Chương 7: Nụ cười...

Đồng hồ điểm năm rưỡi, chủ phòng là sinh viên khoa Kinh tế đang ngồi trên giường. Cậu thức dậy trước khi đồng hồ báo thức đổ chuông, sớm hơn gần một tiếng đồng hồ, vì quá phấn khích nên cậu không thể ngủ được. Dean sẽ đến đón cậu lúc bảy giờ sáng. Cuối cùng, cậu đứng dậy rửa mặt và vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho họ. Bất cứ khi nào cậu thức dậy, cậu luôn tìm kiếm một cái gì đó để ăn.

Parm mở tủ lạnh ra xem thì thấy có tiết lợn và món canh chỉ cần đun nhỏ lửa là được. Vì vậy, cậu quyết định làm món súp huyết luộc mà cậu không quá khó để làm. Cậu lấy súp và đặt bếp để âm ấm, thêm củ cải và muối. Để sôi lăn tăn chờ dậy mùi thơm. Kế tiếp, thịt lợn được chặt thành từng khoanh rồi cho vào nồi. Huyết heo đã chần qua, sơ chế và để riêng. Sau đó cậu đợi canh sôi, cho thịt vào. Mọi việc xong xuôi, cậu cho đầu lá bầu vào bát rồi múc huyết heo luộc lên, bày lên bàn ăn nhỏ, đủ cho hai người ngồi.

Trong lúc chờ cơm chín, cậu bước ra ban công phòng để hít thở không khí buổi sáng. Ưu điểm của việc ở chung cư đi sâu vào trong hẻm là không bị ám mùi khói xe như ở ngoài đường chính.

"Huh?!?..." Parm với ánh mắt sắc bén nhìn bãi đậu xe. Cậu nhanh chóng cau mày khi nhìn thấy một chiếc xe hơi.

Nó quen thuộc...

Trong khi cậu nhìn chằm chằm, chủ nhân của chiếc xe bước ra. Thân hình cao lớn, làn da rám nắng, tất cả đều rất quen thuộc khiến cậu há hốc mồm, vội vàng xem đồng hồ. Bây giờ là mấy giờ?

6:15! Anh Dean có đến quá sớm không vậy?!?

Parm nhanh chóng lấy chìa khóa phòng và chạy một mạch xuống tầng trệt. Cậu hoàn toàn quên mất rằng cậu vẫn đang mặc quần áo ngủ của mình, đó là một chiếc áo phông thông thường.

"Anh Dean!!!" cậu chạy đến chỗ người đang dựa vào cửa xe.

"Sao anh đến sớm vậy...em nhớ nhầm thời gian rồi sao?"

Dean lắc đầu gãi cổ "anh là người đến sớm" anh không muốn nói rằng anh không thể chờ đợi tới thời gian đã hẹn. Vì vậy, anh đã vội vàng rời khỏi nhà của mình sớm.

"Kệ đi. Không cần gấp. Anh có thể chờ."

"Làm sao có thể sai thời gian gần một giờ?" Parm nhíu mày làm vẻ mặt ngập ngừng và nghi ngờ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dean, xen kẽ là đôi bàn tay ướt đẫm vì ngượng ngùng.

"Dù sao...anh cứ vào trước đi..." cậu ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng trong phòng của em."

Bây giờ, trong phòng của cậu đang đón một vị khách cao lớn. Dean đứng nhìn xung quanh với vẻ thích thú, căn phòng này trông nhỏ và tiện nghi hơn.

“Mời anh ngồi đây” cậu di chuyển ghế đến bàn và dọn một đĩa cơm nóng “nhưng em chưa làm món trứng tráng”.

Dean ngồi, gật gật đầu, nhìn vẻ mặt đầu bếp khéo léo chuẩn bị trứng trong chảo. Ngay sau đó, một miếng trứng tráng mềm mịn được đặt trước mặt người đang hồi phục sau giấc mơ của mình.

"Với súp huyết heo luộc và trứng tráng" một chén súp huyết heo nóng được phục vụ với một nụ cười mở rộng.

Hương thơm nồng nàn ấm áp mà sang trọng dành cho chàng. Nở nụ cười từ người được phục vụ. Rồi khi cậu ngồi xuống, Dean cười hiền.

"Parm...không đi tắm trước à?"

Parm nhìn vào chính mình...và mặt cậu đột nhiên đỏ bừng. Cậu liền biết nguyên nhân Dean cười, chính là bởi vì cậu còn đang mặc quần áo ngủ.

"Chờ đã, em sẽ tắm trước" cậu nhảy lên, lấy đồng phục học sinh của mình và chạy vào phòng tắm. May mắn thay, cậu đã rửa mặt và đánh răng ngay khi thức dậy. Vì vậy, cậu chỉ tắm nhanh trong thời gian ngắn, dưới 10 phút. Sau đó cậu trở lại với mái tóc rối bù để ngồi vào bàn ăn.

"Đừng vội" Dean nói và giúp thu dọn mái tóc rối bù của cậu vào nếp "nói cho anh biết, anh có thể đợi."

Huh...Parm có cảm giác như mình đang hòa tan vào nước.

"Ăn cơm đi. Chờ nguội sẽ không ngon."

Thời tiết buổi sáng trong một căn phòng nhỏ. Âm thanh của quạt hoạt động lớn. Hai người ăn sáng chung. Súp huyết heo nóng hổi và cơm nóng thơm lừng. Mặc dù bình thường, nó cảm thấy đặc biệt đối với hai người này. Trông rất quen, như thể họ đã từng làm điều này, như thể họ đã từng ở bên nhau trước đây.

Đột nhiên…

Khi đang thưởng thức món ăn, hai người chợt dừng lại, ngước nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào mắt, một ký ức nào đó chợt ùa về trong đầu như dòng hồi tưởng trong phim.

//--

...món trứng tráng đó, anh thực sự không muốn ăn sao? Không bị cháy nữa mà.

--//

Thình thịch (tiếng tim đập)

Thình thịch

Thình thịch

Trái tim của họ nhảy đập mãnh liệt. Một số cảm giác bùng lên trong họ cho đến khi họ không thể dừng lại, không thể thở được. Buồn, vui, Parm nhìn vào đôi mắt, cậu thích màu ấy. Giọng nói trầm thấp của ai đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nụ cười vẫn quyến rũ. Cái chạm tay ấm áp của đôi bàn tay lớn không phai mờ trong ký ức.

Người...mà họ luôn tìm kiếm.

Những người rất quan trọng.

Tách...

"Ơ..." cậu đang chớp mắt. Dòng nước ấm chảy ra khỏi mắt cậu mà cậu không biết tại sao. Cậu cố gắng lau và bắt đầu dụi mắt vì những giọt nước mắt chết tiệt vẫn đang chảy. Sao nó không dừng lạii.

"Tại sao..."

"Sssshhh..." Dean nắm lấy tay cậu để cậu không làm tổn thương mắt. Anh đưa tay ra và nhẹ nhàng lau má như sợ nó làm vỡ.

Parm đang thổn thức và từ từ nhìn vào mắt anh một lần nữa. Giờ đây, đôi mắt xanh xám kỳ lạ chỉ đỏ hoe, không chảy nước mắt như của cậu. Đôi mắt của Dean đỏ hoe và điều đó làm cho nước mắt của cậu chảy ra nhiều hơn.

"Đừng khóc..." giọng nói âm trầm nhẹ nhàng. Anh thậm chí không hỏi lý do của những gì xảy ra, không nghĩ về lý do tại sao họ lại như thế này.

"Anh ở đây..."

Sau một khắc, hai người bắt đầu bình tĩnh trở lại, tâm tình chuyển thành ngại ngùng. Cậu cụp mắt xuống khi người kia dụi tay vào má mình.

Cảm giác như một quả bom sẽ nổ ở đây.

Dean tự thở chậm rãi. Anh trượt sang phía bên kia, bộc phát ra bao cảm xúc đang trào dâng trong đầu.

Muốn ôm em ấy!!!

Thật sự nhớ em ấy!

"Uh, em sẽ lấy đồ ăn cho anh."

Parm cố gắng xua tan bầu không khí ngại ngùng kỳ lạ. Cậu xúc trứng lên đĩa của anh Dean và mỉm cười.

Người đàn ông múc cơm trứng tráng vào miệng, nhướng mày. Môi nhếch lên thể hiện sự hài lòng. Anh có một sự thèm ăn lớn đến nỗi nếu những người ở nhà nhìn thấy anh, họ sẽ bị sốc.

"Humm" Dean dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt đang trừng trừng như một chú cún con đang chờ đợi một lời khen. Anh cười trong cổ họng và di chuyển nụ cười của mình.

"Rất ngon."

Lời khen ngắn gọn nhưng làm dịu lại nỗi đau.

***

Lớp giải tích có sinh viên từ nhiều khoa đang theo học, và Parm, ManNow, và Team, vẫn ngồi cùng nhau trong phòng như mọi khi. Ba người mải miết giải bài toán trên bảng cho đến khi đầu gần như nổ tung.

Team tiến lại gần bạn mình hơn. Bí mật nhìn đáp án mà bạn mình đã làm chính xác, xoay cây bút trên tay.

"Làm thế nào mà cậu đến trường đại học sáng nay?"

Parm dừng lại khi bị hỏi quá đột ngột. Cậu liếc nhìn Team đang bận xem đáp án trên tờ giấy của mình.

"Đến một mình" nhưng bằng xe của anh Dean. Cậu nói câu cuối cùng trong lòng.

"Ừ..." Team trả lời ngắn gọn và cúi đầu giải quyết vấn đề tiếp theo.

Trong lòng vẫn chưa tự tin nên không dám nói với bạn bè. Nhưng rõ ràng là cậu định nói với họ vào một ngày nào đó.

Chắc chắn rồi...

Tiếng di động rung lên khiến hai chàng trai quay lại nhìn. ManNow mỉm cười hối lỗi. Cô mở điện thoại và nhìn.

"Ê!! Parm, nhanh lên, xem này!" cô giật áo bạn mình.

Cả Team và Parm đều nghiêng về phía trước để nhìn vào điện thoại, khi cô bạn của họ đang nói.

Trang ứng dụng xã hội hiển thị một người đàn ông trẻ tuổi quen thuộc. Chàng trai cao ráo, nước da rám nắng trong bộ đồng phục học sinh, dựa lưng vào tường, nghỉ ngơi như bao người khác. Một tay đút trong túi quần, tay kia cầm điện thoại di động, đang nhìn cái gì đó. Nhưng điều nổi bật nhất là, người nổi tiếng khó chịu nhưng bây giờ đang cười rất tươi tạo nên một luồng bình luận từ những người trong câu lạc bộ bơi lội và cả các cô gái.

"Ôiii, anh ấy cười, đẹp trai quá" ManNow mặt đỏ bừng nói.

"Ohhoo...cười tươi trông đẹp thế này. Sao anh ấy không cười thường xuyên nhỉ?" Team lấy điện thoại phóng to hình "anh ấy đang nhìn cái gì mà khiến anh ấy cười như vậy?"

"Mình hy vọng anh ấy không nói chuyện với một cô gái" cô bĩu môi, cô không cố gắng hạ nhiệt người bạn của mình.

"Có lẽ anh ấy thấy điều gì đó buồn cười?" Parm, người vừa mới bình tĩnh lại thì bị hai người bạn của mình đánh.

"Có gì vui đâu Parm? Anh Dean thấy chuyện vui sẽ không bao giờ cười như thế này" ManNow lắc đầu.

"Xem hình ảnh mà có phải xem clip chó, lao vào bụi rậm và cười đâu...nghĩ đến mà rợn cả người" Team xoa xoa cánh tay cho nổi da gà.

Parm mở điện thoại di động của mình. Hình ảnh giống như trong điện thoại của ManNow. Cậu cố gắng lướt qua nhiều bình luận. Hầu hết đều nói điều tương tự, rằng anh Dean đang nói chuyện với một người có thể là quan trọng.

...kỳ lạ một cách đáng sợ.

"Nhưng anh ấy vẫn chưa có người yêu" ManNow tự tin về tin mà mình không bỏ lỡ.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không để ý ai cả” Parm trả lời đơn giản là khiến bạn bè của anh ấy ngạc nhiên.

"Này, anh ấy thực sự không có ai thân thiết. Anh Win nói với mình rằng hàng ngày anh ấy chỉ đi bơi và không bao giờ đi đâu khác" Team vội vàng giải thích và nói lý do.

Cậu đóng điện thoại và nở một nụ cười với cả hai người bạn.

"Team đã từng nói cậu sẽ bảo vệ mình và ManNow, tại sao cậu lại hành động như thể đẩy mình đến chỗ khác một cách dễ dàng như vậy?"

Team nhún vai "Mình có làm. Mình sẽ can thiệp khi cậu bị tấn công, nhưng sẽ giúp khi một người bạn muốn theo đuổi ai đó."

ManNow nín cười cho đến khi cô run lên. Đối với người bị chấn động bởi sự thật rằng cậu đang cô đơn, cậu lập tức trở nên nóng nảy.

"Team...ManNow…Ôi, cái quái gì vậy?"

Cậu không thể cãi lại, vì vậy chỉ có thể im lặng chấp nhận.

***

Sau buổi học, Parm đi đến phòng câu lạc bộ để làm sandwich đơn giản cho cả hai người bạn. Hôm nay, ManNow phải đến buổi tập cuối cùng trước khi bắt đầu buổi diễn thử. Về phần Team, cậu ấy hơi vất vả vì các đàn anh đang rèn luyện cậu ấy một cách siêng năng cho cuộc đua thu thập điểm trong ba tháng tới. Vì vậy, cậu ấy trở nên thật kiệt sức. Hai người này đã trả tiền để cậu làm thức ăn cho họ. Khi đến phòng bếp, cậu có bánh mì, giăm bông, pho mát, trứng luộc và salad. Vì vậy, nó rất dễ dàng để làm một cái gì đó để ăn.

"Xin chào" Parm nói xin chào các thành viên của câu lạc bộ, những người đang mở menu đồ ăn. Họ nói về món tráng miệng.

"Aww Parm, vừa rồi, câu lạc bộ diễn xuất đã liên hệ với chúng ta."

"Vâng ạ?" cậu nói trong khi đặt cái túi lên bàn.

"À, chị, em mượn phòng bếp chuẩn bị một chút đồ."

"Ừ" chị Oom trả lời rồi tiếp tục. "Anh ấy nói rằng anh ấy đang có một dự án phim ngắn cùng với câu lạc bộ điện ảnh. Có một cảnh nhân vật nữ chính khắc rau và trái cây và sau đó làm đồ ăn nhẹ của Thái Lan. Em nghĩ sao, Parm?"

"Hừm...điêu khắc đồ ăn, chị Giffy và anh Goong có thể dạy cho họ."

"Ừm, nhưng lần này, Goong và Giffy đều đang bận" chị Oom nói, sau đó chị ấy đề nghị một thành viên nam khác. Cậu ấy có một thân hình to lớn, nhưng cậu ấy rất giỏi trong việc chạm khắc rau củ.

"Nhưng đối với đồ ăn nhẹ Thái, chị nghĩ rằng Parm là chuyên gia làm món tráng miệng giỏi nhất trong câu lạc bộ và món ăn của em rất ngon."

Parm vừa suy nghĩ vừa di chuyển hai bàn tay của mình, xếp pho mát, cho giăm bông vào bánh mì và cắt chúng thành từng miếng. Ở phía bên kia, lấy một quả trứng luộc, trộn với sốt mayonnaise, đi kèm với salad trên một lát bánh mì khác.

“Chà, nếu đóng phim kiểu đó thì phải yêu cầu đồ ăn đẹp mắt, nhưng không được quá khó, nếu không khiến diễn viên không theo kịp” cậu lấy salad và gói lại bằng một ổ bánh mì khác. Cắt từng sợi nhỏ lại với nhau để có rau thành từng khúc.

"Còn Chor Muang thì sao?"

Các thành viên vội vàng lật thực đơn để tìm Chor Muang mà cậu đề cập.

"Chúng ta sẽ chuẩn bị phần nhân. Hãy để nữ chính trang trí bột. Em nghĩ là khá tốt."

"Này, nó thực sự rất đẹp. Cậu nghĩ thế nào?" chị Oom quay đầu hỏi chủ nhiệm câu lạc bộ ẩm thực đang xem xét thực đơn trong sách. Sau một lúc, cô ấy gật đầu.

"Thật là đẹp. Ăn ngon và dễ dạy. Chỉ cần trang trí món ăn nhẹ là được. Không cần dùng chảo."

Parm cười. Cậu sắp xếp tất cả bánh mì vào hai hộp nhựa. Sau đó dọn dẹp nhà bếp gọn gàng.

"Xin lỗi nhưng em đi trước ạ."

"Parm" chị Oom gọi. Cậu nhướng mày.

"Em có thể dạy không? Tuần sau họ sẽ chọn xong nữ chính, vì vậy họ cần phải bắt đầu học cách làm điều đó."

"Vâng, em không có gì để làm ngày hôm đó" cậu trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng thầm mong nếu ManNow là nữ chính thì sẽ rất vui.

"Được rồi, công việc này giao cho Parm và Dech. Tiền đền bù là một vé ăn cho hai người tại khách sạn XXX."

Lần này, Parm bị sốc "Khách sạn XXX gần sông Chao Phraya?" những người là tín đồ ăn uống, họ sẽ không thể nào bỏ lỡ nó. "Em nhớ là bữa tiệc buffet rất đắt, gần ba nghìn một người. Chỉ dùng đồ ngon, cộng với đầu bếp Michelin". Cậu muốn ăn thử ở đó từ lâu nhưng không đủ khả năng chi trả.

Chủ tịch câu lạc bộ cười "đây là suất ăn đầy đủ cho hai người, mỗi người hơn mười nghìn. Ai đó trong câu lạc bộ diễn xuất đã nhận chúng từ bố anh ấy, anh ấy là một ngôi sao, anh ấy được miễn phí nhưng sắp hết hạn sử dụng. Vậy nên họ đưa nó cho chúng ta để trả tiền cho những người thích ăn uống như chúng tôi. "

"Được thôi ạ."

***

Khi biết đó là phần thưởng, cậu mỉm cười hạnh phúc. Cậu mang thức ăn đầu tiên đến câu lạc bộ diễn xuất. Cậui lắc đầu khi nhìn thấy bạn mình ở góc phòng, nhanh chóng chạy đến để gọi.

"ManNow!"

ManNow chạy đến chỗ cậu với một nụ cười "Parm, mình đói" cô than phiền. Cô nhận một chiếc hộp nhựa và mở to mắt.

"Hhaa...Mình có Parm, mình không phải lo sẽ chết đói", Parm cười lắc đầu.

Trong khi họ đang nói chuyện, một bàn tay của ai đó đột nhiên vươn ra, lấy một trong những chiếc sandwich ra khỏi hộp.

"Eiii?!" ManNow, chủ nhân của món ăn kêu lên. Nhưng khi cô quay lại để xem ai đang ăn trộm đồ ăn của mình thì cô dừng lại, mặt đỏ bừng.

"Ui, anh Alex."

Một nam diễn viên lai Tây đang đứng cười, với khuôn mặt điển trai, sắc sảo, lai Tây. Alex có mái tóc màu nâu nhạt giống màu mắt của anh ấy. Anh luôn cười và luôn thân thiện với mọi người.

"Cho anh ăn với, anh thấy rằng ManNow luôn có một bữa ăn ngon hàng ngày" giật lấy chiếc bánh mì một lần nữa. "Đây là em Parm, một người bạn của ManNow phải không?" anh mỉm cười với cậu bé vẫn còn đang bàng hoàng.

"Aah, vâng, người đã làm món ăn nhẹ leum-gleun."

"Món đó rất ngon. Nếu như vậy, anh muốn đặt để mang đến trường quay" người thanh niên mỉm cười và nhìn chằm chằm vào cậu và điều đó khiến Parm bối rối.

"Em không thể. Em ở một mình nên em chỉ có thể làm đồ ăn cho bạn bè và cho em ăn" Parm cười đáp lại người kia và thành thật trả lời.

Alex nhướng mày. Anh nhìn cậu một cách nghiêm túc. Không thể tưởng tượng được rằng cậu bé này lại đáng yêu đến vậy.

"Em đã có người yêu rồi?"

Parm làm một khuôn mặt như thể muốn nói "Cái quái gì vậy?" nhưng chỉ có thể cảm thán vì vẫn còn bàng hoàng.

"Em có người yêu chưa? Nếu không có, em muốn theo đuổi em", ngôi sao trẻ nháy mắt khiến ManNow hụt hẫng.

Người thanh niên tiếp tục tán tỉnh bằng ánh mắt của mình. Parm đưa mắt nhìn xuống sàn nhà trước khi lên tiếng "thật vinh dự khi được người nổi tiếng theo đuổi mình. Em vẫn chưa có người yêu", cậu siết chặt chiếc túi trên vai và nhìn vào đồng hồ đeo tay. Muộn như vậy Team sẽ đói mất.

"Nên là anh có thể theo đuổi?" Alex hỏi với đôi mắt lấp lánh.

Cậu lắc đầu từ chối "chưa có người yêu nhưng em cũng không muốn có người yêu là một ngôi sao nổi tiếng. À, ManNow, mình đưa đồ ăn cho Team trước nhé."

ManNow đang gật đầu. Ngậm giọng gào thét bên trong. Bạn của cô đã trưởng thành!!

Parm vẫy tay chào người bạn của mình và tạm biệt đàn anh trước khi đến câu lạc bộ bơi lội. Nhưng ngôi sao trẻ vẫn nhìn chằm chằm vào học sinh năm nhất với ánh mắt long lanh.

Thật thú vị…

***

Gần 7 giờ tối.

Cậu vội vã đến bể bơi. Hôm nay Team tập luyện đến 7 giờ tối. Có thể nghe thấy giọng hét của huấn luyện viên và âm thanh ồn ào của những người đang bơi khi cậu đến gần bể bơi. Ánh sáng chiếu xuống tận bể bơi. Hôm nay, các thành viên câu lạc bộ tập luyện tại hồ bơi ngoài trời vì hồ bơi trong nhà tạm thời đóng cửa. Khi cậu đến nơi, cậu nhìn thấy các cô gái đang ngồi trong một vòng tròn bên cạnh quầy trưng bày với âm thanh cổ vũ của họ.

Cậu nhìn quanh hồ bơi và thấy anh Win đang cầm một chiếc loa, hét vào mặt những người bơi phải nhanh chóng, tay còn lại đang cầm đồng hồ bấm giờ để chỉ cho các thành viên câu lạc bộ.

"Cậu đến rồi a?" Lực bất ngờ trên vai khiến Parm giật bắn người một chút. Cậu nhăn mặt trước người bạn đang ướt đẫm chiếc khăn trên đầu.

“Đói” Team kéo cậu ngồi vào một góc khán đài. Và bỏ qua giọng nói của cô gái đang điên cuồng, người đã lấy điện thoại của họ ra để chụp ảnh.

"Mình ăn rồi nên cậu ăn ngay đi, lịch trình hôm nay rất kín" Parm không cho phép anh mở hộp. “Nhìn họ đi, họ lại tung lên mạng xã hội” đau đầu vì ảnh của Team và cậu được chia sẻ nhiều như vậy.

"Chúng ta không thực sự hẹn hò. Sợ gì vậy?" Team nhíu mày. "Ồ, cậu đang sợ hãi vì cậu nghĩ rằng anh Dean sẽ hiểu lầm?"

Khuôn mặt của cậu trở nên đỏ ngay lập tức với những lời nói của người bạn luôn trêu chọc cậu. Vâng, như vậy là đủ để tim đập nhanh. Chỉ cần nghe nhắc đến anh Dean, cậu xấu hổ lắm, bốc hỏa, chết đứng. Nhưng khi Alex nói rằng sẽ theo đuổi cậu, cậu không cảm thấy gì cả...và trái tim không đập nhanh như thế này.

"Tìm ai à?" Team hỏi khi thấy bạn mình đang nhìn xung quanh. "Hôm nay anh Dean về lúc 7 giờ tối. Trông anh ấy rất vội. Không biết tại sao, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy có một số công việc nên về sớm."

"Ừ..." Parm đang nhìn trộm hộp sandwich trong túi của mình...tự hỏi liệu mình có thể đưa nó cho anh ấy hay không.

"Xong rồi. Ngày mai mình sẽ trả lại hộp. Bây giờ cậu về nhà như thế nào?"

"Mình có thể tự quay về. Đừng lo" cậu cười với Team và vỗ vai bạn mình trước khi đứng dậy. "Vậy thì mình về nhà trước nha."

"Ờ, LINE cho mình khi cậu về đến nhà. Buổi tập hôm nay sẽ kết thúc rất muộn."

"Ừm, tạm biệt."

***

Parm gục đầu xuống, vừa đi vừa đá vào một viên đá. Cậu đá sỏi trên đường đi. Còn rất nhiều sinh viên nên trường đại học vẫn chưa im hơi lặng tiếng. Nhưng nó tối hơn và yên tĩnh hơn bình thường đối với cậu.

Haiz...thật sự không gặp được anh Dean!

Cậu suy nghĩ khi đi dọc con đường trong trường đại học. Nhớ tới sáng nay, đôi môi chết tiệt của cậu lộ ra một nụ cười không thể kìm được.

Bíp bíp

Tiếng còi ngắn kéo cậu ra khỏi sự mơ mộng. Cậu bàng hoàng quay lại nhìn và bất ngờ khi người tài xế mở cửa kính xe và gọi cậu bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Em Parm"

Anh Dean luôn thành công khiến trái tim cậu đập loạn xạ.

"A...anh đang trở về à?"

Dean gật đầu "Parm cũng về mà, phải không? Lên xe đi, anh chở em về."

Parm mỉm cười và bàn tay của cậu bắt đầu run lên không che giấu được. Vì vậy, cậu chỉ có thể giữ chặt dây đeo túi của mình.

"Uh, em sợ rằng em sẽ làm phiền anh."

Anh lắc đầu "lên xe đi..."

...

...

Ồ, được rồi, và cậu đã bị đánh bại nên cậu sẽ nghe theo vậy...

“Cảm ơn anh” khi ngồi trên xe, cậu tự chửi mình vì cậu tin người kinh khủng.

Xe di chuyển ra đường lớn. Dean lựa chọn một ca khúc nhẹ nhàng để không khí trong xe không còn ngượng ngùng.

"Hôm nay em có bận không? Anh đã LINE và gọi điện để hẹn gặp em, nhưng em không trả lời."

"Hở!"

Parm lắc đầu và nhanh chóng nhấc điện thoại của mình lên thì thấy có quá nhiều LINE và cuộc gọi vì cậu thực sự đã tắt nhạc chuông của mình. Sau khi ra khỏi lớp, cậu hoàn toàn quên bật lại. Đến tận bây giờ cậu mới nhận ra.

"Em xin lỗi!" cậu nói.

Dean lắc đầu và đưa tay xoa đầu nhẹ nhàng. "Sau này nếu em về muộn thì gọi điện hỏi anh trước để anh chở em về."

Hai má trắng của cậu lập tức nóng lên. Parm không dám trả lời và chỉ cúi đầu xuống để mở ứng dụng xã hội. Ngạc nhiên là...cậu có cảm giác mình đã quen với việc ngồi với anh Dean. Mặc dù mới chỉ được ngồi hai lần.

"Hôm nay anh có việc gì sao, anh?" cậu nhớ rằng Team đã nói với cậu rằng anh Dean phải về sớm vì có việc.

Người đàn ông trẻ nhướng mày và hắng giọng một chút "việc của anh là em."

"Em?" Parm quay lại nhìn vào mặt một người đang bối rối.

"Anh định chở..." giải thích "um, nếu em đợi anh trong ba giờ, sẽ về muộn."

Ôi...Trái tim của Parm lẩm bẩm một mình "vâng, nhưng anh không được phép bỏ qua buổi tập chỉ để chở em đi như thế này hàng ngày."

Dean nhướn mày và mỉm cười "vậy có nghĩa là nếu anh không bỏ qua việc luyện tập, anh có thể chở em hàng ngày, phải không?"

Cậu cố gắng không run rẩy. Ngón tay cậu lướt nhanh trên trang tin tức, đến khi đọc được trạng thái cũng không biết chuyện. Cậu cần tìm cách thay đổi chủ đề.

"À, thật ra thì..." cậu dừng lại ở bức ảnh sáng nay. Bức ảnh khiến ManNow hét lên trong lớp học giải tích. Nhấp vào hình ảnh và đưa nó cho anh xem.

"Đây có phải là anh đang nhìn thấy điều gì đó trong trạng thái này không? Họ trêu chọc rằng anh có bạn gái. Đây là anh đang nói chuyện với ai? Người đó có dễ thương không?" Parm tự hỏi nếu Phi Den nói rằng anh ấy đang nói chuyện với ai đó…anh ta chắc chắn chết.

"Ừ...nói chuyện với ai đó" người trả lời nói không một chút nao núng, nhưng người nghe...sự lạnh lùng đột ngột len

xuống tận chân. Cậu gục xuống nhìn bàn tay mình đang nắm chặt.

"Ừ...ờ..."

"Parm biết người đó."

Parm nghiêng đầu. Bây giờ, anh Dean dừng lại ở đèn đỏ.

Chờ đã...đây có phải là anh Dean không?

"Đây" Dean cầm điện thoại mở ra rồi vào ứng dụng sau đó nhét vào tay cậu.

"Anh chỉ nói chuyện riêng với một người, trong khi những người khác ở trong nhóm."

Cậu bối rối cầm điện thoại. Miệng cậu đang run rẩy và cậu cúi xuống nhìn màn hình với trái tim rung động. Nhìn vào cái tên hàng đầu, có vẻ như LINE của anh Dean chỉ có ba nhóm: gia đình, câu lạc bộ bơi lội và bạn cùng lớp. Còn những người phòng chat đơn lẻ một mình thì chỉ có một người.

"Ph@m"

Gì đây? Đau tim mất!!!

"Hình ảnh mà họ up trên facebook chắc là lúc anh đang mở LINE mà em đã gửi hôm trước. Mỗi lần nhìn thấy nó, anh không thể nhịn được cười" anh cười lớn nói với người bên cạnh.

"Nàyyyyy anh Deannnnn. Hãy xóa nó đi. Hãy xóa nó ngay bây giờ!" mặt cậu bây giờ đỏ rực. Parm không biết cậu đang buồn vì điều gì.

"Anh xin lỗi nhưng anh sẽ không xóa nó đâu" Dean nói sau đó xoay vô lăng để đi vào làn đường quen thuộc. Rất tiếc hôm nay không bị tắc đường. Họ đến chung cư rất nhanh chóng.

Thú nhận với sự nhút nhát và xoa dịu nhịp tim đang nhảy Zumba. Hôm nay có quá nhiều sự kiện xảy ra khiến cậu cảm thấy ngại ngùng như muốn chết đi sống lại. Không thấy anh như Team nói với cậu, rằng anh Dean rất độc ác.

"Chúc ngủ ngon."

Dean nhìn hai má đỏ bừng, thấy cậu thật ngại ngùng, cái kiểu phát run này, sợ rằng bệnh tăng thông khí sẽ lại xuất hiện. Anh đợi cậu chào tạm biệt, cảm ơn rồi xách túi rời khỏi xe. Thật không may, anh không thể tìm ra lý do gây ra triệu chứng của chính mình.

Khi anh nghe thấy tiếng đóng cửa của ô tô, âm thanh nổi lên nhẹ nhàng. Thính giác của anh dao động như thể anh không muốn đi. Dean thở dài nhấn số, chuẩn bị quay đầu xe, nhưng sau đó lại dừng lại ở tiếng gõ cửa kính xe.

Cốc cốc

"Em quên gì à?" anh trượt xuống cửa sổ kính bên mình.

Cậu mở túi và lấy hộp nhựa ra "umm, em đã làm sandwich cho anh. Nếu ..."

"Cảm ơn" Dean đưa tay ra nhận mà không đợi cậu nói hết câu.

Ngay cả khi nghĩ rằng sandwich đã được lấy đi, cậu bé vẫn đứng đó, đông cứng. Tất nhiên, Dean cũng không vội vàng. Anh bình tĩnh ngồi chờ.

Parm vẫy tay trên kính chắn gió và nói với đôi môi run rẩy.

"Anh Dean"

"Hử?"

"...Ngày mai...anh có đến để cùng nhau ăn sáng không?"

Người thanh niên nhướng mày. Một trái tim rỗng đang được lấp đầy bởi hơi ấm, chỉ bằng một vài từ.

"...Anh sẽ không làm phiền em, đúng không?"

"Vậy ngày mai, hãy đến lúc sáu giờ rưỡi" Parm cười tươi.

"Được rồi" đôi mắt đẹp sáng ngời.

“Đừng vội như hôm nay” cậu vội vàng dừng lại giữa đường “đừng đến sớm quá mà để em đi ngủ với bộ đồ ngủ như sáng nay”.

"Hả, anh hiểu rồi" Dean trả lời và cười.

Chiếc xe đen phóng đi, chỉ còn lại một cậu bé đang đứng cười trước cửa chung cư. Parm cảm thấy như má mình có thể bị trật, đưa tay giữ ở hai bên và hét lớn.

"Yeahhh!!!"

Sẽ gặp anh Dean một lần nữa.