Chương 5: Mơ cũng đẹp thật

Lúc này nàng ta mới tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn đám người Vân Vương, họ vẫn đang ngây người, không, không đúng... tình huống này thật sự không đúng.

Nhưng ngẩng đầu lên, nhìn mắt hoa đào hơi cụp xuống dưới ánh sáng hư ảo mờ mịt, nàng ta lại cảm thấy không khỏe, hôm nay, Lương công chúa này... uống nhầm thuốc à?

Vậy mà lại giúp nàng ta? Chẳng lẽ... đạo hạnh của đối phương thực sự cao thâm đến vậy? Cố tình mê hoặc Vân Vương ca ca?

Khương Như Mạn cắn môi dưới, nàng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Vân Vương ca ca bị Chu Lương Ngư mê hoặc, Vân Vương ca ca là của nàng ta!

Ánh mắt Khương Như Mạn quét về phía đám người vừa bị Chu Lương Ngư mê hoặc, nhất là Vân Vương Yến Vân Tranh, gã hoàn toàn choáng váng, có lẽ là vì bình thường gã rất ghét Chu Lương Ngư, nên khi gương mặt điên đảo chúng sinh kia đột nhiên lọt vào mắt gã, tương phản hoàn toàn với ấn tượng xấu của gã về nàng, gã càng thấy nàng xinh đẹp.

Chu Lương Ngư... trông như vậy? Sao trước kia gã không để ý, dáng vẻ của nàng ... lại gợi lên cho người ta hứng thú khó tả?

Trái tim gã như bị một bàn tay nhỏ bé liên tục động chạm, cảm giác vô cùng ngứa ngáy, nhất làn môi đỏ tươi, đôi mắt hoa đào đang đảo quanh kia như chiếc móc câu thật dài, khiến gã muốn...

Giữa lúc Yến Vân Tranh đang đứng núi này trông núi nọ, gã chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc khẽ nức nở, gã mờ mịt liếc nhìn, đối mặt với ánh mắt giống như đang lên án tra nam của Khương Như Mạn: “Vân Vương ca ca...”

Yến Vân Tranh lập tức mềm lòng, gã lắc đầu, tỉnh táo lại một chút: Tự nhiên lại làm sao vậy?

Vậy mà gã lại bị ánh mắt của nữ nhân lòng dạ độc ác như rắn rết kia mê hoặc?

Quả là vô cùng nhục nhã.

Suy cho cùng, Yến Vân Tranh lớn lên trong cung từ nhỏ, ngắm nhiều mỹ nhân thành quen, tuy Chu Lương Ngư đẹp thì có đẹp, vừa rồi gã bị đối phương mê hoặc, có thể tưởng tượng được bình thường đối phương đều làm chuyện ghê tởm này, khuôn mặt tuấn tú chợt sa sầm: “Đang có chuyện gì vậy?”

Khương Như Mạn cũng chính là nữ chính bạch liên hoa trong cuốn “Sủng phi”, dường như nghĩ đến điều gì đó, cũng không nhắc đến nguyên nhân hậu quả, chỉ ấm ức liếc nhìn Chu Lương Ngư một cái.

Chu Lương Ngư thầm xem thường: Quả nhiên là phong thái của nữ chính bạch liên hoa.

Nàng ta không nói gì, sợ tự phá hỏng ấn tượng tốt về nàng ta trong lòng Vân Vương, nhưng nàng ta liếc mắt như vậy, tuy không nói thành lời nhưng đã âm thầm tố cáo việc mình bị Chu Lương Ngư bắt nạt.

Yến Vân Tranh nhớ ra trước đây nữ nhân độc ác này thường bắt nạt Mạn Nhi, sắc mặt chợt đen sì: “Chu Lương Ngư! Ngươi lại làm gì Mạn Nhi?”

Khương Như Mạn lập tức cụp mắt, một giọt nước mắt rất phối hợp mà rơi xuống.

Dáng vẻ đáng thương kia, thật sự cậu cũng thấy đáng thương.

Khương Như Mạn đã tính toán cẩn thận, dựa vào tính cách của Chu Lương Ngư, bị Vân Vương ca ca mắng như vậy, chắc chắn nàng sẽ bật lại, từ trước đến nay, hai người luôn bất đồng rồi cãi nhau ầm ĩ như thế, cuối cùng luôn chọc Vân Vương ca ca lửa giận ngút trời, ả Chu Lương Ngư hèn hạ này giận dữ phất tay áo rời đi cho qua chuyện.

Khóe môi Khương Như Mạn cong lên: Con ả này muốn thừa cơ “cứu” nàng ta để thu hút sự chú ý của Vân Vương ca ca, nàng mơ cũng đẹp thật!