Edit: Chôm chôm
“Bất đắc dĩ? Ngươi
nói
cho trẫm, hứa tiệp dư to gan lớn mật, hoang đường đến cực điểm, loại
sự
tình này mà nàng cũng dám nghĩ ra, ai đưa ra chủ ý này! Để trẫm biết, nhất định phải lột
một
tầng da của nàng!” Vệ Cảnh nghiến răng nghiến lợi mà quát.
Sắc mặt
hắn
có chút trắng bệch, hiển nhiên là với việc vừa rồi canh cánh trong lòng.hắn
lúc ấy
thật
sự
bị hứa tiệp dư doạ sợ, chuyện ma quỷ làm thần kinh ngôi cửu ngũ suy nhược, quỷ quái là thứ
hắn
không
muốn đυ.ng vào.
Nhìn Vệ Cảnh như vậy, Viên Diệu Diệu liền có vài phần đắc ý, nàng thậm chí
khôngkìm nén được mà nhếch miệng cười.
Trước kia nàng với Vệ Cảnh thường xuyên đố nhau, khi đó nàng rất được sủng ái. Mỗi lần nàng thắng cuộc, liền có thể đưa ra
một
yêu
cầu. Nhưng nàng
không
bao giờ
yêucầu thứ tầm thường như
một
ít son phấn, hay tục vật như vàng bạc châu báu giống các phi tần khác, nàng chỉ muốn kể chuyện xưa cho Hoàng Thượng.
Hơn nữa Hoàng thượng luôn nghe
thật
nghiêm túc, vì nếu đến lần đánh cuộc sau mà Hoàng thượng lại tiếp tục thua
thì
hắn
sẽ
phải kể lại câu chuyện mà nàng kể cho
hắnnghe trước đó.
thật
ra Vệ Cảnh cảm thấy loại trừng phạt này
thật
sự
là
không
đau
không
ngứa,
sẽkhông
ảnh hưởng chút gì tới
hắn, nhưng Viên Diệu Diệu lại kể câu chuyện về ma nữkhông
đầu, trong
không
gian trống trải chỉ có hai người bọn họ, ngọn nến lúc sáng lúc tối, nàng còn cố tình dùng phương pháp miêu tả cực kỳ khoa trương, làm
hắn
sợkhông
nhẹ.
Viên Diệu Diệu thấy
thật
vừa lòng, Vệ Cảnh là cẩu hoàng đế,
thì
cũng là chó do nàng nuôi,
thật
không
nên ghét bỏ
hắn.
“Ngài
nói
không
muốn thấy tì thϊếp, tì thϊếp sợ ngài trách phạt.”
không
nghĩ tới Vệ Cảnh càng thêm bực bội, “Sợ trẫm trách phạt, trẫm hôm nay liền trách phạt cho ngươi biết. Người đâu ——”
Viên Diệu Diệu trong lòng kinh hãi, cẩu hoàng đế này
thật
đúng là
không
thể khen, còn muốn cắn ngược lại nàng.
“Hoàng Thượng, thần thϊếp gày yếu,
không
chịu nổi a!” Nàng vội vàng hô to
một
câu.
Nàng vừa dứt lời, trong điện lâm vào
một
mảnh quỷ dị, Lý Đức lấy
một
tay che mặt, loại lời
nói
này sao có thể
nói
ra. hậu cung phi tần nào có ai thô khoẻ, còn
không
phải đều là
một
đám nữ tử gầy yếu, hơn nữa Hoàng Thượng còn chưa
nói
muốn phạt cái gì,
đã
kêu to như vậy, cứ như là bắt nàng
đi
Tây Thiên lấy kinh.
Vệ Cảnh bị giọng gào của nàng làm cho có chút sững sờ, còn chưa
nói
cái gì, nội điện bỗng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tim Viên Diệu Diệu lập tức nảy lên, trong cung giờ chỉ có Tam hoàng tử là trẻ
nhỏ, huống hồ nàng là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, đối với tiếng khóc của con tự nhiên là càng thêm quen thuộc.
“Tam hoàng tử ——” nàng kinh hô
một
tiếng.
Vệ Cảnh
không
nói
gì, chỉ là bước nhanh vào nội điện,
hắn
hình như ôm để dỗ dành.
Viên Diệu Diệu giờ phút này cũng bất chấp thất thố, duỗi dài cổ muốn thấy
rõ
ràng tình cảnh bên trong, nhưng đều là phí công. Có rèm châu che chắn, chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thấy bóng dáng.
Tiểu hài tử khi khó chịu
thì
phi thường khó dỗ, đặc biệt là cách ôm của
hắn, nhìn
thậtkhông
biết
hắn
đang
làm cái gì, khiến cho bé con càng khóc đến thê thảm.
Trái tim Viên Diệu Diệu bị bóp nghẹn, nàng trở thành tiểu thường tại ngốc nghếch nàyđã
một
thời gian, ngày thường
sẽ
thương nhớ tiểu bảo bảo
một
chút, nhưng bởi vì nàng có quá nhiều việc cần lo, chỉ có thể đem chuyện tiểu bảo bảo bỏ sau đầu. Nhưnghiện
giờ cốt nhục của nàng
đang
sau màn che, nỗi nhớ thương trong lòng liền như cỏ dại mọc lan tràn, căn bản
không
thể khống chế.
Nàng ba bước làm hai, nhanh chóng
đi
đến rèm châu phía trước, tay nâng lên mắt thấy có thể
đi
vào, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị người kéo lấy.
“Viên Thường tại,thời điểm Tam hoàng tử khóc, tâm tình của Hoàng thượng
khôngtốt.
hắn
thấy ngài chỉ sợ ——” Lý đức
không
nói
hết câu, nhưng ý khuyên bảo
khôngcần
nói
cũng biết.
Viên Diệu Diệu
hiện
tại
đi
vào, chính là tìm chết,thời điểm Hoàng Thượng
đang
nén giận, nàng
đi
vào
không
phải là chọc nổ bóng sao? Huống hồ dù
không
sợ trách phạt, nếu
không
có ý chỉ của Hoàng thượng, nàng cũng
không
thể tiến vào nội điện.
Giọng vυ" nuôi dỗ dành hài tử truyền đến, nhưng Tam hoàng tử vẫn như cũ
không
chịu nín, giống như càng thêm khó chịu, tiếng khóc càng trở lên sắc nhọn.
Vệ Cảnh ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông,
hắn
liền ôm lấy hài tử lại chậm rì rì tính toán, sau đó trực tiếp ôm ra ngoài điện, giống như tản bộ. Từng bước dỗ dành, hy vọng tiểu bảo có thể ngừng khóc náo loạn.
Thời điểm nhìn thấy tiểu bảo quấn tã lót vàng được ôm ra,tim Viên Diệu Diệu suýt nữa muốn nhảy ra. Xa cách lâu như vậy, nàng rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy bé con của mình.
Tam hoàng tử so với trước kia hình như lớn hơn, tiểu bảo bảo mỗi ngày
một
hình dáng, Viên Diệu Diệu ít nhất hai ba tháng
không
nhìn thấy
hắn, tự nhiên cảm thấy
hắnthay đổi rất lớn.
“Oa oa ——” Tam hoàng tử tiếng khóc
nhỏ
lại, nhưng vẫn như cũ liên tục
khôngngừng,
không
có ý dừng lại.
hắn
không
biết bị ủy khuất gì, khóc đến giàn giụa
thật
là đáng thương, Vệ Cảnh cũng là bó tay
không
biện pháp.
Nghe Tam hoàng tử khóc, Viên Diệu Diệu chịu
không
nổi, nàng thấy máu toàn thân dồn đến trái tim, làm nàng
không
thở nổi. Vô thức mà bước tới gần tiểu bảo
một
chút, lại càng gần
một
chút.
Lý Đức thấy bước chân Viên Thường tại dường như
không
thể khống chế,
một
chútmột
chút tiến tới bên người Hoàng thượng, hình như cả người đều dán lên.
hắn
đứng đó há miệng nhìn, trong lòng
không
khỏi bội phục nàng.
Ai
nói
Viên Thường tại nhu nhược, quả thực bị mù mắt. Tại thời điểm đặc thù thời điểm này, Viên Thường tại vẫn còn nghĩ cách câu dẫn Hoàng Thượng, ai có lá gan như nàng!
Thực hiển nhiên Vệ Cảnh cũng phát
hiện
dị thường của nàng, gân xanh
trên
trán
hắnnổi lên, ở trước mặt trẻ con mà còn muốn câu dẫn
hắn, quả thực là
không
biết xấu hổ,không
cần mặt mũi, làm
hắn
tức giận đến sắp bốc khói.
“Ngươi
thật
là to gan lớn mật, là cảm thấy đầu
trên
cổ quá nặng sao?”
hắn
nhẹ
nhàng híp mắt, thanh
âm
ép tới cực thấp, hiển nhiên là sợ dọa đến hài tử trong lòng ngực.
Nhưng
không
khí quanh người Vệ Cảnh lạnh băng, cùng với
âm
điệu cảnh cáo, vẫn cực kì
rõ
ràng mà
nói
cho người chung quanh,
hắn
hiện
tại rất
không
cao hứng,
không
cao hứng đến mức muốn gϊếŧ người.
Bàn tay Viên Diệu Diệu
đã
nâng lên,
không
khống chế được mà muốn chạm vào mặt hài tử, nhưng giờ phút này bị
hắn
hù dọa như vậy, trực tiếp dừng lại ở giữa
khôngtrung, ánh mắt có chút kinh hoàng nhìn
hắn.
Thời điểm Vệ Cảnh trở mặt, Viên Diệu Diệu vẫn là có chút sợ hãi, đặc biệt là
hiện
tại nàng
đã
không
còn là Hoàng Quý Phi được sủng ái, mà là tiểu thường tại bị Hoàng thượng ghét bỏ.
Nàng ý thức được lúc này khả năng lành ít dữ nhiều,
không
nghĩ tới ở trước mặt con trai mình, nàng bị hạ lệnh chém đầu.
sự
thật
chứng minh, từ đầu cố gắng cũng
khôngnhất định có thể bò đến địa vị cao, có khả năng còn chưa có bắt đầu,
đã
bị đánh đến địa ngục.
Mắt thấy sắc mặt Vệ Cảnh càng trầm xuống, há mồm hình như muốn gọi người tiến vào chém chết nàng.
Viên Diệu Diệu tham lam mà nhìn thoáng qua hài tử, lại ngẩng đầu liếc xéo cẩu hoàng đế Vệ Cảnh. Khuôn mặt
hắn
vẫn
anh
tuấn như vậy, nhưng Viên Diệu Diệu chỉ muốn nhổ nước miếng vào
hắn.
Nàng trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt, nếu lần này
không
thượng vị thành công, nàng
sẽ
không
bao giờ có cơ hội thị tẩm. Đáng thương nàng lớn lên xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, tiếng
nói
trong trẻo như em bé, ngực lớn mông nở, gợi cảm cực kì, cố tình Vệ Cảnh mắt chó bị mù, ông trời bạc đãi nàng, nàng hôm nay thế nhưng
thật
sự
là hồng nhan bạc mệnh.
Viên Diệu Diệu tận dụng cơ hội cuối cùng đưa tay sờ sờ khuôn mặt con trai, Vệ Cảnh khoé mắt muốn nứt ra, giơ tay muốn đẩy nàng.
không
nghĩ tới Tam hoàng tử còn
đang
khóc lại nâng lên tay bắt được ngón tay của Viên Diệu Diệu. Càng làm người bất ngờ là, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.
Lông mi hài tử còn dính nước mắt, giờ phút này lại mở to mắt thẳng tắp mà nhìn bọn họ. Con ngươi như nho đen, bởi vì nhiễm
một
tầng nước mắt, nhìn như thuỷ tinh đen, lộ ra
một
chút ánh sáng.
Lòng bàn tay
hắn
mềm mại mà cực nóng, cứ như vậy gắt gao mà cầm ngón tay Viên Diệu Diệu, cảm xúc này thập phần kỳ diệu, đem tim nàng hòa tan.
“Bé ngoan.” Viên Diệu Diệu
không
khỏi
nói
ra câu khích lệ, giọng
nói
nàng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
Vệ Cảnh tự nhiên
không
dám hất tay nàng ra, sợ vô tình làm đau Tam hoàng tử, vừa ngẩng đầu liền thấy Viên Diệu Diệu
đã
rơi lệ đầy mặt. Nàng chớp đôi hàng mi dài, cũng dính đầy nước mắt,
không
biết vì sao động tác này cùng với hài tử trong ngực cực kì giống nhau.
Trong điện
không
khí hoàn toàn an tĩnh lại, Lý Đức nhìn thấy
một
màn thần kì này,không
khỏi thở phào
nhẹ
nhõm, phảng phất cũng bị cảm động.
“Ngươi ——” Vệ Cảnh mở miệng,
hắn
có chút
không
hiểu tình cảnh này, chỉ là trong lòng mềm nhũn, muốn mở miệng dỗ dành nữ nhân
đang
yên lặng rơi lệ này.
“Ta có thể ôm
hắn
một
cái
không?” Viên Diệu Diệu rèn sắt khi còn nóng.
Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào
hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Vệ Cảnhkhông
khỏi run run,
không
hề nghĩ ngợi liền đem hài tử trong lòng đưa cho nàng.
Thẳng đến khi trong lòng ngực trở nên trống rỗng, ánh mắt
hắn
vẫn
không
dời khỏi nàng. Trong lòng chỉ toát ra
một
ý niệm: tiểu thường tại này
thật
sự
dễ khóc.
hắn
nghĩ mình đường đường là ngôi cửu ngũ,
đã
duyệt qua vô số nữ nhân, dạng người gì mà
hắn
chưa thấy qua. Vui buồn hờn giận, trằn trọc thừa hoan, các nàng trong lòng nghĩ cái gì,
hắn
đều biết.
Nhưng là giờ phút này,
hắn
thật
sự
có chút
không
hiểu tâm tư của tiểu thường tại này.
Viên Diệu Diệu
không
có ra vẻ thống khổ, cũng
không
có
ẩn
nhẫn, càng
không
có biểuhiện
khóc như hoa lê rơi,
nói
là khóc
không
bằng
nói
là cố tình phô bày nhan sắc.
Biểu tình vừa rồi của nàng
thật
phức tạp, nhưng Vệ Cảnh vẫn có thể hiểu
một
chút, vừa uỷ khuất, vừa hỗn loạn chờ đợi.
Được ôm bé con vào lòng, Viên Diệu Diệu có
một
loại cảm giác mất mà tìm lại được, nàng vốn nghĩ rằng nếu
một
lần nữa được ôm Tam hoàng tử, nàng nhất định
sẽ
ghì chặt con vào lòng, hận
không
thể dung nhập vào thân thể mình. Nhưng đến khi chân chính chạm vào cơ thể nho
nhỏ
mềm mại, nàng cũng
không
dám dùng sức, chỉ như vậy mềm
nhẹ
mà ôm, cả trái tim như được lấp đầy.
“Khụ khụ ——”Vệ Cảnh thấy nàng ôm đến
không
thể đứng yên,
không
khỏi ho khan hai tiếng nhắc nhở.
Viên Diệu Diệu ngẩng đầu,
trên
mặt vẫn là biểu cảm như khóc như trách.
một
giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống, theo khuôn mặt rơi xuống cằm, mắt thấy liền phải
nhỏ
giọt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
“Hoàng Thượng, thay ta lau nước mắt, đừng để rơi lên người Tam hoàng tử.”
Vệ Cảnh cho rằng nàng sắp
nói
câu gì đó cảm động lòng người, Viên Diệu Diệu rốt cuộc mở miệng, lại là chỉ huy ngôi cửu ngũ làm việc