“Đây là năm tỷ, ký đơn ly hôn đi!”
Trong phòng sách vang lên giọng nói của một người đàn ông tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt góc cạnh, anh tuấn, nam tính với ánh mắt cương nghị. Vóc dáng cao lớn, cân xứng toát lên sự giàu có và lịch lãm, cùng khí chất lạnh lùng.
Sở Thiên Trạch quăng một tấm chi phiếu xuống đất, trước cái nhìn đầy băn khoăn của vợ anh - Thẩm Dật Nhiên.
Thẩm Dật Nhiên ngơ ngác và bàng hoàng nhìn Sở Thiên Trạch, thực sự không hiểu vì sao hôm nay anh lại nói ra lời ly hôn với cô. Ba năm qua tuy không phải là vợ chồng thực sự nhưng bọn họ đối với nhau cũng xem như là nể nang, tôn trọng. Hôm nay, không hiểu vì lí do gì Sở Thiên Trạch lại mặt nặng mày nhẹ đòi ly hôn.
“Cho em biết lý do được không?”
Thẩm Dật Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng điềm tĩnh nhất có thể rồi hỏi Sở Thiên Trạch. Sở Thiên Trạch tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Dật Nhiên, trong mắt đầy sự khinh miệt và chán ghét.
"Cô còn hỏi? Tôi và cô kết hôn vì nhà họ Sở và nhà họ Thẩm có hôn ước, dù không đến với nhau bằng tình yêu nhưng cũng nể mặt nhau một chút. Cô nhìn lại những chuyện dơ bẩn mà mình đã làm đi, nếu còn tiếp tục cuộc hôn nhân này, mặt mũi tôi và nhà họ Sở để đâu?"
Dường như không nhịn nổi tức giận, Sở Thiên Trạch tuôn một thôi một hồi. Thẩm Dật Nhiên tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng bức bối không thể tả.
Cô đã làm gì mà anh lại khó chịu, dùng lời lẽ cay nghiệt với cô như thế? Thẩm Dật Nhiên có chút không cam lòng, cô nói:
“Thiên Trạch, em làm gì mà anh nói chuyện khó nghe như vậy? Hay là… anh có hiểu lầm gì đó với em?”
Sở Thiên Trạch đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ nhìn Thẩm Dật Nhiên.
“Những chuyện cô làm ra, tự cô biết lấy! Tôi không muốn nhiều lời với hạng phụ nữ như cô. Cầm năm tỷ này rồi biến đi!”
Thẩm Dật Nhiên nghiến răng, cơn giận từ l*иg ngực bốc lêи đỉиɦ đầu. Cô cầm chặt tấm chi phiếu trong tay, tay còn lại níu cánh tay của Sở Thiên Trạch.
“Thiên Trạch, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng danh nghĩa suốt ba năm. Ít ra, anh muốn ly hôn thì cũng phải cho em biết em đã làm sai chuyện gì chứ!”
Thẩm Dật Nhiên thực sự muốn sống chết bám lấy Sở Thiên Trạch, cô không bao giờ muốn buông tay anh, nhất là vào thời điểm này. Sở Thiên Trạch muốn ly hôn, chuyện này là cú sốc cực lớn đối với Thẩm Dật Nhiên.
“Tôi không muốn nhiều lời!” Sở Thiên Trạch trừng mắt, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của một người đàn ông ngoài ba mươi đã mười mấy năm lăn lộn trên thương trường. “Hoặc cô cầm năm tỷ và biến đi, hoặc cô sẽ ra hầu tòa và không nhận được một xu nào cả!”
Sở Thiên Trạch vừa nói vừa nghiến chặt hai làm răng. Thẩm Dật Nhiên bất giác sợ hãi người đàn ông lệ khí vây quanh này. Cô lùi về sau một bước, lầm lũi cúi đầu, tay siết chặt tấm chi phiếu.
Thẩm Dật Nhiên thực sự cảm thấy trong lòng buồn bực, khó chịu. Cô không muốn ly hôn, càng không muốn bị Sở Thiên Trạch bỏ rơi một cách đầy khuất tất như vậy. Thế nhưng, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và sự nóng giận của Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên biết chắc chắn có kẻ nào đó đã chơi đểu cô.
Thẩm Dật Nhiên lập tức nghĩ đến một vài người! Cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác xúc động của chính mình rồi nói với Sở Thiên Trạch:
“Quyết định ly hôn thực sự rất khó khăn đối với em, Thiên Trạch, em không bao giờ muốn…”
“Phí lời! Mau ký đi!” Sở Thiên Trạch tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Dật Nhiên, trong mắt anh dường như còn có cả sự chán ghét đến cùng cực.
Thẩm Dật Nhiên thở dài, lắc đầu, l*иg ngực như muốn vỡ tung. Cô chăm chăm nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn rồi chậm rãi nói với Sở Thiên Trạch:
“Được, nếu anh đã nói như vậy… thì thêm năm tỷ nữa đi Sở tổng, dù sao anh cũng giàu như vậy mà, hì hì…”
Thẩm Dật Nhiên nhe răng cười cầu hòa, ánh mắt nhìn tấm chi phiếu năm tỷ bạc kia còn sáng hơn nhìn Sở Thiên Trạch, chọc cho Sở Thiên Trạch tức đến nỗi mặt mày tối sầm.
“Thẩm Dật Nhiên, cô…”