũng nước và nằm im, nhưng những người lính hộ vệ mặc áo khoác màu chàm và vai họ huy hiệu hình đại bàng bạc của Seagard. “Malliser,” Ser Rodrik thầm với bà, như thể bà biết. “Thưa phu nhân, tốt nhất lệnh bà nên đội mũ trùm lên.”

Catelyn nhúc nhích. Lãnh chúa Jason Malliser cạnh người con trai Patrek, chung quanh là những kỵ sĩ và những người hộ vệ bám sát sau. Bà biết họ tới Vương Đô tham dự cuộc đấu thương ngựa của quân sư. Từ tuần trước, người lữ khách lại vương lộ đông như kiến cỏ; những hiệp sĩ và kỵ binh; những người hát rong cùng cây đàn hạc và trống, những cỗ xe ngựa nặng trĩu nào là cần sa, ngô, nhiều thùng mật ong, những thương nhân, thợ thủ công và làng chơi, tất cả bọn họ đều xuôi xuống phương nam.

Bà liều lĩnh quan sát Lãnh chúa Jason. Lần cuối bà gặp ông, ông đùa giỡn cùng người chú của bà trong bữa tiệc cưới; nhà Malliser là quân đồng minh của nhà Tully, và ông tặng quà cưới vô cùng hậu hĩnh. Mái tóc nâu của ông đổ màu muối tiêu, khuôn mặt hằn những nếp nhăn của thời gian, nhưng năm tháng hề động tới phẩm cách của ông. Ông cưỡi ngựa như người biết là gì. Catelyn ghen tị vì điều đó; bà sợ quá nhiều thứ. Khi đoàn người ngựa qua, Lãnh chúa Jason gật đầu chào, nhưng đó chỉ là phép lịch của lãnh chúa cao quý đối với những người lạ mặt gặp đường. Đôi mắt sắc sảo đó nhìn thấy bà, và con trai ông ta buồn nhìn bà lấy cái.

“Ông ta biết bà “ Ser Rodirk băn khoăn .

“Ông ấy chỉ thấy hai người lữ khách người ngợm dính đầy bùn đất đứng bên vệ đường, ướt nhẹp và mệt mỏi. Ông ấy bao giờ nghi ngờ rằng trong hai người đó là con lãnh chúa nhà mình. Tôi nghĩ chúng ta khá an toàn ở trong quán trọ đó, Ser Rodrik.”

Khi họ tới phía nam ngã tư dòng Trident, trời gần tối. Bà Masha Heddle béo hơn và da dẻ sạm hơn so với ký ức của Catelyn, nhưng vẫn thích nhai lá me chua. Bà chỉ nhìn lướt qua họ, thèm nở nụ cười ứa máu lấy lần. “Chỉ còn hai phòng gác thôi,” bà , tiếp tục nhai hồi. “Ở ngay dưới gác chuông ấy, hai người đừng bỏ lỡ bữa ăn nhé, dù vài người nghĩ rằng nó quá ồn ào. thể khác được mà. Chúng tôi đầy phòng rồi, hoặc suýt soát cũng thế cả. Giờ là ở trong những căn phòng đó hoặc ở ngoài đường.”

Chính là những căn phòng đó, những căn phòng gác mái lụp xụp, bụi bặm phía cái cầu thang hẹp. “Bỏ giày ở đây,” Masha với họ sau khi lấy tiền. “ đứa lau chúng. Tôi muốn các người mang bùn đất lên cầu thang của tôi. Để ý tiếng chuông nhé. Xuống muộn còn gì mà ăn đâu.” Bà ta chẳng nở lấy nụ cười, cũng chẳng nhắc gì tới những chiếc bánh ngọt.

Tiếng chuông báo bữa tối inh tai. Catelyn thay quần áo khô. Bà ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước mưa chảy xuống ô cửa kính. Kính đυ.c màu và lấm tẩm những giọt mưa, bên ngoài hoàng hôn ướt đẫm buông xuống. Catelyn có thể nhìn thấy ngã tư đường nhớp nháp bùn đất tại nơi hai đại lộ giao nhau.

Bà nhìn chăm chăm vào ngã tư đường. Nếu từ đây họ rẽ sang phương tây, họ dễ dàng xuống Riverrun. Cha luôn cho bà lời khuyên thông thái khi bà cần nhất, và bà mong mỏi được chuyện với ông, được báo cho ông biết về cơn sóng gió sắp tới. Nếu Winterfell cần củng cố lực lượng sẵn sàng cho cuộc đương đầu sắp đến Riverrrun cũng vậy, vì nó gần Vương Đô hơn nhiều, và vì quyền lực của easterly Rock như cái bóng đe dọa phương tây vậy. Nếu sức khỏe cha bà tốt hơn, bà có thể tới thăm ông, nhưng ông Hoster Tully bệnh liệt giường suốt hai năm nay, và Catelyn muốn gây thêm áp lực cho cha.

Con đường dẫn tới phương đông nguy hiểm và hoang vu hơn, bà phải qua những ngọn đồi đá, những rừng cây rậm rạp dẫn tới dãy núi Nguyệt, qua bao đèo cao và vực sâu tới thung lũng Arryn, sau đó là đảo Fingers gập ghềnh đá. Phía thung lũng, lâu đài Eyrie đứng sừng sững, những ngọn tháp vươn tận lên trời cao. Ở đó bà tìm thấy em mình... và có lẽ thấy câu trả lời mà Ned tìm kiếm bây lâu nay. Chắc chắn Lysa biết nhiều hơn những gì ấy dám viết trong thư. Có thể em bà có những bằng chứng cụ thể mà Ned cần để tiêu diệt nhà Lannister, và nếu chiến tranh, họ cần ủng hộ của nhà Arryn cũng như những lãnh chúa dưới quyền họ.

Nhưng đường núi vô cùng nguy hiểm. đó là nơi cư trú của những bầy mèo ma hay lảng vảng rình mồi những ngọn đèo đá, nơi lũ sơn tặc biết tới luật pháp, những kẻ xuất thân từ vùng núi xuống cướp của gϊếŧ người và tan biến như tuyết mỗi khi các hiệp sĩ từ thung lũng săn lùng chúng, và là nơi thường xuyên gặp đá lở. Kể cả Jon Arryn, trong những lãnh chúa vĩ đại của lâu đài Eyrie, cũng phải cùng đội hộ tống nếu muốn vượt qua những rặng núi này. Mà Catelyn chỉ có hiệp sĩ già bên cạnh với thứ vũ khí duy nhất là lòng trung thành.

, bà nghĩ, Riverrun và lâu đài Eyrie phải đợi thôi. Bà lên phương bắc tới Winterfell, nơi những người con trai và nhiệm vụ chờ đợi bà. Ngay khi họ an toàn vượt qua Neck, bà thông báo danh tính cho trong những quân đồng minh của Ned, và cho những kỵ binh đưa lệnh dựng trạm gác vương lộ.

Cơn mưa che mờ những cánh đồng phía trước ngã tư, nhưng Catelyn vẫn thấy mảnh đất ràng trong ký ức. Khu chợ ở ngay bên kia đường, và ngôi làng cách đó dặm, với năm mươi túp lều trắng bao quanh nhà thờ đá . Giờ có lẽ ngôi làng đông đúc hơn; mùa hè kéo dài lâu và an bình. Tính từ đây xuôi xuống phương bắc, vượt lộ chạy dọc theo nhánh Green Fork của dòng Trident, qua những thung lũng màu mỡ cùng mảnh đất xanh rì, qua bao ngôi làng trù phú và những pháo đài vững chắc, cả những lâu đài của các vị lãnh chúa vùng sông nước.

Catelyn biết tất cả bọn họ; nhà Blackwood và Bracken, luôn luôn là những kẻ thù đội trời chung, cha bà luôn là người phải làm nhiệm vụ hòa giải. Phu nhân Whent, người cuối cùng trong dòng họ, người cư ngụ cùng những bóng ma tại hầm hộ tối tăm của Harrenhall; Lãnh chúa Frey nóng nảy, người sống lâu hơn cả bảy bà vợ và khiến hai lâu đài của mình tràn ngập con cái, cháu chắt. Tất cả bọn họ đều là quân đồng minh với nhà Tully, họ thề phục vụ cho lâu đài Riverrun. Catelyn biết liệu như thế có đủ nếu chiến tranh xảy ra. Cha bà là người đáng tin nhất cõi đời này, và bà chắc chắn ông triệu tập những người dưới trướng tới... nhưng ai tới đây? Nhà Darry, Ryger, Mooton cũng thề trung thành với Riverrun, nhưng họ đứng về phe Rhaegar Targaryen trong trận chiếndòng Trident, còn Lãnh chúa Frey chỉ quy thuận thành Riverrun khi trận chiến ngã ngũ khiến nhiều người nghi ngờ liệu ông ta định theo phe nào (phe của họ, ông ta giúp cho chiến thắng của họ chắc chắn hơn, nhưng kể từ sau đó về sau cha bà gọi ông ta là Lãnh chúa Frey Rùa Bò). thể nào có chiến tranh được, Catelyn tích cực nghĩ. Họ để nó xảy ra.

Ser Rodrik tới gặp bà ngay khi tiếng chuông ngừng kêu. “Tốt hơn hết chúng ta nên khẩn trương lên nếu còn muốn ăn tối, thưa phu nhân.”

“ an toàn hơn nếu chúng ta phải hiệp sĩ và phu nhân cho tới khi vượt qua Neck,” bà . “Những người lữ khách bình thường ít bị chú ý hơn. Chúng ta đóng giả người cha và con trong chuyến buôn bán của gia đình .”

“Tuân lệnh, thưa phu nhân,” Ser Rodrik đồng ý. Tới lúc bà cười phá lên ông mới nhận ra mình vừa làm gì. “Những phép tắc được học từ rất lâu khó thay đổi trong sớm chiều lắm, c... con .” Ông cố sờ vào bộ ria mất, và thở dài vọng.

Catelyn nắm tay ông. “ nào, cha “ bà . “Con nghĩ cha thấy bà Masha Heddle chuẩn bị bàn tốt cho chúng ta, nhưng đừng khen ngợi bà ấy. Cha muốn thấy nụ cười của bà ta đâu.”

Phòng sinh hoạt chung khá dài và hơi lạnh lẽo, với hàng thùng gỗ to tướng và lò lửa. tên phục vụ chạy chạy lại với những cái xiên thịt trong khi bà Masha vừa rót bia vừa nhai lá me chua.

Hàng ghế băng chật ních người dân trong thị trấn, những nông dân ngồi xen lẫn cùng những lữ khách. Ngã tư đường này đón tiếp những người bạn đường vô cùng kỳ lạ; những người thợ nhuộm với đôi bàn tay tím đen ngồi cùng ghế với những ngư dân ám mùi cá, người thự rèn cuồn cuộn cơ bắp co ro bên cạnh thầy tu gầy đét nhăn nheo, người bán kiếm dạn dày sương gió và thương nhân béo mập rì rầm trao đổi tin tức như những người bạn vui vẻ.

Các tay kiếm cùng nhau nhiều hơn Catelyn tưởng. Ba người ngồi bên đống lửa đeo huy hiệu hình xích thố của nhà Bracken, nhóm lớn khác mặc áo giáp xích bằng thép xanh và áo choàng tay màu xám bạc. vai họ có gia huy khá quen mắt, hình ngọn tháp đôi của nhà Frey. Bà nhìn khuôn mặt họ, nhưng họ đều còn quá trẻ nên thể biết bà. Khi bà lên phương bắc, người lớn tuổi nhất trong đó cũng chỉ bằng tuổi Bran bây giờ.

Ser Rodrik tìm cho họ chỗ trống ghế băng cạnh bếp. Ở bên Ida bàn là cậu thanh niên đẹp trai lướt những ngón tay cây đàn hạc. “Chúa phù hộ cho các ngài, những con người tốt bụng,” cậu ta khi họ ngồi xuống. cốc rượu trống nằm trước mặt ta.

“Và cho nữa, chàng ca sĩ,” Catelyn đáp lời. Ser Rodrik gọi bánh mỳ, thịt và bia ở tông giọng muốn được phục vụ ngay lập tức. Chàng ca sĩ, trẻ, khoảng tầm mười tám, táo bạo nhìn họ và hỏi họ định đâu và từ đâu đến, họ có tin gì mới , rồi để những câu hỏi trôi tuột nhanh như tên bắn mà dừng lại chờ câu trả lời. “Hai tuần lễ trước chúng tôi rời khỏi Vương Đô,” Catelyn trả lời cho câu hỏi an toàn nhất trong số đó.

“Tôi lại định nhảy tới đó đây,” cậu thanh niên . Đúng như bà nghĩ, cậu chàng thích kể chuyện của mình hơn là lắng nghe chuyện của họ. Những ca sĩ thích gì hơn là được lắng nghe giọng của chính mình. “Cuộc đấu thương ngựa của quân sư đồng nghĩa với việc những lãnh chúa giàu có với ví tiền dày cộp xuất . Lần cuối cùng tôi đến và với nhiều bạc hơn tôi có thế vác nổi... hoặc đáng lẽ là thế nếu như tôi tiêu hết vào việc cá tiền cho Sát Vương.”

“Chúa thích những kẻ cờ bạc,” Ser Rodrik nghiêm túc . Ông là người phương bắc, và đồng quan điểm với nhà Stark về cuộc đấu thương ngựa.

“Chắc chắn là họ thích tôi rồi,” chàng ca sĩ . “Những vị thần độc ác của các vị cùng Hiệp sĩ Flowers đều làm thế với tôi.”

“Chắc chắn đây là bài học cho cậu,” Ser Rodrik .

“Đúng. Lần này tôi cược cho Ser Loras.”

Ser Rodrik cố vuốt những sợi râu vốn còn ở đó, nhưng trước khi ông kịp quở trách tay phục vụ hối hả chạy tới. Cậu ta đặt đĩa bánh mỳ trước mặt họ, và phục vụ họ những xiên thịt nâu được rưới nước dùng nóng sốt. xiên nữa xiên những miếng hành, ớt đỏ và những cây nấm béo ngậy. Ser Rodrik ăn ngấu nghiến khi tay phục vụ chạy lấy bia.

“Tên tôi là Marillion chàng ca sĩ , và gảy dây đàn hạc. “Chắc chắn hai người nghe tôi chơi ở đâu đó rồi chứ nhỉ?”

Phong cách của cậu thiếu niên này làm Catelyn bật cười. Vài người hát rong từng tới tận Winterfell xa xôi, nhưng bà biết những người như chàng này từ hồi con tại Riverrun. “Tôi e là ,” bà .

Cậu ta gẩy tiếng đàn ai oán. “ tiếc cho hai người,” cậu ta . “Ca sĩ hát hay nhất hai người từng được nghe là ai?”

“Alia thành Braavos “ Ser Rodrik ngay lập tức trả lời.

“Tôi hát hay hơn que củi khô đó nhiều,” Marillion . “Nếu hai người trả tôi bạc, tôi vinh hạnh được chứng tỏ cho hai người thấy.”

“Có thể tôi có hoặc hai đồng, nhưng tôi thà vứt nó còn hơn nghe cậu gào thét,” Ser Rodrik càu nhàu. Thành kiến của Ser Rodrik với những ca sĩ quá ràng rồi; nhạc là những thứ dễ thương dành cho những , nhưng ông thể hiểu vì sao cậu bé khỏe mạnh lại lướt tay đàn hạc trong khi có thể cầm thanh kiếm.

“Ông nội bà cay nghiệt làm sao,” Marillion với Catelyn. “Tôi chỉ muốn ca ngợi bà. Bày tỏ lòng ngưỡng mộ với vẻ đẹp của bà. Chứ ra, tôi thường hát cho những nhà vua và những lãnh chúa cao quý cơ.”

“Ồ, tôi có thể thấy được,” Catelyn . “Lãnh chúa Tully rất thích ca hát. Chắc chắn cậu từng tới Riverrun.”

“Cả trăm lần,” chàng ca sĩ vui vẻ . “Họ còn dành cho tôi phòng, và vị lãnh chúa trẻ đối với tôi như đối với em vậy.”

Catelyn mỉm cười, biết Edmure nghĩ gì. ca sĩ khác từng lên giường cùng em bà mến; từ đó cậu ghét tất cả các ca sĩ. “Và Winterfell?” bà hỏi. “Cậu tới phương bắc chưa?”

“Sao lại tới đó chứ?” Marillion hỏi. “ đó toàn là bão tuyết và da gấu, còn nhà Stark biết đến thứ nhạc nào ngoài tiếng sói tru.”

Xa xa, bà nghe có tiếng cửa bật mở.

“Bà chủ,” có tiếng người hầu gọi từ phía sau, “chúng tôi có ngựa cần đưa vào chuồng, và Lãnh chúa Lannister muốn có phòng và nước tắm nóng.”

“Ôi, thánh thần ơi,” Ser Rodrik trước khi Catelyn bảo ông im lặng, những ngón tay bà bấu chặt lấy cánh tay ông.

Masha Heddle cúi đầu và nở nụ cười đỏ rực xấu xí. “Tôi thành thực xin lỗi, thưa lãnh chúa, nhưng chúng tôi còn phòng.”

Catelyn thấy có bốn người. ông già mặc áo đen thuộc Đội Tuần Đêm, hai người hầu... và , vẫn thó và xấc xược như xưa. “Người của tôi có thể ngủ trong chuồng ngựa, còn về phần tôi, ừm, tôi cầnphòng lớn, như bà thấy đó.” cười giả lả. “Chỉ cần có lửa ấm và cỏ khô có rận là tôi hạnh phúc lắm rồi.”

Masha Heddle thay đổi. “Thưa lãnh chúa, chúng tôi còn chỗ, giờ diễn ra cuộc đấu thương ngựa, chúng tôi thể nào, ồ...”

Tyrion Lannister lôi đồng xu từ trong túi, tung lên rồi bắt lấy, rồi lại tung lên. Kể cả từ bên kia phòng nơi Catelyn ngồi, ánh sáng lóe lên của đồng tiền vàng cũng chẳng lẫn đâu được.

kỵ binh mặc áo choàng xanh nhạt nhoài tới trước chân . “Ngài có thể ở phòng tôi, thưa lãnh chúa.”

“ là người khôn ngoan,” Lannister khi ném đồng tiền qua phòng. Tên kỵ sĩ tóm lấy nó. “Và đồng nữa cho người đánh giày.” Gã người lùn quay lại với bà Masha Heddle. “Tôi tin bà có thể chuẩn bị thức ăn cho chúng tôi chứ?”

“Bất cứ thứ gì ngài thích, thưa lãnh chúa, bất cứ thứ gì,” bà chủ hứa. Và cầu cho nghẹn chết, Catelyn nghĩ, nhưng bà lại thấy hình ảnh Bran nghẹn ứa máu và chết chìm trong đó.

Lannister liếc nhìn dãy bàn gần nhất. “Người của tôi ăn bất cứ thứ gì bà phục vụ. Gấp đôi , vì chúng tôi vừa chặng đường dài vất vả. Tôi ăn thịt gà, bồ câu, vịt quay, thế nào cũng được. Và mang bình rượu ngon nhất tới nhé. Yoren, ông ăn cùng tôi ?”

“Có, thưa lãnh chúa, tôi ăn cùng ngài,” người em áo đen trả lời.

Người lùn thèm liếc nhìn về cuối phòng, và Catelyn thầm cám ơn vì mình ngồi trong những hàng ghế đông đúc đột nhiên Marillion nhảy lên. “Ôi Lãnh chúa Lannister!” cậu ta gọi. “Tôi rất mừng được mua vui trong lúc ngài ăn uống. Hãy để tôi hát cho ngài nghe về chiến công vĩ đại của cha ngài tại Vương Đô!”

“Đừng làm ta ăn mất ngon,” người lùn khô khốc . Đôi mắt hai màu của nhìn chàng ca sĩ lát, rồi bắt đầu nhìn chỗ khác... và thấy Catelyn. bối rối nhìn bà lúc. Bà quay mặt , nhưng quá muộn. Gã lùn mỉm cười. “Phu nhân Stark, là vinh hạnh bất ngờ,” . “tôi rất tiếc vì gặp được bà tại Winterfell.”

Marillion há hốc mồm bối rối nhìn Catelyn khi bà chậm rãi đứng lên. Bà nghe tiếng chửi thề của Ser Rodrik. Giá mà cứ lân la ở Tường Thành tốt, bà nghĩ, giá mà...

“Phu nhân... Stark?” Masha Heddle ngọng nghịu .

“Tôi vẫn là Catelyn Tully của lần cuối cùng nghỉ tại đây,” bà với bà chủ. Bà có thể nghe thấy những tiếng xì xào, cảm nhận những đôi mắt xoáy vào bà. Catelyn liếc nhìn quanh phòng, nhìn gương mặt những hiệp sĩ và hít hơi sâu để điều hòa nhịp tim. Sao bà lại dám mạo hiểm thế này? Giờ còn thời gian để suy nghĩ, chỉ có thời khắc và chính giọng bà vang bên tai. “Ông, ngồi trong góc đó,” bà với người đàn ông luống tuổi hơn tới giờ bà mới để ý. “Có phải tôi thấy hình con dơi đen của nhà Harrenhall thêu áo khoác của ngài ?”

Người đàn ông đó đứng dậy. “Đúng, thưa phu nhân.”

“Và phu nhân Whent là người bạn thực của cha ta, Lãnh chúa Hoster Tully thành Riverrun?”

“Đúng vậy,” người đàn ông quả quyết.

Ser Rodrik im lặng đứng dậy và rút kiếm khỏi vỏ. Gã lùn chớp mắt nhìn họ, mặt biểu cảm, trừ bối rối trong đôi mắt hai màu.

“Xích thố luôn được chào đón tại Riverrun bà với bộ ba ngồi bên bếp lửa. “Cha ta tin tưởng Janos Bracken như trong những quân đồng minh hảo hữu và trung thành nhất.”

Ba người kỵ binh bối rối nhìn nhau. “Lãnh chúa của chúng tôi vô cùng vinh dự,” trong ba người ngần ngừ .

“Tôi ghen tị vì cha bà có những người bạn tốt,” Lannister châm biếm, “nhưng tôi hiểu mục đích của bà, phu nhân Stark.”

Bà lờ , quay sang nhóm lớn mặc đồ xanh và xám. Họ là cốt lõi vấn đề, với hơn hai mươi người. “Ta biết gia huy của các người: ngọn tháp đôi của nhà Frey. Lãnh chúa của các ngài sao rồi?”

Người đội trưởng đứng lên. “Lãnh chúa Walder vẫn khỏe, thưa phu nhân. Ông ấy định cưới vợ mới nhân sinh nhật thứ chín mươi, và vô cùng vinh dự nếu phụ thân bà tới dự.”

Tyrion Lannister cười khẩy. Tới lúc này Catelyn biết là của bà. “Người này làm khách trong nhà tôi và mưu gϊếŧ chết con tôi, đứa trẻ mới lên bảy,” bà tuyên bố với cả căn phòng. Ser Rodrik đến bên cạnh bà, với thanh kiếm cầm chắc tay. “Nhân danh vua Robert và các vị lãnh chúa tốt bụng các ngài phục vụ, tôi kêu gọi các ngài tiêu diệt và giúp tôi đưa trở về Winterfell chờ đợi xét xử của đức vua.”

Bà biết điều gì đáng hài lòng hơn: thanh cả tá thanh gươm đồng loạt rút ra hay vẻ mặt của Tyrion Lannister.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Sansa tới cuộc đấu thương ngựa của quân sư cùng Septa Mordane và Jeyne Poole trong cái kiệu có trướng bằng lụa vàng loại tốt có thế nhìn xuyên qua được. Chúng nhuộm vàng cả thế giới. Bên ngoài tường thành, cả trăm chiếc lều lớn dựng lên bên sông, và hàng ngàn người tới xem những trận đấu. tráng lệ làm Sansa nghẹt thở; bộ áo giáp sáng loáng, những con ngựa chiến lớn đeo món đồ trang sức bằng vàng và bạc, tiếng đám đông la hét, những lá cờ xí tung bay trong giỏ... và đặc biệt là các hiệp sĩ, các chàng hiệp sĩ chân chính nhất.

“Nó tuyệt hơn trong những bài ca,” thầm khi họ tìm thấy nơi cha hứa giữ chỗ cho , giữa những lãnh chúa và phu nhân cao quý. Sansa ăn diện đẹp, chiếc váy dạ hội màu xanh lam làm nổi bật mái tóc màu nâu vàng của , biết mọi người nhìn và mỉm cười.

Họ quan sát những người hùng trong cả trăm khúc ca tiến lên, kẻ sau hào nhoáng hơn kẻ trước. Bảy hiệp sĩ trong đội Ngự Lâm Quân đều tham gia, người họ khoác áo giáp vảy cá màu sữa, áo choàng trắng như tuyết, trừ Jaime Lannister. Ser Jaime cũng mặc áo choàng trắng, nhưng bên trong, ngài mặc áo giáp vàng sáng bóng từ đầu tới chân, với mũ trụ hình đầu sư tử và thanh kiếm vàng. Ser Gregor Clegane, Ngọn Núi Yên Ngựa[19], quát tháo ầm ĩ như tiếng núi lở. Sansa còn nhớ Lãnh chúa Yobn Royce, người từng làm khách tại Winterfell hai năm trước.

“Áo giáp của ông ấy bằng đồng, có niên đại hàng ngàn năm tuổi, đó khắc những chữ rune[20] mang phép thuật bảo vệ ông ấy khỏi mọi tổn hại,” thầm với Jeyne.

Septa Mordane chỉ về phía Lãnh chúa Jason Malliser, trong bộ đồ màu chàm điểm bạc, với đôi cánh đại bàng mũ trụ. Ông hạ gục ba tướng quân đồng minh của Rhaegar trong trận Trident. Nhữngcười khúc khích khi thấy vị thầy tu dũng sĩ Thoros thành Myr, với áo choàng đỏ bay phấp phới và cái đầu nhẵn thín, cho tới khi sơ bảo họ rằng ông ta từng đánh sụp những bức tường thành Pyke chỉ bằng thanh hỏa kiếm trong tay.

Có nhiều kỵ sĩ mà Sansa biết; những hiệp sĩ ngoài biên cương tới từ Fingers, Highgarden và những ngọn núi xứ Dorne, những kỵ sĩ vô danh và những cận vệ mới, những người con trai ít tuổi hơncủa các lãnh chúa cao quý, và người thừa kế những gia tộc kém thế hơn. Họ chỉ là những người trẻ tuổi, chưa lập nên chiến công gì, nhưng Sansa và Jeyne đồng tình rằng rồi có ngày bảy phụ quốc hát vang tên của họ. Ser Balon Swann. Lãnh chúa Bryce Caron thành March. Người kế tục Bronze Yohn, Ser Andar Royce, và em trai Ser Robar, tấm hộ tâm bằng thép sáng bạc cũng được chạm khắc những con chữ rune bảo vệ cha họ. Cặp song sinh Ser Horas và Ser Hobber, giáp có gia huy chùm nho của nhà Redwyne với màu đỏ tía nền xanh da trời. Patrek Mallister, con trai Lãnh chúa Jason. Bộ sáu nhà Frey vùng Crossing: Ser jared, Ser Hosteen, Ser Danwell, Ser Emmon, Ser Theo, Ser Perwyn, những người con và cháu trai Lãnh chúa già Walder Frey và người con hoang Martyn Rivers của ông.

Jeyne Poole thú nhận mình sợ vẻ bề ngoài của Jalabhar Xho, hoàng tử bị lưu đày đến từ đảo Summer, mặc áo choàng tay màu xanh lam và áo lông vũ đỏ thẫm ngoài làn da đen kít như màn đêm, nhưng khi nhìn thấy Lãnh chúa trẻ tuổi Beric Dondarrion với mái tóc màu vàng ánh đỏ và chiếc khiên đen trang trí hình tia chóp, tuyên bố rằng mình nguyện được lấy chàng ngay lập tức.

Chó Săn cũng tham gia cùng em trai của nhà vua, Lãnh chúa Renly đẹp trai thành Storm’s End. Chú Jory, Alyn và Harwin tham gia trong đoàn Winterfell và phương bắc. “Trông Jory cứ như thằng ăn xin khi đứng trong đó ấy.” Septa Mordane khụt khịt nhận xét khi chú xuất . Áo giáp của chú Jory mang màu xám xanh có họa tiết hay gia huy với chiếc áo choàng bên ngoài tả tơi như giẻ rách. Nhưng chú làm tốt phần thi của mình khi đánh Horas Redwyne ngã ngựa ngay trong lượt đấu đầu tiên và người nhà Frey trong lần thứ hai. Trong lượt đấu thứ ba, chú giao đấu ba đợt vớikỵ sĩ tên Lothor Brune mặc bộ giáp đơn điệu y như chú vậy. ai trong hai người ngã ngựa, nhưng cây thưong của Brune vững vàng hơn và cú đâm chính xác hơn, và nhà vua tuyên bố giành chiến thắng. Alyn và Harwin xa tới vậy; Harwin ngã ngựa ngay từ lượt đầu tiên dưới tay Ser Meryn thuộc Ngự Lâm Quân, trong khi Alyn thua Ser Balon Swann.

Cuộc đấu kéo dài cả ngày trời tới tận hoàng hôn, vó ngựa quần thảo tới khi cánh đồng chỉ còn là mảnh đất hoang nát bươm. Hơn mười lần Jeyne và Sansa đồng thanh hét khi những kỵ sĩ đâm vào nhau, những ngọn thương vỡ vụn, trong khi đám đông cổ vũ cho người họ thích. Jeyne che mắt mỗi khi ai đó ngã xuống như thể bé sợ hãi vậy, nhưng Sansa cứng rắn hơn. tiểu thư cao quý biết phải cư xử thế nào trong những trận đấu thương ngựa. Kể cả Septa Mordane cũng nhận thấy điềm tĩnh của và gật đầu tán thưởng.

Sát Vương cưỡi ngựa tài tình. Ngài đánh ngã Ser Andar Royce và Lãnh chúa thành March Bryce Caron dễ như thể cưỡi ngựa vòng tròn, và sau đó đánh trận khó nhằn với ông Barristan Selmy tóc bạc, người chiến thắng trong hai vòng đấu trước hai người hậu bối trẻ hơn ông ngót bốn mươi tuổi.

Sandor Clegane và người to lớn, Ser Gregor Ngọn núi, dường như cũng bất khả chiến bại, đánh bại hết đối thủ đến đối thủ khác cách tàn bạo. Thời khắc kinh hoàng nhất ngày hôm nay là trong lượt đấu thứ hai của Ser Gregor, khi ngọn thương của y giơ lên đâm trúng bọng che cổ, với lực mạnh đâm xuyên qua cổ họng, khiến người hiệp sĩ trẻ chết ngay tức . Người thanh niên đó ngã xuống cách chỗ Sansa ngồi chưa đầy hai mét. Mũi thương của Ser Gregor đâm xuyên cổ ta, máu cứ từ từ ứa ra, mỗi lúc yếu . Chiếc áo giáp của mới toanh; đó trang trí ngọn lửa cháy sáng chạy dọc cánh tay; như thể thép bắt lửa vậy. Sau đó khi mặt trời khuất sau những đám mây, ánh lửa biến mất. Áo choàng của mang màu xanh lam, màu xanh của bầu trời trong những ngày mùa hè thoáng đãng, đó nổi bật hình vầng trăng khuyết, nhưng máu thấm đẫm đó, khiến màu vải tối lại và mặt trăng từ từ chuyển sang màu đỏ.

Jeyne Poole khóc lóc thảm thiết tới mức Septa Mordane phải dẫn chỗ khác để lấy lại bình tĩnh, nhưng Sansa vẫn ngồi im, tay đặt lòng, quan sát với hứng thú lạ lùng.

chưa từng nhìn thấy người chết. đáng ra cũng phải sợ đến phát khóc, nhưng giọt nước mắt nào chảy xuống. Có lẽ dùng tất cả nước mắt cho Quý và Bran rồi. Nếu như chuyện xảy ra với chú Jory, Ser Rodrik hay cha phản ứng khác, tự nhủ. Người hiệp sĩ trẻ mặc áo choàng xanh kia chẳng là gì với , chỉ là người lạ mặt tới từ thung lũng Arryn, người mà ngay cả tên quên ngay khi nghe thấy. Và giờ thế giới cũng quên lãng cái tên của ta, chẳng có bài hát nào ngợi ca . buồn làm sao.

Sau khi họ lôi cái xác , cậu bé cầm cái thuổng chạy tới cánh đồng, đổ đất lên nơi gã hiệp sĩ trẻ ngã xuống để vùi lấp máu . Sau đó lượt đấu tiếp tục.

Ser Balon Swann cũng bại trận trước Gregor, còn lãnh chúa ước Renly thua Chó Săn. Renly ngã ngựa rất mạnh đến nỗi ngài ta bay ngược khỏi ngựa, chân chấp chới trong khí. Đầu ngài đập mạnh xuống đất với tiếng rắc khiến đám đông hoảng hốt, nhưng may sao chỉ là nhánh gạc hươu mũ trụ bị đè gãy thôi.

Khi Lãnh chúa Renly đứng dậy, đám đông hò reo ầm trời, vì cậu em đẹp trai của nhà vua được nhiều người mến. Ngài giao cái gạc gẫy cho người chiến thắng kèm cái cúi đầu lịch lãm. Chó Săn khịt mũi và ném cái gạc gãy cho đám đông, khiến những người dân thường nhăm nhe vồ lấy chút vàng đó, sau đó Lãnh chúa Renly phải tới chỗ họ dàn xếp việc. Tới lúc đó, Septa Mordarte cũng trở lại mình. Bà giải thích rằng Jeyne thấy mệt mỏi; bà giúp nàng trở về lâu đài. Sansa gần như quên mất Jeyne.

Lát sau, hiệp sĩ vùng biên cương mặc áo choàng kẻ ca rô bị đám đông la ó vì gϊếŧ chết ngựa chiến của Beric Dondarrion và bị tước quyền thi đấu. Lãnh chúa Beric chuyển yên sang con ngựa mới, nhưng sau đó bị Thoros thành Myr đánh bay khỏi ngựa. Ser Aron Santagar và Lothor Brune thắng ba vòng liên tiếp; Ser Aron sau đó thất trận trước Lãnh chúa Jason Mal, và Brune thua con trai thứ của Yohn Royce, Robar.

- Cuối cùng, cuộc đấu tới lượt thứ tư; Chó Săn và người trai to lớn Gregor, Jaime Lannister Sát Vương và Ser Loras Tyrel, chàng hiệp sĩ trẻ được gọi bằng cái tên Hiệp sĩ Flowers.

Ser Loras là con trai út của Mace Tyrel, Lãnh chúa thành Highgarden và Thủ Lĩnh Phương Nam. Ở tuổi mười sáu, chàng là kỵ sĩ trẻ nhất, nhưng đánh ngã ba hiệp sĩ trong Ngự Lâm Quân ngay trong ba lượt đấu đầu tiên của buổi sáng. Sansa chưa bao giờ thấy ai đẹp tới vậy. Tấm hộ tâm của chàng được rèn khá cầu kỳ và trạm trổ cả ngàn loài hoa khác nhau, còn con bạch mã trắng như tuyết là tấm thảm kết từ hoa hồng đỏ và trắng. Sau mỗi chiến thắng, Ser Loras tháo mũ trụ và chầm chậm tiến tới hàng rào, và sau cùng rút bông hoa hồng trắng ném cho thiếu nữ xinh đẹp trong đám đông.

Trận chiến cuối cùng trong ngày của chàng là với Royce. Những nét chữ rune cổ của Ser Robar chứng minh công năng bảo vệ nho khi Ser Loras chẻ dọc khiên của cậu ta và đẩy cậu ta ngã ngựa xuống đất với thanh chói tai. Robar nằm đó rêи ɾỉ khi kẻ chiến thắng vòng quanh cậu ta. Cuối cùng, họ cho gọi chiếc cáng mang cậu ta về lều, trong tình trạng mê man bất tỉnh. Sansa chưa bao giờ thấy điều này.

Mắt dán chặt vào Ser Loras. Khi con bạch mã dừng lại trước , nghĩ trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Với những thiếu nữ khác, chàng trao bông hồng trắng, nhưng với chàng rút ra bông hồng đỏ. “Thưa tiểu thư quý” chàng , “chiến thắng nào tuyệt đẹp bằng nửa của tiểu thư” Sansa bẽn lẽn nhận bông hoa, ngu ngơ vì cử chỉ lịch lãm của chàng. Mái tóc chàng là những lọn tóc rối màu nâu, đôi mắt chàng như vàng tan chảy vậy. hít lấy hương hoa hồng ngọt ngào và cầm chặt lấy nó lúc lâu sau khi Ser Loras khỏi.

Cuối cùng khi Sansa nhìn lên, người đứng nhìn . Ông ta lùn xủn, với chòm râu dê và tóc điểm bạc, gần bằng tuổi cha . “Chắc hẳn cháu là trong hai con của em ấy,” ông ta với . Ông có đôi mắt màu xanh xám buồn bã dù nụ cười nở môi. “Cháu có vẻ ngoài giống người nhà Tully.”

“Cháu là Sansa Stark” , đột nhiên thấy khỏe. Người này mặc chiếc áo choàng dày cổ lông, cổ đeo huy hiệu hình con chim nhại bạc, mang phong thái thảnh thơi của lãnh chúa cao quý, nhưng biết ông. “Cháu nào được vinh hạnh đó, thưa lãnh chúa.”

Septa Mordane nhanh chóng giúp . “Con ngoan, đây là Lãnh chúa Petyr Baelish, thuộc tiểu hội đồng của nhà vua.”

“Mẹ cháu từng là mỹ nhân,” ông ta bình thản , hơi thở có mùi bạc hà.

“Cháu có mái tóc của mẹ.” Những ngón tay ông chạm lên má khi vuốt ve lọn tóc nâu vàng, rồi ông ta đột nhiên quay người bỏ .

Lúc đó, trăng lên và đám đông mệt mỏi, vì thế nhà vua quyết định ba trận cuối cùng diễn ra vào sáng mai, trước cuộc hỗn chiến. Trong khi dân thường bắt đầu dợm bước về nhà, tán dóc về những cuộc đấu trong ngày và những trận sáng mai, triều đình dời tới bên sông bắt đầu bữa tiệc. Sáu con bò rừng lớn được nướng hàng giờ liền, chầm chậm xoay những que gỗ trong khi những cậu nhóc chạy việc nhà bếp quết bơ và thảo mộc cho tới khi lớp da nứt ra. Bàn ghế được sắp xếp bên ngoài lều lớn, chất đống cỏ ngọt, dầu và bánh mì mới nướng.

Sansa và Septa Mordane được dành cho vị trí danh dự, ở bên trái đài cao nơi nhà vua ngồi cạnh hoàng hậu. Khi hoàng tử Joffrey ngồi xuống bên phải , thấy cổ họng cứng lại. Chàng với lời saukiện kinh khủng kia, và cũng dám trò chuyện cùng chàng. Lúc đầu nghĩ mình ghét chàng vì điều họ làm với Quý , nhưng sau khi Sansa lau khô nước mắt, tự nhủ mình rằng đó hoàn toàn là do Joffrey. Hoàng hậu làm việc đó; bà ta mới là người cần ghét, bà ta và Arya. Nếu có Arya chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

Tối nay thế ghét nổi Joffrey. Chàng quá đẹp trai. Chàng mặc chiếc áo chẽn màu xanh lục đậm đính hai hàng đầu sư tử vàng, trán là chiếc vương miện bằng vàng và ngọc bích. Tóc chàng sáng như ánh kim vậy. Sansa nhìn chàng mà run rẩy, rằng chàng lờ , hoặc tệ hơn, lại ghét và khiến khóc chạy khỏi bàn tiệc.

Thay vào đó, Joffrey cười và hôn lên tay , trông chàng đẹp trai và ga lăng như chàng hoàng tử trong những khúc ca vậy, sau đó chàng , “Ser Loras có mắt nhìn người, tiểu thư xinh đẹp ạ.”

“Ngài ấy chỉ là quá tử tế mà thôi,” do dự, cố tỏ ra bình tĩnh và khiêm tốn, dù trái tim hát vang. “Ser Loras là hiệp sĩ đích thực. Chàng nghĩ ngài ấy chiến thắng trong ngày mai , hoàng tử?”

“,” Joffrey . “Con chó của ta, hoặc có thể là cậu Jaime chiến thắng. Và vài năm nữa thôi, khi ta đủ tuổi tham dự, ta đánh bại tất cả.” Chàng giơ tay gọi người hầu cầm bình rượu mùa hè, và rót đầy cốc cho . lo lắng nhìn Septa Mordane cho tới khi Joffrey nhoài người sang, đổ rượu vào cốc sơ, lúc đó mới gật đầu và duyên dáng cám ơn chàng mà thêm lời nào.

Những người hầu làm nhiệm vụ tiếp rượu trong cả đêm, nhưng sau đó Sansa thể nhớ nổi vị rượu nữa. muốn uống rượu. say men của nét huyền ảo trong đêm, chuếnh choáng vì hào nhoáng, bị cuốn trong những cảnh đẹp mà mơ ước cả đời và chưa bao giờ hy vọng được biết tới. Những nhạc công ngồi trước lều nhà vua, làm cho cảnh chiều tà tràn ngập tiếng nhạc. nghệ sĩ tung hứng điệu nghệ tung những cây gậy cháy rừng rực xoay tròn trong khí. Chàng hề của nhà vua, kẻ đần mặt tròn như bánh được gọi bằng cái tên Moon Boy[21], khiêu vũ đôi cà kheo, mỉa móc mọi ngườicách độc ác khiến Sansa nghi ngờ liệu có thực đần . Kể cả Septa Mordane cũng thể chịu nổi ; khi hát về Đại Tư Tế, bà cười tới mức làm đổ cả rượu ra người.

Và Joffrey nhã nhặn làm sao. Chàng chuyện với Sansa cả đêm, nhấn chìm trong những lời khen ngợi, làm cười, kể cho nghe chuyện phiếm trong triều và giải thích những câu đùa của Moon Boy.

Sansa say đậm tới mức quên những phép lịch thông thường và quên luôn Septa Mordane ngồi bên cạnh.

Các món ăn liên tục được bưng tới và dọn . Món súp lúa mạch và thịt nai đặc quánh. Món sa lát cỏ ngọt, rau chân vịt và mận, được rắc nhân quả hạch tán lên . Những con ốc sên quết mật ong và tỏi. Sansa chưa bao giờ ăn ốc sên; Joffrey dạy cách lôi ốc ra khỏi vỏ, và tự tay đút cho ăn miếng đầu tiên. Sau đó là món thịt cá hồi bắt từ sông, bọc đất nướng; hoàng tử của giúp đập vỡ lớp vỏ đất cứng để lộ ra miếng thịt trắng ngần bên trong. Và khi món mặn được mang ra, chàng tự tay phục vụ thức ăn từ khẩu phần của hoàng hậu rồi mỉm cười đặt vào đĩa cho . có thể thấy tay phải chàng còn đau, nhưng chàng phàn nàn lấy tiếng.

Sau những chiếc bánh mỳ ngọt và bánh thịt chim câu, táo nướng thơm phức mùi quế cùng bánh chanh bọc đường được bưng lên, nhưng Sansa thể ăn nhiều hơn hai chiếc bánh chanh, dù thích món này vô cùng. phân vân liệu có nên ăn thêm chiếc nữa nghe tiếng nhà vua quát.

Vua Robert càng lúc càng lớn. Thi thoảng Sansa nghe thấy tiếng ngài cười, hét lên ra lệnh qua tiếng nhạc và tiếng chén đĩa dao dĩa lanh canh, nhưng vì họ ngồi quá xa nên nghe .

Giờ mọi người đều nghe thấy. “,” ông gầm thét làm tất cả mọi người ngừng trò chuyện.

Sansa choáng váng nhìn nhà vua đứng lên, mặt đỏ lựng và khật khưỡng. Ngài cầm ly rượu và say quắc cần câu. “Đồ đàn bà, có quyền bảo ta phải làm gì.” Ngài hét vào mặt hoàng hậu Cersei. “Ở đây ta là vua, có hiểu ? Ta trị vì nơi này, và nếu ta ngày mai thi đấu là ta đấu!”

Mọi người dõi theo. Sansa thấy Ser Barristan, em trai nhà vua Renly, cùng người đàn ông thấp bé chuyện kì lạ và chạm vào tóc , nhưng ai lên can thiệp. Khuôn mặt hoàng hậu trông như tấm mặt nạ trắng bệch. Bà ta đứng dậy, túm lấy váy, và lao trong câm lặng, những người hầu theo sát gót.

Jaime Lannister đặt tay lên vai nhà vua, nhưng nhà vua đẩy ngài rất mạnh.

Lannister loạng choạng ngã xuống còn nhà vua cười ha hả. “Hiệp sĩ vĩ đại. Ta vẫn có thể hạ nốc ao dễ dàng. Hãy nhớ lấy, Sát Vương.” Ngài giơ chiếc cốc nạm đá quý lên ngang ngực, làm rượu văng tung tóe lên chiếc áo sa tanh. “Đưa búa cho ta và ai trong vương quốc này có thể chống đỡ nổi.”

Jaime Lannister đứng dậy phủi bụi. “Tuân lệnh, thưa bệ hạ.” Ngài cứng nhắc đáp lời.

Lãnh chúa Renly mỉm cười tiến tới. “ làm đổ rượu rồi kìa, Robert. Để tôi mang cho cốc mới.”

Sansa giật mình khi Joffrey đặt tay lên tay . “Muộn rồi,” hoàng tử . Nét mặt chàng khá lạ lùng, như thể chàng nhìn thấy . “Nàng có cần người hộ tống về lâu đài ?”

“,” Sansa bắt đầu . nhìn Septa Mordane, và giật mình khi thấy bà gục đầu bàn, ngáy khò khò. “Ý em là... có, cám ơn chàng, chàng tốt bụng. Em mệt rồi, và đường lại tối. Em rất mừng nếu có ai bảo vệ.”

Joffrey gọi, “Chó Săn!”

Sandor Clegane bất chợt ra từ màn đêm. thay áo giáp bằng áo len đỏ thêu hình đầu chó bằng da phía trước. Ánh đuốc làm khuôn mặt bỏng của sáng lên màu đỏ nhàn nhạt. “Vâng, thưa hoàng tử?”.

“Đưa vị hôn thê của ta trở lại lâu đài, và đừng để nàng bị tổn hại gì,” hoàng tử cộc cằn ra lệnh. Và lời từ biệt, Joffrey rảo bước để lại đó.

Sansa có thể cảm nhận Chó Săn quan sát mình. “ nghĩ Joff tự mình đưa về ư?”

cười. Điệu cười giống tiếng gầm gừ của những con chó bị roi vào bẫy. “Đừng có tưởng bở.” kéo đứng dậy. “Nào, phải người duy nhất cần ngủ đâu. Tôi uống quá nhiều, và có lẽ mai tôi cần gϊếŧtrai mình nữa.” lại cười.

Đột nhiên Sansa thấy sợ hãi, kéo vai Septa Mordane mong đánh thức bà dậy, nhưng bà chỉ ngáy lớn hơn. Vua Robert loạng choạng trong khi nửa băng ghế trống . Bữa tiệc tàn, và giấc mộng đẹpchấm dứt.

Chó Săn rút cây đuốc soi đường. Sansa sát sau. Mặt đất lổn nhổn đá và mấp mô, ánh lửa lập lòe làm cho có cảm giác mặt đất uốn mình di chuyển. cụp mắt, quan sát từng nơi đặt chân. Họ giữa những lều bạt, mỗi chiếc lều đều treo cờ xí và giáp bên ngoài, im lặng càng lúc càng nặng nề. Sansa dám nhìn , làm sợ, nhưng được dạy phải có tác phong lịch . quý đích thực để ý gì tới gương mặt , tự nhủ. “Hôm nay ngài đấu ngựa dũng cảm, Ser Sandor “ cố gắng bắt chuyện.

Sandor Clegane nhìn chằm chằm. “Đừng dùng những lời khen ngợi rỗng tuếch đó với tôi, ... và tôi phải Ser. Tôi phải hiệp sĩ. Tôi nhổ vào họ và lời thề của họ. trai tôi là hiệp sĩ. thấy ấy đấu chưa?”

“Có,” Sansa thầm, run rẩy. “Ngài ấy...”