Chương 1: Vụ án gϊếŧ người liên hoàn

5 giờ sáng - Khu giải trí Wonderland - BusanMột thi thể nữ xấu số được bảo vệ tuần tra trong công viên phát hiện tại khu vui chơi gần bờ sông thuộc trong khu vực Wonderland, cô gái khỏa thân bị còng tay và khóa vào hàng rào, nơi ổ khóa tình yêu được những cặp đôi khóa nên và là một trong những hoạt động đặc biệt được công viên triển khai sắp tới.

Cảnh sát trong khu vực nhanh chóng xuất hiện tại hiện trường để bắt đầu cuộc điều tra.

Bên này trước bàn họp hình chữ nhật kéo dài, một cô gái đứng tựa người vào cạnh bàn phía trước, hơi ngã lưng ra sau, đôi mắt đảo lên chiếc tivi treo tường cỡ lớn rồi dừng lại một lúc lâu, tay phải không ngừng xoay chiếc nhẫn qua lại được đeo trên ngón trỏ của tay trái.

Có vẻ chương trình thời sự đang được chiếu trực tiếp trên tivi thu hút sự chú ý của nữ cảnh sát này.

Tập trung được một lúc, cô gái dừng việc xoay nhẫn lại, thay vào đó là đổi chiếc nhẫn từ ngón trỏ tay này sang ngón trỏ tay kia. Tấm lưng thẳng tắp hơi đẩy người đứng nghiêm trở về, lôi chiếc thẻ công tác của mình đeo lên cổ rồi nói lớn

"Wendy, Jung Sik, Lin theo tôi đến hiện trường, còn Punch ở lại sắp xếp hồ sơ những vụ án cũ chưa được giải quyết của tổ trọng án, sau đó in ra vài bản cho mọi người cùng tham khảo."

Dứt câu, nữ cảnh sát một đường đi khỏi văn phòng. Dù chẳng biết đội trưởng đã phát hiện điều gì nhưng các nhân viên trong tổ đội đều rất nhanh chóng khoác áo khoác lên người sau đó đeo tấm thẻ cảnh sát lên cổ rồi chạy theo phía sau lưng đội trưởng.

Xe cảnh sát mau chóng vọt đến hiện trường, trên đường đến, một anh chàng cấp dưới mở lời xin đội trưởng chỉ giáo

"Kia, đội trưởng Kim, tôi có thể phát biểu một chút không?"

Nữ cảnh sát không hề tỏ vẻ khó chịu, tuy vậy mày hơi nhăn lại vì một vấn đề khác.

"Hỏi đi."

Âm giọng trầm thấp vang lên khiến Jung Sik hơi dè chừng nhưng cũng giấu không nổi tò mò mà hỏi thẳng tới

"Chuyện là...vụ án vừa nãy chiếu trên tivi, em nghĩ nó được tổ trọng án nhận là cái chắc rồi cho nên...tổ chúng ta có tới đó cũng không thể làm gì khác được ạ. Vậy thì..."

Cô gái được cấp dưới gọi là đội trưởng Kim thoáng cái cười ra tiếng nhưng cũng chỉ kéo dài trong một giây sau đó liền vụt tắt

"Hừm, lần này tổ trọng án thấy chúng ta đến còn vui không kịp ấy mà, yên tâm đi."

Khoảng chừng 3 phút hơn, một chiếc xe màu đen dừng lại gần hiện trường vụ án.

Đội trưởng Kim đẩy cửa xe bước ra, chân phải đặt xuống đất kéo theo sau là chân trái cũng bước xuống theo, khoác trên mình bộ đồ tương đối đơn giản qua loa, một chiếc áo thun đen thêm áo khoác da màu đen nốt, bên dưới phối một chiếc quần jean thun cũng thuận theo một màu đen thuần, điểm nhấn có lẽ là đôi giày boot nâng dáng người thêm cao hơn bình thường.

Đội trưởng Kim cùng nhân viên của cô bước xuống xe, lúc này mặt ai cũng trở nên nghiêm túc và nghiêm trọng hẳn ra, phóng viên đang đứng đông nghẹt trước dãy băng, cùng với đó là những máy quay với ống kính quay lại quá trình xử lý hiện trường của các nhân viên công vụ. Lẫn trong đám phóng viên còn là người dân hiếu kỳ không ngừng bàn tán xôn xao.

Đội trưởng Kim đi đầu nhấc dãy băng lên bước vào hiện trường, ngay lúc này nhân viên khám nghiệm sơ bộ đang kiểm tra vết thương trên thi thể còn có điểm nào bất thường có thể đem về phòng thí nghiệm xét nghiệm.

"Đây là vụ án gϊếŧ người liên hoàn, nạn nhân này chính là mấu chốt của vụ án"

Đội trưởng Kim thuộc đội điều tra đặc biệt lên tiếng, sở dĩ có tên gọi là đội điều tra đặc biệt vì đội được tách ra từ đội trọng án nhưng sẽ được chỉ định giải quyết những vụ án phức tạp hơn đôi phần và vừa được triển khai cách đây nửa năm nhưng kết quả mang lại vô cùng hiệu quả nhờ vào tài lãnh đạo và suy luận của nữ cảnh sát vừa lên tiếng kia, Kim Yuri

Bước thẳng tới trước thi thể nạn nhân quan sát, Yuri thả lỏng đôi lông mày vừa nhíu lại vừa nãy. Lúc này một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi bước tới giọng điệu không hề có ý tốt lên tiếng

"Kìa đội trưởng Kim, vụ án này đã được giao cho tổ trọng án, xem ra tổ điều tra đặc biệt của cô không có phần tham gia nên mời cô rời khỏi hiện trường để chúng tôi còn làm việc nữa."

Cô xoay người đứng đối diện người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi, không hề tỏ vẻ yếu thế phản bác

"Sếp Lee, đây là nạn nhân cuối cùng trong vụ án mạng liên hoàn mà tổ chúng tôi đang điều tra, tôi đến đây để xem hiện trường và đương nhiên, tổ chúng tôi sẽ nhận vụ án này. Tôi nghe nói vụ án liên hoàn lần trước tổ trọng án còn chưa phá được, sếp Lee chắc chắn không muốn cấp trên phàn nàn xuống nữa phải không và nhìn xem phóng viên bên ngoài đứng đều đông nghẹt cả rồi, chắc chắn lần này cấp trên rất xem trọng vụ án này, nếu giải quyết không được thì hậu quả là gì sếp Lee hiểu rõ hơn tôi mà phải không."

Sếp Lee nghe xong lời Yuri nói, trái lại không còn cáu gắt như mọi khi, ông liếc nhìn phía bên ngoài phóng viên cùng người dân đứng nghẹt cả lối đi thì cũng đủ biết vụ án lần này là quan trọng đến mức nào, hơn hết lần trước vụ án liên hoàn kia chính vì tổ trọng án của ông không giải quyết được mà đã bị sếp lớn phía trên phê bình, sau đó mới đẩy cho tổ đặc biệt của Kim Yuri xử lý, lần này nếu Yuri đã lên tiếng bảo có liên quan mật thiết đến vụ án kia thì cứ đẩy cục đá này cho cô là được.

Nhưng trái lại, sếp Lee cũng sẽ không khiến bản thân chịu thiệt, ban đầu nếu thuộc về ông thì về sau nếu phá được cũng sẽ là của ông, còn nếu phá không được thì tùy tiện nói đã giao cho tổ đặc biệt xử lý vì đội trưởng Kim muốn phụ trách là được. Nghĩ xong, sếp Lee tươi cười nhìn Yuri, sau đó rất nhanh gọi cấp dưới đến đưa toàn bộ tài liệu liên quan cho cô.

Yuri biết ông đang nghĩ gì thế nhưng cô cũng không quan tâm việc ai sẽ nhận thưởng hay ai bị phạt, cô chỉ muốn mau chóng phá được vụ án bắt được thủ phạm và cho hắn nhận lấy hậu quả thích đáng mà thôi.

Yuri cầm cuốn sổ ghi chép trên tay, sau đó xoay người khuỵu một chân xuống trước thi thể vẫn còn giữ nguyên tư thế ban đầu. Cô nhận lấy bao tay y tế từ phía nhân viên xét nghiệm tử thi đeo vào, chạm nhẹ vào phần da thịt gần các vết thương còn mới.

Nguyên nhân chết là bị bẻ cổ từ đằng sau, sau đó hung thủ gây thêm những thương tích mang tính hận thù khác như việc rạch nhiều dao lên cơ thể nạn nhân ở nhiều vị trí khác nhau, không hề có logic.

"Sao cô lại nghĩ nạn nhân này có liên quan đến vụ án gϊếŧ người hàng loạt trước đó mà còn là nạn nhân cuối cùng ạ?" - Nhân viên khám nghiệm hiện trường vẫn luôn thắc mắc câu kết luận vừa nãy của Yuri.

"Trong những vụ án mạng lần trước, nạn nhân đều bị những vết thương sâu do vật nhọn đâm sâu và rạch nhiều lần, cùng lúc đó nạn nhân sẽ bị đốt cháy cả tóc và mặt bằng xăng sau đó được đặt ở một vị trí nhiều người đi lại cùng với thân thể không mảnh vải. Lần này cũng là thủ đoạn tương tự nhưng mọi người nhìn đi..."

Hơi dừng lại một chút để mọi người quan sát kĩ hơn nạn nhân, sau đó Yuri tiếp tục nói ra quan điểm của mình.

"Trước tiên, mặt và cả tóc nạn nhân không bị đốt cháy, trái lại còn được xử lý gọn gàng chỉn chu, cùng với đó những vết thương xung quanh chỉ dừng lại ở việc rạch nhiều lần thay vì đâm sâu nhưng lần này nạn nhân lại bị chặt đi một ngón tay, còn là ở vị trí đeo nhẫn, đó là điểm khác biệt so với những lần trước, hung thủ cố gắng nhẹ tay hết sức với nạn nhân nhưng lại không bỏ qua bước dùng vật nhọn như dao rạch nhiều lần lên cùng một vị trí, cùng với đó là tất cả nạn nhân đều bị bóp cổ chết, sau đó mới tạo ra các vết thương sau. Nạn nhân này lại trực tiếp bẻ cổ chết, giống như hung thủ không muốn thấy nạn nhân vùng vẫy trong đau đớn như việc bị bóp cổ chết. Vì vậy chắc chắn nạn nhân này có quan hệ với hung thủ nên mới cấu thành lý do hắn nhẹ tay với cô ấy, không như những nạn nhân trước không hề có mối liên kết gì đến hung thủ nên đều bị đốt đến không thể nhận rõ khuôn mặt nếu không có ADN xác nhận. Nhưng đương nhiên, cũng có thể là một hung thủ hoàn toàn khác đang muốn bắt chước thủ đoạn của tên sát nhân liên hoàn kia."

Yuri lướt qua những hàng chữ ghi chép lời khai cùng với các vết thương bề mặt được cấp dưới của tổ trọng án ghi lại, không quên giải thích vì sao cô lại cho ra suy luận như trên nhưng đương nhiên mọi thứ ban đầu đều là không chắc chắn. Nhưng khi một người đưa ra lối điều tra thì vẫn hơn là để chúng mông lung không biết bắt đầu từ đâu.

Anh viên điều tra hiện trường gật đầu. Mọi người xung quanh cũng được một phen ngạc nhiên, dù đã đi theo đội trưởng rất nhiều vụ nhưng luôn không ngờ được đầu óc nhanh nhẹn của cô.

Yuri nhấc lông mày, đẩy nhanh bước chân sang hiện trường đầu tiên của vụ án. Lần này không khác những lần trước là mấy, hung thủ đều có di chuyển xác nạn nhân từ nơi này sang nơi khác, hắn có vẻ muốn phô trương phương thức gϊếŧ người của mình cho mọi người biết nên luôn luôn để xác nạn nhân ở nơi dễ phát hiện được.

Cô gái bị gϊếŧ trong một bụi cây lớn, máu đã bắt đầu khô lại trên những phiến lá xung quanh, trên nền đất còn để lại cây dao sắt nhọn là hung khí đang được nhân viên pháp chứng thu thập lại.

Như những lần trước, hung khí không gây trí mạng là dao nhọn dùng để đâm nhiều nhát lên nạn nhân sau khi chết. Ngoài dao ra cũng không còn chứng cứ liên quan nào khác, không để lại dấu vân tay, trái lại lần này lại để lại dấu chân.

"Thông qua nhiệt độ cơ thể của nạn nhân, bước đầu chúng ta có thể xác nhận là nạn nhân chết vào khoảng 9 giờ đến 11 giờ tối hôm qua, còn lại phải điều tra xem nạn nhân trước khi chết có bị sốt hay các bệnh liên quan không để chắc chắn thời gian tử vong của nạn nhân." - Anh nhân viên pháp y đưa ra thời gian tử vong cho Yuri nắm rõ.

Cô gật đầu cám ơn rồi nhờ cậu cấp dưới vẫn luôn đứng cạnh mình đi gọi nhân chứng đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân tới

Ông bảo vệ lớn tuổi hơi rụt rè bước tới trước mặt Jisoo, đầu cúi thấp không dám nhìn phía trước, bởi đằng trước chính là xác cô gái trẻ tuổi xấu số.

"Wonderland, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là một dự án công viên giải trí lớn đang trong quá trình tiến hành, cuối tháng này sẽ khai trương nhưng tại sao lại có người trong công viên lúc này?"

Ông bảo vệ nghiến răng, hai tay không ngừng chà vào mép quần của mình.

"Cái đó...vừa nãy tôi đã nói với cậu cảnh sát là họ lén vào công viên mà, tôi cũng không biết tại sao nạn nhân lại có ở trong này."

Cổng công viên không hề thấp, xung quanh tường đều được đắp cao tận mấy mét, không có khả năng trèo vào được, công viên lại chưa khai trương, cửa sẽ không tự nhiên lại mở rộng làm gì. Jisoo mặt không biểu cảm nói tiếp

"Đưa lời khai giả có thể ngăn cản tiến trình điều tra của cảnh sát, đây cũng là phạm pháp, nếu nặng sẽ ngồi tù trên dưới 7 năm. Ông nghĩ sao về việc cho tôi một lời khai chính xác hơn rồi chúng ta sẽ xem đó là điều bí mật giữa hai người."

Người bảo vệ nghe được tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, ngồi tù, điên à, ông đã già thế này rồi chẳng lẽ còn phải chết trong tù.

"Là tôi nhớ lầm, là tôi nhớ lầm, bây giờ cô nhắc đến mới để ý, ra là tối hôm qua có hai người tới công viên, một nam một nữ. Thật ra những công trình trước cũng vậy, nếu đang trong quá trình hoàn thành dần thì đều là điểm đến của vài cặp đôi ưa thích kiểu hẹn hò kịch tính như vậy, thậm chí là vài thanh niên chưa đến tuổi đến đây để hút thuốc uống rượu hay là làm những chuyện không muốn người khác biết kiểu đó. Chúng tôi là bảo vệ lương đều không cao, có những người này đến cũng thu thêm được chút ít nên không ngại, dù sao buổi tối không có ai ở lại trong công viên, để trống như vậy không bằng để chúng tôi kiếm chút tiền lời."

Yuri gật đầu thoả mãn với lời khai của người bảo vệ, một nam một nữ, vậy rất có khả năng người gϊếŧ nữ nạn nhân kia là người nam còn lại.

"Vậy người nữ đó là nạn nhân ở hiện trường phải không? Còn người nam, ông có nhớ rõ mặt hắn không?"

Người bảo vệ ánh mắt mông lung, hình ảnh về người nam trong trí nhớ của ông trở nên khá mơ hồ

"Đúng vậy, người nữ đó là nạn nhân bây giờ nhưng mà người nam thì tôi không nhớ rõ mặt hắn. Từ đầu đến chân đều trùm kín hết, cả khuôn mặt cũng đeo khẩu trang đen với chiếc mũ lưỡi trai nữa. Tôi chỉ nhớ là hắn cao hơn người nữ một cái đầu, chắc tầm khoảng 1m7. Lúc đó hai người họ còn rất vui vẻ nói chuyện với nhau, không giống có xích mích, tôi chỉ trực bên ngoài cổng vào buổi tối nên cũng không đi vào theo, chỉ có sáng là tôi tuần một vòng công viên sau đó liền giao ca cho người khác."

Chỉ miêu tả dáng người thì làm sao xác định được hung thủ là ai, xem ra người này một là có thói quen ăn mặc kín đáo, hai là lần gϊếŧ hại này nằm trong kế hoạch mà hắn đã tính toán kĩ lưỡng.

"Công viên không lắp đặt camera à?" - Yuri nhìn những cây cột xung quanh không hề có lấy một chiếc camera quan sát.

"Dự là cuối tuần sau mới lắp lên vì phải hoàn thành xong mọi thứ mới có thể đặt vị trí lắp camera."

"Được rồi, cảm ơn ông đã hợp tác với cảnh sát."

Yuri bỏ lại người bảo vệ sau lưng quay người đi tới bên cạnh Wendy

"Sao rồi? Xác nhận được danh tính của nạn nhân chưa?" - Vừa nãy cô đã giao việc tìm hiểu thông tin nạn nhân cho Wendy trước khi thẩm vấn người bảo vệ.

"Dạ được rồi ạ, sau khi xem qua ID trong túi xách nạn nhân thì xác thực là nạn nhân tên là Jung Hye Soo 22 tuổi, sống tại khu phố XX cách hiện trường vụ án 1km không xa lắm. Hiện tại không có người quen gọi đến nhận xác hay cung cấp thông tin liên quan nên không biết nạn nhân có người nhà hay người thân nào khác không. Dựa trên những số danh bạ được gọi gần đây hiển thị trên điện thoại nạn nhân thì là số của tổng đài taxi, còn lại đều là cuộc gọi trước 2,3 ngày." - Wendy sắp xếp lại thông tin rồi thuật lại cho Yuri phân tích.

"Được, trước liên hệ với những người trên danh bạ của nạn nhân xem có ai liên quan, sau đó trở về sở tập hợp lại tất cả lời khai của họ cho tôi và gọi đến tổ quản lý thông tin nhân dân thành phố điều tra kĩ xem nạn nhân có người nhà nào không. Đừng quên bảo cậu Punch sau khi sắp xếp xong hồ sơ vụ án liên hoàn thì đến pháp y pháp chứng nhận hồ sơ ghi chép."

Yuri bắt đầu phân công triển khai điều tra

"Jung Sik và Lin đi theo tôi đến nhà nạn nhân khám xét."

"Dạ đội trưởng Kim!" - 3 người đồng loạt trả lời rồi ai nấy theo phân công của Yuri mà làm việc.

Jung Sik và Lin theo sau Yuri lên xe chạy đến nhà nạn nhân được ghi trên ID của cô.

"Hung thủ này cũng thật thông minh, cái gì cũng không để lại, chỉ có mỗi dấu giày nhưng dấu giày cũng cố tình bị chà qua chà lại không còn nét rõ ràng. Vừa không biết được cỡ giày bao nhiêu cũng chẳng biết được loại giày gì." - Jung Sik khoanh tay nản chí nói, lần trước tổ trọng án phái thật nhiều người điều tra khắp nơi, rốt cuộc cũng không tìm được bằng chứng gì thêm, càng đừng nói đến tung tích của hung thủ. Lần này cũng không biết có thể phá nổi hay không.

Yuri nhìn ra cửa kính, đôi lông mày lần nữa nhăn lại, xem ra lần này khó khăn đây.

Trên đường đến nhà nạn nhân gần như không thấy xe chạy qua lại, vì vậy liền chỉ 5 phút, cả ba đã dừng lại trước nhà nạn nhân.

Khu phố này quá vắng xe, xem qua bản nhà đất từ sở cảnh sát khu vực gửi tới Yuri mới biết đây là khu vừa mới quy hoạch nên thành ra không có mấy người ở. Không những vậy những hộ gia đình ở đây đều là người lớn tuổi nói chung, mặt bằng ở đây không rẻ dù trước khi chưa có dự án xây dựng công viên giải trí Wonderland thì ở đây cũng xem như là khu nhà giàu, dành cho những người lớn tuổi giàu có muốn nghỉ dưỡng.

Nhà nạn nhân là nhà mặt tiền vậy thì chắc chắn là nạn nhân cũng thuộc dạng dư dả. Tuy là buổi sáng sớm nhưng cũng có rất nhiều người đi bộ tới lui trên vỉa hè, đương nhiên như vừa nãy đã nói đến, đều là người già tản bộ xung quanh mà thôi, không hề có bóng người trẻ tuổi nào.

"Jung Sik và Lin, hai người đi lấy lời khai của những người hàng xóm về nạn nhân xem, nhất là đêm vụ án xảy ra có gì bất thường hay có ai thấy được hung thủ không."

Yuri đợi thợ mở khoá cửa nhà nạn nhân xong để lại vài câu dặn dò rồi đi vào trong khám xét kĩ càng nơi ở của cô ấy. Đây là một trong những bước vô cùng quan trọng trong quá trình điều tra án, bởi lẽ rất có thể chúng ta sẽ tìm được hung thủ tại nhà nạn nhân thông qua ảnh chụp hay thậm chí là những thứ nhỏ nhặt như bàn chải đánh răng.

"Bọn em đi ngay ạ!" - Jung Sik và Lin nhanh chóng phân ra hai hướng, một người đầu phố, một người cuối phố hỏi dồn về giữa.

Nhà nạn nhân nằm trong suy đoán của Yuri, tường nhà được dán tỉ mỉ với những miếng giấy dán trông có phần phô trương, cách bài trí bàn ghế rất đặc trưng, ghế sofa kéo dài bành trướng gần như nửa căn nhà, phía trước là tivi màn hình lớn, phải nói là rất lớn. Cô gái này là một người biết hưởng thụ đi, máy lạnh cũng đặt một cái ở phòng khách, một cái ở phòng ngủ, thậm chí cả nhà vệ sinh cũng có một cái.

22 tuổi theo lý mới chỉ hoàn thành 4 năm đại học, một là cô gái này có gia đình giàu có, hai là bằng cách nào đó, cô ấy kiếm được một số tiền không nhỏ từ việc gì thì chưa biết.

Trong nhà treo rất nhiều ảnh, cứ tưởng sẽ có tấm ảnh chụp cùng bạn trai của nạn nhân nhưng một tấm cũng không tìm thấy, chỉ toàn là ảnh tự chụp của nạn nhân treo khắp nhà.

Phòng tắm thì khô ráo, không có dấu hiệu đã sử dụng trong thời gian gần đây, đúng hơn là tối hôm qua, xung quanh nhà sạch sẽ không để lại một sợi tóc nào cả ngoài cây lược ở nhà vệ sinh có dính vài sợi tóc của nạn nhân.

Laptop để trong phòng nạn nhân cũng không chứa một thông tin hữu ích nào, hoàn toàn là các ứng dụng văn phòng, còn các trang mạng SNS đều được đăng xuất không bật chế độ ghi nhớ mật khẩu, nạn nhân là một người rất xem trọng quyền riêng tư nhỉ, dù trong nhà có vẻ không có ai sống cùng.

Kiểm tra tủ quần áo một lượt có thể kết luận nạn nhân thiên về phong cách gợi cảm ưa thích phô dáng người một cách rõ nét. Quần áo luôn luôn có phần hở hang, lúc thì hở lưng, lúc thì hở vai, hay thậm chí là áo xẻ ngực.

Tạm thời không thể kết luận thêm điều gì vì nhà nạn nhân trên thực tế không phải hiện trường xảy ra vụ án, bây giờ ngay cả một chút thông tin liên quan đến hình ảnh của hung thủ cũng không có. Dường như chỉ biết thêm được việc nạn nhân là một cô gái biết cách hưởng thụ, yêu cái đẹp và xem trọng quyền riêng tư hơn ai hết. Không có cửa sổ nào được mở còn được rèm cửa kín đáo che lại.

Yuri đã mất gần 20 phút đồng hồ ở trong nhà nạn nhân xem xét từ ngóc ngách nhỏ nhất cũng không tìm thêm được manh mối nào mới. Ngay lúc này, Jung Sik và Lin chạy đến báo cáo sau khi lấy lời khai từ 13 người hàng xóm đến từ nhà bên cạnh và các nhà xung quanh, cũng như đối diện.

"Giống như những lần trước, hàng xóm đều nói nạn nhân là một cô gái lẳиɠ ɭơ, cặp kè với nhiều người cùng lúc, hôm nay đi cùng người này, ngày mai đi cùng người khác hay thậm chí là buổi sáng cùng người này buổi tối đi cùng người khác. Ngoài ra hàng xóm nói nạn nhân hình như không có bạn bè, chưa từng thấy dẫn qua cô gái hay chàng trai mà có cử chỉ thể hiện bạn bè về nhà."

Đó là điều mà Yuri đoán được từ ban đầu, thật ra đều không phải vì khám xét nhà mà đoán ra, chủ yếu là những nạn nhân từ vụ án liên hoàn lần trước cũng cùng dạng là những cô gái cặp kè nhiều người cùng lúc như vậy. Vậy thì đương nhiên nếu nạn nhân lần này nghi ngờ có liên quan đến vụ án liên hoàn trước đó thì đây là một đặc điểm không thể thiếu. Đó cũng là nguyên nhân hung thủ ra tay sát hại và huỷ hoại khuôn mặt đến tóc tai của các cô gái, hắn căm hận những cô gái không chung tình như vậy.

"Còn tối hôm qua, có ai để ý được hung thủ xuất hiện với nạn nhân không?" - Xác suất này là 50/50, bởi lẽ hung thủ có thể hẹn nạn nhân tại trước công viên thay vì hẹn gặp tại nhà nạn nhân, hay thậm chí là nếu nạn nhân có công việc bên ngoài thì hung thủ cũng có thể hẹn ở chỗ làm việc nhưng khả năng đó tương đối thấp vì nơi làm việc thì sẽ có nhiều người qua lại, không tiện cho việc lộ mặt lắm, dù là có che kín từ đầu tới chân thì cũng khá mạo hiểm.

"Bên em thì không có ai hết ạ, họ bảo khu phố này tới khoảng 8 giờ thì nhà nào cũng đóng cửa chuẩn bị ngủ hết rồi, vì đều là người già nên ngủ khá sớm với cả họ bảo họ bị lãng tai, cùng với cửa kính cách âm nữa thì bên ngoài dù có chục chiếc xe cảnh sát chạy qua họ cũng không nghe thấy." - Lin chán nản nói.

Khu nhà giàu nhưng lại không lắp đặt camera quan sát, xem ra khu phố này an toàn đến nỗi người ta chẳng quan tâm đến những yếu tố bảo vệ tối thiểu cần trang bị.

Jung Sik cũng lắc đầu chịu thua, thở ra một hơi dài nản chí nói

"Bên em cũng không nốt, chỉ có một cụ già khai là tối hôm qua tình cờ đổ rác có thấy nạn nhân cùng người con trai nào đấy cãi nhau, giống như lời khai của người bảo vệ, dáng người cao hơn nạn nhân một cái đầu nhưng vì cụ già đi đổ rác muộn ở sau hẻm nên chỉ thấy được mỗi tấm lưng của người đó. Sau đó cụ nghĩ là nạn nhân chỉ cãi nhau với bạn trai thôi nên không quan tâm đổ xong rác thì đi trở về nhà đóng cửa đi ngủ."

Xoay chiếc nhẫn trên tay lần nữa, Yuri quan sát trước sau căn nhà của nạn nhân, bên cạnh là con hẻm nhỏ, đối diện là tiệm bán hoa còn chưa mở cửa, cạnh phải là căn nhà của hai ông bà lớn tuổi. Lại là người con trai trùm kín người, gần như 99% người này là hung thủ mà chúng ta cần tìm.

Bao nhiêu đây manh mối là chưa đủ, cảm giác như càng ngày càng tiếp cận gần với hung thủ rồi lại bị đẩy ra một khoảng xa hơn ban đầu, rốt cuộc có thể là ai chứ.

Jung Sik và Lin đứng thờ người ra nhìn đống lời khai không hề giúp ích được gì cho vụ án lần này thở ra từng hơi dài một. Đúng lúc đó, một cú điện thoại gọi đến cho Yuri, nhìn tên danh bạ, là Wendy

"Đội trưởng Kim, em vừa tìm được nghi phạm liên quan đến vụ án, người này ngay khoảng thời gian tử vong của nạn nhân không có chứng cứ ngoại phạm, theo như mô tả thì dáng người cũng cao hơn nạn nhân một cái đầu ạ." - Giọng Wendy không giấu được hưng phấn nói qua điện thoại, đây là phát hiện vô cùng quan trọng và rất có thể kết lại toàn bộ vụ án gϊếŧ người liên hoàn này.

Lúc này đây biểu cảm trên khuôn mặt cứng lại của Yuri bắt đầu có hơi chuyển biến, tin này quả nhiên khiến tâm trạng cô thả lỏng hơn.

"Tốt, tôi sẽ về sở ngay lập tức." - Yuri vội cúp máy, ra hiệu cho mọi người lên xe nhưng không quên đảo mắt nhìn kĩ xung quanh một lần nữa rồi mới lên xe cùng mọi người, sau đó trên đường về sở cũng tranh thủ thuật lại chuyện Wendy phát hiện manh mối mới cho mọi người nghe.

------------------------

[Sở cảnh sát - tổ điều tra đặc biệt]

"Trước tìm được 3 nghi phạm, một là bạn trai cũ của nạn nhân, hai là bạn tình qua đường sau đó là bạn trai hiện tại của nạn nhân. Cô Hye Soo không có người nhà, ba mẹ đều ở dưới quê, bạn bè cũng không có." - Wendy đưa hồ sơ điều tra cả ba cho Yuri xem qua một lượt, sau đó tiếp tục bổ sung thêm

"Hai nghi phạm trước đó có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng thời gian tử vong của nạn nhân, còn nghi phạm bạn tình Ahn Reun không có chứng cứ ngoại phạm, xét theo chiều cao cùng với mô tả của nhân chứng cũng rất giống với hung thủ."

Yuri bỗng nhiên khựng lại bước chân ở trước cửa thẩm vấn, thấp giọng hỏi ngược lại Wendy

"Động cơ? Hắn có động cơ gì, nếu là bạn tình qua đường thì sao lại phải gϊếŧ chết nạn nhân?"

Thay vì nói hỏi ngược lại Wendy, chi bằng nói Yuri đang tự hỏi chính mình thì đúng hơn. Nghĩ một chút Yuri liền đẩy cửa đi vào ngồi đối diện Ahn Reun.

Quan sát biểu cảm trên khuôn mặt hắn không có gì bất thường, hai tay để lên cạnh bàn, người thì ngồi đối diện Yuri nhưng hai chân lại hướng về cửa. Theo như động tác này mà nói, hắn đang cảm thấy khá ngột ngạt với không khí trong phòng và muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

"Ahn Reun, anh có gì muốn nói không khi bản thân đang là nghi phạm số một trong vụ án gϊếŧ người hàng loạt. Dù đất nước chúng ta đã bỏ luật hình sự nặng nhất là xử tử nhưng tù chung thân cũng chẳng thoải mái hơn bao nhiêu đâu."

Yuri vừa dứt lời, hai tay hắn liền bóp chặt lại tức giận đập lên mặt bàn

"Tôi không gϊếŧ người, phải nói bao nhiêu lần mấy người mới tin chứ, tôi thật sự không gϊếŧ người, vì cớ gì mà tôi phải gϊếŧ Hye Soo chứ." - Giọng hắn đẩy cao lên vài nấc để chứng tỏ mình thật sự bị oan ức.

"Trong lúc nạn nhân bị sát hại thì anh không có chứng cứ ngoại phạm, chỉ báo là đang ở nhà một mình. Hiện tại toàn bộ vụ án đang đi vào ngõ cụt và chỉ mình anh là không hề chứng minh được mình không gϊếŧ người, động cơ có thể có rất nhiều, hiện tại tôi liền nói đại vài cái cũng có thể."

Ahn Reun bị Yuri nói đến không có đường lui, bực bội chân đạp vào cạnh bàn phát tiết, đây rốt cuộc là có chuyện gì, nếu hắn không dính vào con nhỏ Hye Soo đó thì đâu cần bị đem đến đây thẩm vấn chứ.

Yuri đẩy ghế đứng dậy, xoay lưng lại đem hai tay khoanh lên trước ngực, giọng điệu trầm thấp tiếp tục nói

"Tôi khuyên anh nên nói thật tối đó anh đã làm gì ở nhà hay đã đi đâu, tôi không có nhiều thời gian cho việc này. Nếu không anh sẽ ngồi tù thay cho người khác. Tôi cho anh thêm vài tiếng suy nghĩ."

Dứt lời, Yuri đi tới đẩy cửa bước ra ngoài để lại mình Ahn Reun bên trong phòng. Wendy từ nãy tới giờ đứng bên cạnh Yuri không lên tiếng, xét theo phương thức tra hỏi này của Yuri, cô có thể nhận ra Yuri không thật sự nghĩ rằng Ahn Reun có tội.

"Đội trưởng Kim, tôi làm sai rồi phải không ạ?" - Wendy dè chừng ấp úng nói

Lắc đầu, Yuri vừa đi về sở vừa giao một nhiệm vụ khác cho Wendy

"Em đi qua tổ chống tệ nạn một chuyến, đưa thông tin Ahn Reun cho họ, tôi nghĩ sẽ tìm được thêm thông tin mới."

"Tổ chống tệ nạn? Vì sao ạ?" - Vừa vào tra hỏi không bao lâu, đội trưởng Kim cũng không hỏi gì cả, chỉ bảo hắn nói sự thật gì đó ra, vì sao bây giờ lại nhắc đến tổ chống tệ nạn.

Đem áo khoác cởi ra khoác lên người Wendy, Yuri mỉm cười giải thích

"Vừa nói hắn gϊếŧ người hắn liền nổi điên, chân tay còn không kiềm nổi trút giận lên bàn ghế, cộng thêm những triệu chứng khá cơ bản của việc sử dụng chất kí©h thí©ɧ như đồng tử bị giãn ra, miệng có mùi hôi mà da lại bị nhăn lại vô cùng khó coi, không giống độ tuổi của hắn cho lắm. Những điểm đó đã nói lên rất có thể hắn sử dụng lượng m.a t..u.ý nhất định theo từng ngày. Đương nhiên cũng chưa đủ chứng minh hắn vô tội nhưng nếu biết được khoảng thời gian nạn nhân tử vong là lúc hắn ở nhà sử dụng chúng thì hắn hoàn toàn không có khả năng gϊếŧ người. Hắn muốn giấu chuyện đó đi vì không muốn bị bắt giam và chúng ta cũng không thể bắt hắn nếu không có thêm bằng chứng gì khác ngoài việc hắn không có chứng cứ ngoại phạm. Cho nên vừa nãy tôi đã nói có thể nói đại một động cơ để hắn trở thành hung thủ. Hắn tự sẽ biết phân nặng nhẹ như thế nào trong chuyện lựa chọn thành một khách hàng thân quen của bọn buôn ma t..u.ý hay là trở thành sát nhân liên hoàn."

Yuri vỗ nhẹ lên vai Wendy khích lệ

"Em làm rất tốt, bên đó mở máy lạnh tương đối cao, khoác kĩ vào. Làm xong rồi thì về cùng mọi người ăn sáng."

Wendy gật gật đầu, miệng tươi cười cầm hồ sơ của Ahn Reun như phi tới tổ chống tệ nạn. Yuri chính là đối với người lạ đều mang đến cảm giác có phần lạnh lùng nhưng đối với cấp dưới của mình chính là quan tâm hết mực.

Về đến tổ điều tra đặc biệt của mình, Yuri thả người ngã lưng lên ghế, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lúc rồi cầm hồ sơ mà Punch tổng hợp lại từ những nạn nhân trước đó trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn này, sau đó lại tổng hợp thêm hồ sơ pháp y pháp chứng mà Jung Sik gửi qua sau khi khám nghiệm xong thi thể nạn nhân.

Không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại tên Ahn Reun kia là nghi phạm duy nhất của vụ án nhưng bản thân hắn lại giống như muốn giấu đi chuyện mình sử dụng chất kí©h thí©ɧ mà rõ ràng chúng có thể là bằng chứng ngoại phạm của hắn.

Kéo bảng trắng ra giữa phòng họp, Yuri đem hình ảnh nạn nhân sắp xếp theo dòng thời gian, bên dưới từng ảnh nạn nhân là các vết thương được phóng to để dễ dàng phân tích hơn, tiếp đó là sơ đồ quan hệ. Trước đó có 3 nạn nhân bị gϊếŧ, cùng một thủ pháp, cùng một hiện trạng, tất cả những người quen đều có bằng chứng ngoại phạm. Tuy là những cô gái lẳиɠ ɭơ thế nhưng quan hệ giữa nạn nhân với những người được xem là liên quan đều không thể cấu thành động cơ gϊếŧ người được. Duy chỉ có vụ án lần này xuất hiện một nghi phạm, sau đó lại là người con trai có dáng người cao theo lời kể của bảo vệ và cụ ông gần nhà.

Quả nhiên là một vụ án phức tạp, tâm lý của thủ phạm rất hiển nhiên là căm ghét những người con gái lăng nhăng nhưng vì sao lần này lại xử lý khác với các nạn nhân khác, còn cố tình tới công viên sắp khai trương để làm việc này, hắn thậm chí còn cẩn thận biết trước công viên chưa lắp đặt camera và cũng như xuất hiện ở nhà nạn nhân là khu phố không hề có camera.

Gần như ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Wendy cũng trở về mang theo kết quả khẳng định suy luận sắc bén của Yuri .

Ahn Reun đúng là nghiện m.a t.uý và thời gian mỗi đêm phát nghiện của hắn là từ 9 giờ đến 11 giờ. Đồng dạng nội gián của tổ chống tệ nạn báo lại theo danh sách hắn xem được thì Ahn Reun quả là một trong những khách hàng nhỏ quen thuộc của tổ chức buôn bán chất kí©h thí©ɧ trái phép tại thành phố Busan nói riêng. Đúng tối hôm đó, nội gián của tổ họ lại là người trực tiếp giao hàng cho các khách hàng quen thuộc theo danh sách được tổ chức đưa sẵn. Và khoảng thời gian đó đúng vào lúc 9 giờ tối hơn. Lúc đó biểu hiện của hắn là chân tay đều run cầm cập, hoàn hảo là biểu hiện của việc cần ngay một liều m.a t.uý để giải toả.

Tổ chống tệ nạn vốn dĩ đang theo một vụ buôn bán m.a t.uý tầm cỡ quốc tế, ý muốn tóm gọn cả một tổ chức lớn nên việc nội gián trà trộn vào phải cố gắng thể hiện bản thân có khả năng và dốc hết lòng cho tổ chức nên đành phải trực tiếp bán hàng cho các khách hàng thân thuộc này. Dù bước đầu là bất đắc dĩ tiếp tay cho bọn chúng nhưng muốn bắt cá lớn thì đành phải hi sinh vài cá nhỏ vậy.

Nghe xong tin này, đương nhiên trước tiên là đem Ahn Reun đi xét nghiệm phát hiện chất kí©h thí©ɧ, sau đó chỉ có thể xử hắn tội sử dụng chất kí©h thí©ɧ, còn hắn muốn khai lúc nào bắt đầu sử dụng để giảm nhẹ tội là việc của hắn. Tổ chống tệ nạn cũng không thể trực tiếp đưa ra lời cáo buộc gì vì nếu nói ra rất có thể sẽ lộ thông tin nội gián.

Mặc kệ là như thế nào, Ahn Reun cũng sẽ bị xử phạt nhưng cả nghi phạm duy nhất cũng có bằng chứng ngoại phạm vững vàng rồi thì vụ án này lại một lần nữa rơi vào bế tắc, đi lại từ điểm ban đầu.

Trong phòng không khỏi cách 5 phút liền nghe một tiếng thở dài. Mọi người trầm mặt ngồi thẫn người ra nhìn lên tấm bảng lớn chứa đầy thông tin nhưng cũng không có thông tin nào là hữu dụng và đúng trọng tâm.

Đây hoàn toàn là ngõ cụt, không vật chứng, không nhân chứng mấu chốt, không nghi phạm, không hề có một dấu vân tay nào để lại ở hiện trường. Pháp y pháp chứng thì không ngừng tiến bộ theo từng ngày, đồng nghĩa với việc thủ pháp của hung thủ cũng ngày một tiến bộ theo.

Gần như đã đắm mình vào những hình ảnh được dán trên bảng trắng hết nửa ngày trời, bên ngoài trời từ sáng cũng chuyển tối. Lần này thật sự không tìm được thêm chút manh mối gì, khiến người ta không muốn bất lực cũng không được.

Yuri chợt nhớ đến khu phố nơi ở của nạn nhân, sáng nay trước khi bước lên xe trở về sở, cô đã chú ý thấy tấm kính của cửa hàng bán hoa đối diện nhà nạn nhân, cảm giác chúng có chút mới, không hề bám bụi bặm, là mới toanh như vừa được thay. Điểm này liệu có giúp ích gì cho vụ án không nhỉ, dù trên thực tế nó không hề liên quan nhưng Yuri vẫn cảm thấy nên hỏi một chút về việc đó.

Nghĩ vậy cô đứng dậy chuẩn bị một mình đến nhà nạn nhân một chuyến nữa. Bây giờ cũng đã 8 giờ tối hơn, không còn sớm nữa.

"Mọi người về nghỉ ngơi đi, hôm nay tới đây là được, tôi sẽ ở lại xem qua hồ sơ cũ xem có phát hiện gì mới không. Nếu có sẽ gọi mọi người tập hợp lại sau."

Lại là Jung Sik, một cậu ma mới vừa được chuyển vào đội nhiệt tình lên tiếng

"Vì sao chúng ta không điều tra tới cuối luôn ạ, em có thể tăng ca"

Mọi người lắc đầu cười nhẹ, cậu ma mới đúng là giống hệt họ nửa năm trước, khi đội vừa thành lập và đương nhiên cảnh sát luôn là những người thức xuyên đêm thậm chí là mấy ngày liền để hoàn tất một vụ án tìm ra hung thủ. Nhưng sau khi bị đội trưởng nói xong, mọi người đều chỉ biết tới tối là về nhà ngủ nghỉ.

"Jung Sik, cậu biết vì sao hung thủ có thể gϊếŧ người mà không bị phát hiện thậm chí là xóa hết tất cả dấu vết không?"

Yuri vừa nói vừa tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay phải của cô.

Cậu ma mới lắc đầu, cậu cảm thấy mọi người hình như đều tập trung ánh mắt nhìn cậu nên lửa nhiệt lúc nãy cũng bị dập đi không ít.

"Là vì chúng luôn cho mình thời gian để lên kế hoạch, đương nhiên cảnh sát thì không giống hung thủ, chúng ta không có nhiều thời gian nhưng thật sự muốn tìm được chút gì đó có lợi cho vụ án thì chúng ta cũng cần có thời gian để là một người thường. Bởi vì khi chúng ta không còn mãi ở tâm thế của một người điều tra thì mới có thể tìm được manh mối quan trọng. Hung thủ cũng là người thường thôi, chúng cũng sẽ sinh hoạt như chúng ta nên trước khi muốn phá án thì cũng phải để đầu óc được nghỉ ngơi và sáng suốt đã."

Jung Sik tiếp thu rất nhanh, chợt như vừa được học hỏi một điều rất lớn lao nên vội cầm giấy bút ghi lại, còn liên tục cảm ơn đội trưởng.

Yuri vừa tháo chiếc đồng hồ từ cổ tay phải ra thì tay phải tiếp nhận đồng hồ đeo lên cổ tay trái. Đây là thói quen của cô, tuy đeo đồng hồ ở cổ tay trái thật sự không thuận nhưng khi làm một thứ không thuận thì sẽ kí©h thí©ɧ não bộ của người đó suy nghĩ được nhiều khía cạnh hơn.

Sau khi mọi người về cả rồi, Yuri mới từ sở cảnh sát bắt taxi một mình đến nhà nạn nhân, những lúc này cô cần một mình suy ngẫm tất cả mọi thứ cho nên không gọi thêm cấp dưới đi cùng cũng là có lý do cả. Không phải vì có họ sẽ gây phiền phức vì thật ra mỗi người trong tổ điều tra đặc biệt đều là những cảnh sát tài năng và ưu tú nhất được tuyển vào. Chỉ là Yuri muốn tự bản thân cảm nhận một chút tối hôm xảy ra vụ án thì cuộc cãi vã đã xảy ra như thế nào, sau đó cô sẽ bảo một trong những người đồng nghiệp của mình thử tới đây một mình và xem xét lại thử xem có giống cách mà cô dựng lại hiện trường lúc đó không. Sau đó so sánh biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ.

Nhìn tấm kính mới toanh của cửa hàng bán hoa đối diện nhà nạn nhân, sáng sớm đến đây thì cửa hàng chưa mở cửa, còn bây giờ thì cửa hàng đã đóng cửa. Đảo mắt thấy chiếc xe hơi đậu ở sát cạnh cửa hàng, tối như vậy còn đậu xe ở đây? Bên trong xe không có người, khu phố nhà nào nhà nấy đều đóng cửa chuẩn bị ngủ hết rồi, vậy xe này là của ai?

Yuri lấy điện thoại ra bấm dãy số được cho là đường dây nóng đặt hàng được in trên cửa kính của cửa hàng gọi qua.

"Alo?" - Bên đầu dây kia là giọng một người con trai khá trong trẻo, chắc độ tuổi phải từ 24 trở xuống.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi là đội trưởng Kim bên tổ điều tra đặc biệt của sở cảnh sát Busan, tôi muốn hỏi có phải cậu là chủ tiệm bán hoa ở đường XS không ạ?" - Yuri lịch sự trước xin lỗi sau giới thiệu bản thân cho người bên đầu dây kia biết

"Đúng rồi ạ, tôi là chủ tiệm ở đó nhưng cảnh sát gọi qua có chuyện gì không ạ? Tôi có đóng thuế đầy đủ đấy." - Cậu thanh niên tưởng nhầm Yuri đến vì chuyện thuế má, nhưng đúng là ngoài lý do đó thì còn lý do gì nữa đâu.

"Không phải vấn đề đó, hiện tôi đang điều tra một vụ án mạng gϊếŧ người liên hoàn và nạn nhân gần đây sống đối diện cửa hàng của anh. Tôi muốn hỏi một số vấn đề liên quan, không biết có gây phiền phức cho anh không ạ?" - Giọng Yuri vẫn luôn giữ nguyên tông trầm thấp vốn có, lúc này đây lại khiến người ta cảm giác có chút nghiêm trọng.

Cậu thanh niên vội trả lời

"Không phiền phức, giúp được cảnh sát là chuyện tốt. Cô gái đối diện cửa tiệm của tôi, tôi cũng không rõ lắm về cô ta, chỉ biết là cứ mỗi tháng hay mỗi tuần gì đó là cô ta lại đổi bạn trai như đổi áo thôi."

Yuri gật đầu tiếp tục nói qua điện thoại

"Vâng, tôi muốn hỏi không biết có phải cửa tiệm của anh vừa thay kính mới phải không ạ?" - Trực tiếp đưa ra thắc mắc trước đó của mình, dù chẳng biết nó có liên quan gì đến vụ án hay không, chỉ là cô thấy có gì đó quan trọng ở điểm này cần phải làm rõ.

"Kính á? Đúng vậy, tối hôm qua tôi mới nhờ anh trai tôi đến thay, cửa tiệm mở cũng mấy năm rồi nên kính bị cũ với tình trạng không được tốt nữa, bán hoa thì rất xem trọng thẩm mĩ nên tôi mới gấp rút gọi anh trai mình đến thay hộ, nhắc đến mới nhớ hình như anh ấy thay kính vào khoảng 9 giờ tối hôm qua ấy. Mà như vậy thì có liên quan gì đến vụ án không ạ?"

Yuri quay người nhìn chiếc xe hơi đậu cạnh cửa hàng, lông mày hơi nâng lên

"Vậy còn chiếc xe hơi cạnh cửa tiệm có phải của anh không ạ?"

Cậu thanh niên không do dự trả lời

"Đúng vậy, là của tôi, mấy ngày gần đây chung cư tôi ở đang sửa lại đường hầm để xe nên tối không có đi đâu tôi đành để xe ở cửa tiệm, cái đó không phải sẽ bị phạt chứ ạ? Tôi chỉ là hết cách mới để ở đó qua đêm."

Yuri thấy cậu thanh niên này là quá tin vào khu phố anh ta ở an toàn đến mức không có cướp xe hay sao mà lại để xe ở đây không ai giữ nhỉ nhưng điều đó cũng không quan trọng nên cô sẽ không hỏi đến.

"Tôi nghĩ người anh trai mà anh nhắc đến có thể có ích cho quá trình điều tra của chúng tôi nên không biết anh có thể cho tôi số liên lạc với anh trai anh không?" - Nếu là tối hôm qua đúng vào khoảng thời gian 9 giờ thì rất có khả năng anh trai cậu thanh niên này đã chứng kiến được cuộc cãi vã. Thêm một nhân chứng, biết đâu lại thêm được một manh mối.

"Đương nhiên được ạ, tôi gửi qua ngay cho ạ, thật tốt khi giúp đỡ được cho cảnh sát, cô nhớ ghi lại tên tôi vì đã đóng góp đấy."

Cậu thanh niên cười khà khà qua loa điện thoại khiến Yuri cũng có chút muốn dành một mục ghi công riêng cho anh ta, làm cảnh sát lâu rồi, người dân không hợp tác để điều tra thật sự đếm không xuể được.

"Tốt, cảm ơn anh, tôi trước cúp máy."

Chưa đầy 5 phút sau, tin nhắn từ số điện thoại cậu thanh niên gửi qua cho Yuri đã xuất hiện. Cô bấm số điện thoại mới lên nhấn gọi, ngay lập tức bên kia có người nghe máy, lần này thì cũng là giọng con trai nhưng có cảm giác ổn trọng hơn nhiều. Có lẽ là khoảng tầm 30 tuổi qua lại.

"Alo, tôi nghe đây, em trai tôi có nói sơ qua về việc liên quan đến vụ án rồi, không biết tôi có thể giúp gì ạ?

Yuri cũng không muốn tốn thời gian thêm nữa, trực tiếp nói thẳng

"Tối hôm qua anh thay kính là vào khoảng 9 giờ, không biết lúc anh thay kính có thấy được nạn nhân nghĩa là cô gái đối diện cửa tiệm của em trai anh đứng trước nhà cãi nhau với một người con trai khác không ạ?"

Anh chàng kia nhanh chóng đáp lại

"Không có, thật ra tôi đến khá sớm vào khoảng 8 giờ mấy, sau khi tháo kính cũ ra vì trước đó tôi bận công việc trên công ty của mình nên vẫn chưa kịp ăn tối lại vừa nhận được điện thoại của em trai gọi đến nhờ thay kính gấp để nó mở tiệm vào ngày mai nên mới lật đật chạy thẳng qua đó, trên đường mua kính mới rồi tới tháo lắp luôn. Vì vậy lúc tháo ra tôi có để ngoài cửa tiệm, sau đó đi sang khu phố bên cạnh ăn chút đồ ở quán lẩu. Khoảng chừng 10 giờ tôi mới trở về tiếp tục lắp kính mới lên."

Tháo kính sao? Khoan đã, chiếc xe hơi này vẫn đậu ở đây mỗi tối, lại đậu sát cạnh cửa hàng, lấn lên cả vỉa hè.

"Anh tháo kính rồi để như thế nào ạ? Có phải để đứng nghiêng dựa lên tường của cửa hàng, mặt hơi nghiêng ra ngoài phải không ạ?"

Giọng anh chàng hơi bất ngờ, sau đó rất nhanh liền đáp lại

"Đúng vậy, vì kính tuy cũ nhưng vẫn có thể bán lại cho mấy cửa hàng thu mua đồ cũ nên để tránh nó dơ thêm tôi đã để đứng rồi dựa vào cạnh tường cửa hàng, đúng là mặt có hướng ra ngoài một chút, tôi nghĩ là hơi hướng về phía nhà cô gái đối diện."

Giọng điệu Yuri bắt đầu có chút gấp gáp

"Được, cám ơn anh đã hợp tác với cảnh sát. Tôi xin phép cúp máy."

Anh chàng đồng dạng như em trai mình cười vui vẻ bảo không cần cảm ơn rồi cúp máy theo. Sau đó Yuri gọi ngược lại cho cậu em trai

"Chào anh, không biết hiện tại anh có thể ra cửa tiệm mở cửa xe hơi của anh để tôi xem qua hộp đen bên trong được không ạ?"

Cậu thanh niên tiếp tục cười sảng khoái nói qua điện thoại

"Oh, nó giúp ích cho việc điều tra hả? Vậy cô cứ đập vỡ kính rồi lấy ra là được, tôi còn đang bận vài việc phải giải quyết, kính xe cũng không bao nhiêu, quan trọng là giúp được cảnh sát thôi."

Yuri nhăn mày, cậu nhóc này bị làm sao vậy, ra là người nhiều tiền đều thích chơi trội như vậy à, mặc kệ như nào, Yuri cũng không từ chối loại ý tốt đó của cậu ta, cô yêu cầu cậu lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa sau đó bảo với cậu rằng cô vừa ghi âm lại nên sẽ không chịu trách nhiệm nếu cậu đòi bồi thường, cậu vội nói chẳng sao cả, bao nhiêu đó chẳng là nhiêu.

Cuối cùng cúp máy đem điện thoại bỏ vào túi quần mình, Yuri tìm trên mặt đường một cục đá có góc nhọn vừa đủ, cầm lên rồi liên tục dùng lực đập vào mặt kính cửa xe, mất một lúc lâu thì cửa xe cũng vỡ ra, sau đó cô thò tay vào kéo tay nắm mở cửa, chui vào bên trong đem thẻ nhớ hộp đen tháo ra rồi bỏ vào điện thoại mình mở xem đoạn phim quay được vào tối hôm qua.

Xem được một lúc, miệng Yuri cuối cùng cũng kéo cong một đường khẽ cười.

Điểm mấu chốt đã xuất hiện trong đoạn video clip, quả nhiên là tấm kính mới đã giúp ích rất nhiều trong chuyện này. Hộp đen của xe hoàn hảo quay được cảnh phản chiếu trên tấm kính cũ được tháo ra và để cạnh tường, trùng hợp hình ảnh phản chiếu lại là hình ảnh đối diện nhà nạn nhân, vừa hay quay được cảnh nạn nhân cùng chàng trai trùm kín người đang cãi nhau kịch liệt. Và bên trong đoạn clip đã thu hẹp được hung thủ trong vụ án lần này một cách hoàn hảo.

Xem ra đúng là lưới trời lòng lộng tuy thưa mà khó thoát, nhiều lần gϊếŧ người như vậy, âu cũng phải có lần sơ sót. Tất cả dấu vết hắn đều có thể rửa sạch sẽ được nhưng vẫn còn thứ hắn không ngờ đến sẽ xảy ra đúng vào thời điểm đó.

Yuri sao chép đoạn clip qua bộ nhớ điện thoại rồi sau đó trả lại hộp đen vào trong xe.

Tạm thời không cần gọi cho đồng nghiệp điều tra, dù sao họ cũng không thuộc trong ngành này, căn bản không thể điều tra được gì nhiều. Yuri ngồi xe ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua chút đồ ăn tối, sau đó quyết định trở về sở cảnh sát để một lần nữa sắp xếp lại toàn bộ vụ án.

Trong lúc đợi tính tiền, Yuri gọi một cuộc qua cho người bạn thân của mình nhờ giúp đỡ

"Alo Yuri unnie, gọi em có chuyện gì ạ?" - Một giọng nữ khá phấn khích nói qua loa điện thoại.

Yuri cười nhẹ đẩy giọng cao lên nói.

"Giúp chị điều tra một số thứ, Yeong , chị nghĩ vụ án lần này em sẽ nhận được khá nhiều lợi ích đấy."

"Gì? Chị đang nói về vụ gϊếŧ người sáng nay đó hả? Muốn nhờ em chuyện gì đây?" - Park Yeong, cô bạn phóng viên của Yuri giọng điệu hết sức mong chờ nói, lần nào mà Yuri nói sẽ có lợi ích cho cô thì đều là tin giật gân, lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Đôi khi cảnh sát phải biết linh hoạt, một vài vụ án Yuri phá được đều nhờ một chút công sức từ phóng viên Park đây giúp cô tìm kiếm những thông tin ngầm của nạn nhân hay thậm chí là hung thủ. Dù sao phóng viên sẽ có giới hạn tiếp cận thông tin trái phép nhiều hơn là cảnh sát, cảnh sát thì tương đối khuôn khổ một chút, tất cả đều phải có trình tự và đơn xin nên có chút phiền phức.

"Lát chị gửi qua cho em một đoạn video, từ đó em sẽ biết cần phải làm gì thôi. Nhưng đừng làm lộ liễu quá, hiện tại mới chỉ là nghi ngờ thôi."

"Được, mà chị biết tin gì chưa, thằng trùm sỏ bẩn thỉu đó bị tuyên án tù chung thân rồi ấy, nhờ có nữ thần của chị đó."

Yuri cười nhẹ, tay phải lôi chiếc thẻ thanh toán ra đưa cho nhân viên quầy

"Biết rồi, nãy báo cũng có đăng tin."

"Tưởng chị không có thời gian xem báo chứ, oa, luật sư Kim quả nhiên, chị không có ở tòa án lúc đó thôi, loại khí chất đó đúng là quá mức ngầu đi."

Luật sư Kim, Kim Jung thật ra rất có tiếng trong ngành này, những vụ cô tiếp nhận chưa một lần thua nhưng đa số cô chỉ nhận những vụ án từ cảnh sát hay người dân không đủ tiền trả phí luật sư. Thế nên cô còn được biết đến với biệt danh "Nữ thần công lý", vâng chính là tượng nữ thần công lý được dựng nên ở sân mỗi tòa án. Với chiếc cán cân công lý và khăn che khuất tầm nhìn, tay còn lại giữ lấy thanh gươm sắc bén thể hiện cho quyền lực.

"Em bớt đi, chị mà đi kể lại biểu cảm phấn khích này của em cho tổng giám đốc Manoban biết, thì xem chừng người ta xử em còn ngầu hơn luật sư Kim xử vụ kiện đó"

"Yah, chơi gì kì vậy, cúp máy đây, mai mốt gì hẹn ra uống vài ly đi, em giới thiệu cho vài người đẹp he"

Yuri thở dài, đúng là nhiệt tình không đúng chỗ mà.

"Cúp máy đây"

"Khoan đã, người ta giúp chị như vậy, có phải nên biết điều gửi một vài tấm ảnh gái xinh cho ng..."

Không đợi bên kia nói thêm gì, Yuri nhấn nút tắt rồi cho lại điện thoại vào túi quần, nhân viên quầy thanh toán xong liền đưa lại thẻ cho Yuri và túi đựng.

Cũng tối rồi nên đường không còn đông đúc, thường ngày Yuri chỉ cần đi thẳng một đường là đến sở cảnh sát, nhà cô và sở cảnh sát cũng khá gần nhau nhưng không biết sao hôm nay lại muốn đi đường vòng, chắc là muốn tản bộ chút.

Chính vì lần này đi đường vòng nên gặp được người quen xa lạ, luật sư Kim

Yuri từ xa nhìn đến, thấy luật sư Kim mang giày cao gót phối với bộ vest đen và áo sơ mi trắng bên trong, gót giày đạp lên mặt đường kêu thành tiếng, một loại khí chất vô cùng đặc biệt khiến người ta nhìn mê mẩn mà cũng mang lại cảm giác quyền uy khó gần.

Nếu đã tình cờ gặp được thì Yuri cũng muốn thử đến chào hỏi, thật ra Yeong chỉ là một fan hâm mộ bình thường so với Yuri, Yeong phấn khích 10 lần thì Jisoo phấn khích tận trăm lần, chỉ là cô không thể hiện ra.

Định đi tới thì một đám côn đồ cũng cho mình cái quyền mặc những bộ vest lịch thiệp kia hướng đến chỗ Jung, khuôn mặt rất bực tức.

Jung dừng chân

Bọn chúng đi tới không do dự mà giơ bàn tay bẩn thỉu thô kệch lên như muốn giáng một đòn thật mạnh lên Jung.

Jung lùi một bước, giương đôi mắt sắc bén, khuôn miệng kéo một đường tạo nét cười khiến bất kì ai ở gần đều cảm thấy sởn gai ốc.

Yuri đứng ở một bên chỉ cảm thấy hốt hoảng vội chạy đến đem bọn chúng từng người đánh ra chắn ngang trước mặt Jung nên không kịp nhìn thấy nụ cười kì lạ kia.

Sau khi đánh bật bọn chúng ra, Yuri đem thẻ cảnh sát của mình đưa đến trước mặt bọn chúng

"Cảnh sát đây, các người muốn làm gì!"

Bọn vest đen tức giận lết người dậy rồi để lại một câu đe doạ

"Con ả này mày coi chừng đấy, đại ca Park sẽ không tha cho mày đâu, dám đυ.ng đến con trai đại ca, mày tìm sẵn đất chôn thây trước đi."

Sủa xong, ba chân bốn cẳng chạy mất xác.

Yuri lắc đầu, không ngờ xã hội đen bây giờ lại lộng hành đến vậy.

"Cám ơn chị, đội trưởng Kim Yuri"

Yuri lúc này mới nhớ ra nữ thần đang đứng đằng sau cô, cô xoay người đem thẻ nhét lại vào túi áo.

"Luật sư Kim biết tôi sao?"

Không ngờ em ấy lại biết đến cô, cảm giác như thần tượng biết đến người hâm mộ vậy, cực kì sung sướиɠ. Lại còn xưng hô gần gũi như vậy nữa.

Jung gật đầu.

"Đa số vụ kiện em nhận đều là của đội trưởng phá, không phải sao"

Yuri bối rối gãi gãi đầu

"A, vậy sao. Nhưng mà những người lúc nãy nói về con trai đại ca Park, không phải là người luật sư Kim vừa xử đẹp ngày hôm nay à?"

"Đúng vậy, con trai hắn bán thuốc cấm trong quán bar, sau đó bị một người chính nghĩa phát hiện, sợ quá nên đâm người ta thừa sống thiếu chết."

Yuri nhướng mày

"Làm luật sư cũng nguy hiểm thật"

"Quen rồi, thật ra bọn chúng cũng không làm được gì em đâu, dù sao em cũng từng là cảnh sát mà."

Yuri quên mất luật sư Kim lúc trước từng là cảnh sát ở tổ trọng án, cũng là đội trưởng nhưng sau đó cô lại chuyển sang làm luật sư, là vì trong lúc thi hành nhiệm vụ bị chấn thương ở tay, phải mất rất lâu mới khiến chúng không run nữa nên trong những năm đó Jung quyết định đi học ngành luật, nếu không thể trực tiếp bắt tội phạm thì cô sẽ phanh phui và cho chúng một hình phạt pháp luật.

"Tối rồi không nên uống nhiều bia đâu, thôi em về đây, cám ơn chị vì chuyện lúc nãy."

Yuri nghe vậy mau chóng giấu túi đồ ra sau lưng, hành động này lọt vào mắt Jung, cô gái này không phải có chút đáng yêu sao.

"À, em có cần chị đưa về không?"

"Không cần đâu, nhà em ở ngay phía trước thôi."

"À vâng, em về cẩn thận."

Lần đầu tiếp xúc và bắt chuyện, luật sư Kim thật sự là nữ thần trong mắt Yuri, vừa tài giỏi lại xinh đẹp, đứng trước nguy hiểm mà không sợ sệt.

Sau khi về đến sở cảnh sát, nhìn túi đồ đựng đầy lon bia cùng đồ ăn tối, Yuri nhớ lại lời Jung nói, đem chúng chất vào tủ lạnh chỉ để là đồ ăn bên ngoài. Cô còn định uống chút bia để thoải mái một chút, không ngờ lại bị Jung phát hiện, có khi nào em hiểu nhầm cô là con sâu rượu không nhỉ?

Jung về đến nhà, để túi xách lên bàn, thay một bộ đồ đen vải thun thoải mái hơn, cầm điện thoại lên nhấn gọi một dãy số lạ

"Chào anh Park, luật sư Kim đây, tôi có cách giúp con trai anh kháng án, không cần ngồi tù mà trái lại còn được bồi thường, nếu có hứng thú thì anh tới địa chỉ sau tôi gửi cho anh."

Park Sun giọng trầm khàn nói

"Được, luật sư Kim quả nhiên nhanh gọn, cô ra điều kiện".

"2 tỷ là con số đẹp, tôi nghĩ vậy, anh thấy sao."

Park Sun có vẻ tức giận nói

"2 tỷ, luật sư Kim thật biết cách kiếm tiền nhỉ, được thôi."

Jung nhếch miệng

"2 giờ khuya hôm nay ở đường XX khu S, cửa không khóa, anh phải đích thân chạy xe đến, không có thêm bất kì ai đi theo."