Chương 19: Tuyệt vô cận hữu

Edit: Chôm chôm

Vệ Cảnh vốn dĩ

đã

chuẩn bị để nghe nàng kể về chuyện xưa đau buồn của nàng khi nàng còn

nhỏ, cái gì mà mẹ mất sớm,cha bất tài, để lại đệ đệ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả tiểu thường tại này lại

không

theo đúng kịch bản mà kể ra.

Viên Diệu Diệu còn ngẩng dài cổ chờ

hắn

giúp mình lau nước mắt, liền thấy Vệ Cảnhthật

sự

lấy ra

một

chiếc khăn gấm, trực tiếp ấn ở

trên

mặt nàng. Nhân lúc nàng còn hoa mắt, cảm giác ấm áp trong ngực

không

còn, nàng vội vàng cúi đầu, liền thấy Tam hoàng tử

đã

bị ôm

đi.

Tiểu oa nhi hình như ngủ rồi, ngay cả bàn tay nắm lấy tay nàng đều buông lỏng.

hắnngủ thập phần yên ổn, da mềm mịn, hơn nữa

trên

người còn tản ra hương sữa nhàn nhạt, đáng

yêu

vô cùng.

Vệ Cảnh ôm

hắn

có chút thô lỗ, làm cho

hắn

không

thoải mái mà nhíu nhíu mày, phiết miệng chuẩn bị khóc. Viên Diệu Diệu lập tức duỗi tay vỗ

nhẹ

hai cái, lông mày

hắn

lập tức dãn ra, cũng

không

khóc

không

náo loạn.

Bà vυ" rất có mắt nhìn mà

đi

tới, đem hài tử ôm

đi. Viên Diệu Diệu vừa quay đầu lại, thấy Đông Sanh đứng cách nàng hai bước, đôi mắt lẳng lặng mà nhìn nàng, hình nhưđang

đánh giá nàng.

Đông Sanh dù sao cũng là người hầu hạ bên nàng, nhìn cũng cảm thấy thân thiết, Viên Diệu Diệu liền theo bản năng hướng về phía nàng ấy lộ ra tươi cười.

không

nghĩ tới tiểu nha đầu lại nghiêm mặt, trực tiếp lắc ống tay áo bỏ

đi, theo bà vυ" vào nội điện. Thậm chí hình như còn sợ Viên Diệu Diệu

sẽ

lại đυ.ng vào Tam hoàng tử, trực tiếp chặn thân ảnh bà vυ",

không

cho nàng nhìn Tam hoàng tử dù chỉ

một

chút.

Viên Diệu Diệu nhíu mày,

một

đám người này đều có tật xấu. Lòng tốt của nàng bị xem như lòng dạ lang sói, cẩu Hoàng đế mỗi ngày ngủ cùng nàng

không

hiểu nàng, nàng coi như

không

tính vì

hắn

có mắt như mù, hơn nữa

hắn

chỉ quen nhìn lúc nàngkhông

mặc quần áo, nhưng Đông Sanh mỗi ngày đều ở bên người nàng hầu hạ, thế nhưng cũng

không

nhận ra nàng! Chẳng lẽ mắt cũng bị mù sao?

Nghe

nói

từ khi nàng chết, Tam hoàng tử cùng với đại cung nữ bên cạnh nàng đều bị Hoàng Thượng mang đến Long Càn Cung, nha đầu kia

không

nhận ra nàng, khẳng định là bởi vì đến nơi này bị Vệ Cảnh lây thói hư tật xấu.

Tam hoàng tử ngủ, Vệ Cảnh cũng

một

thân

nhẹ

nhàng.

hắn

đi

đến long án ngồi xuống, ánh mắt đánh giá khắp người Viên Diệu Diệu, như là thợ săn thấy được con mồi, tâm tư cẩn thận mà tìm kiếm điểm yếu

trên

người nàng, chờ lúc có thể tung

mộtquyền.

Đối với loại ánh mắt

không

chút nào che giấu này, Viên Diệu Diệu cảm thấy thựckhông

thoải mái, hơn nữa cảm giác chờ bị trị tội này làm người thấy

không

vui.

“hiện

tại

nói

đến chuyện của ngươi

đi? Hơn nửa đêm

không

ngủ được chuồn êm ra ngoài, dung nhan xinh đẹp muốn câu dẫn trẫm, bị trẫm bắt được, lại nghĩ tiến về phía Tam hoàng tử, còn cứ như vậy mà ôm

hắn. Kêu trẫm giúp ngươi lau nước mắt, cùng trẫm xưng hô ta ngươi. Viên Thường tại, gan chó của ngươi cũng

thật

lớn?”

hắn

cúi người xuống,

trên

mặt mang theo vài phần cười lạnh, trào phúng mười phần.

Viên Diệu Diệu mở to hai mắt nhìn, nàng lúc này mới hậu tri hậu giác phát

hiện

chính mình vừa mới thất thố nhiều.

không

có biện pháp, ôm Tam hoàng tử, cộng thêm Vệ Cảnh ở gần bên, làm nàng có ảo giác trở về như trước kia, giống như nàng vẫn là Hoàng Quý Phi được sủng ái, có thể

không

hề cố kỵ mà

nói

chuyện với

hắn.

“Tì thϊếp lá gan rất

nhỏ,

nhỏ

như con thỏ con mèo linh tinh,

không

to như chó. Mới vừa rồi tì thϊếp thấy Tam hoàng tử khóc thút thít quá mức đau lòng, nhất thời tình thế cấp bách

đã

quên xưng hô, mong Hoàng Thượng bớt giận.” Nàng bịch

một

tiếng quỳ xuống, trực tiếp làm đại lễ quỳ lạy.

trên

thực tế nàng muốn trợn trắng mắt, gan chó chính là Vệ Cảnh, nàng

không

dám tranh với

hắn.

Vệ Cảnh cười

một

tiếng, tiểu thường tại này thích cùng

hắn

chơi trò động vật,

nóichuyện cùng nàng vĩnh viễn

không

nói

vào trọng tâm.

“Ngươi có phải

không

sợ trẫm? Cảm thấy trẫm

sẽ

không

làm gì ngươi? Ngươi từ đâu mà tự tin như vậy?”

Viên Diệu Diệu

đang

định tiếp tục lừa gạt Vệ Cảnh, nhưng vừa nghe Vệ Cảnh hỏi, cảm giác da đầu

trên

người đều nổ tung. Cái này nàng biết trả lời như thế nào, nàng

thậtmuốn hỏi: Vệ Cẩu Tử ngươi năm đó lúc ngủ cùng ta, có phải hay

không

rất đắc ý? Cảm thấy làm ta rất thoải mái? Ngươi từ đâu mà tự tin như vậy?

Bất quá trong lòng tuy rằng nghĩ như thế,

trên

mặt nàng

thật

không

dám

nói

như vậy. Thực hiển nhiên

hiện

tại Vệ Cảnh lại tiếp tục tức giận, nàng

thật

sự

không

dám chọc tức

hắn.

“Hoàng Thượng, tì thϊếp nhìn thấy ngài liền run bần bật, hai đùi run rẩy, như muốn ngã xuống, nhưng tì thϊếp

không

dám thất lễ, huống hồ có thể thấy ngài, là phúc khí mà nô tỳ tu luyện ba kiếp mới có được. Lần trước chọc giận ngài, ngài

nói

không

bao giờ muốn nhìn thấy tì thϊếp, tì thϊếp trở về liền

không

buồn ăn uống, cảm thấy cuộc sống

không

hề có ý nghĩa, thậm chí có ý tưởng vứt bỏ bản thân. Nhưng là tì thϊếp lại nghĩ, ngài chính là chân long thiên tử, vẫn chưa cho tì thϊếp chết, tì thϊếp

sẽ

phải sống. Nghĩ đến vẫn có thể gặp lại ngài

một

lần, tì thϊếp liền có chút

nói

năng lộn xộn,không

biết như thế nào cho phải. Lại nhìn thấy Tam hoàng tử, thấy

hắn

lớn lên chính là con cháu rồng phượng, tì thϊếp liền càng kích động vạn phần,

không

hổ là con nối dõi của ngài……”

Viên Diệu Diệu

đang

quỳ rạp xuống đất, vì biểu

hiện

sự

sùng bái với Vệ Cảnh, nàng trực tiếp ngã xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn

hắn

cũng là khuôn mặt quấn quýt si mê.

Trong điện

một

mảnh yên tĩnh, ngoài

âm

thanh lải nhải của nàng,

thật

sự



không

có bất cứ tạp

âm

gì.

Các cung nhân hoàn toàn bị doạ sợ ngây người, ngây ngốc mà đứng ở nơi đó,

khôngbiết phải làm gì. Ngay cả người luôn tự cho là

đã

trải hết việc đời như Lý Đức cũng có chút chống đỡ

không

được.

Vị tiểu thường tại này

thật

là người phi thường giỏi, loại lời

nói

ghê tởm buồn nôn này mà cũng

nói

ra được, thậm chí còn

nói

mãi

không

ngừng, nếu

không

ngăn lại, chỉ sợ có thể

nói

đến hừng đông.

Vệ Cảnh vẫn giữ khuôn mặt

không

biểu cảm mà nhìn nàng, chẳng qua nếu là người quen thuộc người với

hắn, vẫn có thể thấy chi tiết

không

thích hợp ở

hắn. Ngón tayhắn

liên tiếp cử động, tốc độ chớp mắt cũng tương đối nhanh, môi mỏng nhếch cao so với ngày thường, thậm chí nhìn gần còn có thể thấy tai

hắn

có chút phiếm hồng.

“Được rồi được rồi.” Rốt cuộc

hắn

ngừng cử động ngón tay,

trên

mặt lộ ra vài phầnkhông

kiên nhẫn.

Viên Diệu Diệu cũng thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi,

không

phải sợ

không

còn gì để khen, dù sao trợn mắt

nói

nói

dối là bản lĩnh nàng

đã

tôi luyện đến thượng thừa, nàng chỉ sợ làm chính mình ghê tởm đến phun ra. Quả

thật

những lời khen vừa rồi, mười câu cả mười là giả, nàng cho rằng Vệ Cảnh chỉ có duy nhất

một

ưu điểm, chính là công phutrên

giường. Đáng tiếc

hiện

tại thân hình mành mai này còn chưa được lĩnh giáo qua, nếu

không

nhất định phải ra vẻ ngượng ngùng mà khen

một

câu.

“Hoàng Thượng, ngài có trách tì thϊếp

không? Tì thϊếp thất thố như vậy, toàn bộ đều là vì đối ngài khâm phục cùng kính ngưỡng. Ngài giống như mặt trời, vĩnh viễn chiếu sáng tì thϊếp……” Nàng chớp chớp mắt, tràn ngập chờ mong mà nhìn Vệ Cảnh.

“Mới vừa rồi Tam hoàng tử

không

bài xích ngươi, hôm nay trách phạt liền miễn. Nhưng ngươi tốt nhất ngoan ngoãn mà ở yên

một

đoạn thời gian, trẫm tạm thời

không

muốn thấy ngươi, cũng đừng nghĩ kéo bè kéo cánh. Ngươi ngốc như vậy, khẳng định là bị lấy làm tấm gỗ kê chân, đến lúc đó chết như thế nào cũng

không

biết!” Vệ Cảnh ho

nhẹmột

tiếng, cuối cùng là giơ cao đánh khẽ, nhưng

trên

mặt tràn đầy cảnh cáo mà

nóimột

câu.

Viên Diệu Diệu nhất nhất nghe theo, ngoài miệng đáp ứng đến

thật

rõ, nhưng

trênthực tế nàng nghe tai trái ra tai phải,

không

đem lời Hoàng đế để trong lòng.

Nghĩ lại Cẩu hoàng đế Vệ Cảnh lúc động tình, thường

nói

với nàng những lời đó, nàng thấy

không

hiếm lạ gì. Nếu

nói

ra, đừng

nói

toàn bộ hậu cung là của nàng, ngay cả vật bên dưới mông của cHoàng đế cũng là của nàng!

Quả

thật

Vệ Cẩu Tử

thật

sự

nói

qua muốn đưa nàng lên ghế rồng ngồi

một

cái? Nàng có thấy kiêu ngạo

không?

hiện

tại những phi tần trong cung đều khó lường, hơi chút được Hoàng Thượng nhìn

một

lát liền lâng lâng, cũng

không

nghĩ đến

sự

huy hoàng năm đó của nàng! Nhạt nhẽo!

“ Để Tiểu Khang Tử đưa ngươi trở về

đi.” Vệ Cảnh vẫy vẫy tay.

Viên Diệu Diệ thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi,

một

đêm này cuối cùng qua. Kết quả nàng còn chưa

đi

ra ngoài, lại bị người gọi lại.

“Đem quần áo bẩn của ngươi mang

đi, để lại trong điện còn ra thể thống gì!” Vệ Cảnh cực kỳ khinh thường mà

nói

theo

một

câu.

Tiểu Khang Tử tiến vào trong điện, vừa lúc nghe thấy thế. Vì tránh xấu hổ,

hắn

lập tức bước nhanh tiến lên, đem áo choàng nhặt lên khoác cho Viên Diệu Diệu. Còn

nhẹgiọng trấn an

một

câu: “Bên ngoài gió lớn, thường tại vẫn nên mặc áo cho tốt.”

Vệ Cảnh hừ

một

tiếng, nhìn bọn họ

đi

ra ngoài điện, lại

không

có chút buồn ngủ nào, cho người đem tấu chương trình lên.

Kết quả

hắn

làm chưa được hai bản tấu, liền nghe Lý Đức bên cạnh

không

ngừng ho khan.

“Làm sao vậy, Lý Đức. Ngươi bị đau họng? Có cần trẫm tìm người cắt

một

nhát giúp ngươi nhuận khí?” Vệ Cảnh xoay đầu sang, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn

hắn,



ràng là mang theo vài phần

không

cao hứng.

“Hoàng Thượng, mời ngài tiếp tục xem tấu chương, cổ họng nô tài có chút

không

thoải mái.” Lý Đức lập tức xua tay, tươi cười lấy lòng.

Vệ Cảnh chỉ nghĩ

hắn

bị động kinh, lúc cúi đầu nhìn về phía tấu chương, lại phát

hiệntrên

tấu chương thình lình xuất

hiện

một

đôi tai thỏ, nét mực còn chưa khô. Khoé miệng

hắn

hơi nhấc lên, lập tức mở ra hai cuộn tấu chương

đã

phê duyệt, quả nhiên ở mặt

trên

cũng nhìn thấy tai thỏ.

“Hừ, nhìn lén trẫm phê duyệt tấu chương?”

hắn

quay đầu lại, cười như

không

cười mà liếc Lý Đức.

Lý Đức cảm thấy chân mềm, lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy

nói: “Hoàng Thượng, ngài khoan dung nô tài. Nô tài

đi

theo ngài nhiều năm, ngài chớp mắt

một

cái nô tài liền biết ngài muốn cái gì,

không

hề có dị tâm. Nô tài đối ngài tràn ngập khâm phục cùng kính ngưỡng, ngài giống như ánh trăng trong đêm tối, vẫn luôn chiếu rọi con đường phía trước của nô tài……”

“Dừng dừng dừng, ngươi cái gì

không

học, lại học cách vuốt mông ngựa của nha đầu kia, trẫm chém ngươi!” Vệ Cảnh nghe xong nổi da gà, lập tức phất tay ngăn lại Lý Đứcđang

tỏ lòng trung thành.

Lý Đức thong thả ung dung mà đứng dậy,

nhẹ

nhàng vuốt vạt áo, tiếp tục bảo trì trầm mặc mà làm phông nền. Trong lòng lại

nói

thầm: Đừng nhìn tiểu thường tại giả làm thỏ ngốc, nhưng biện pháp của nàng dùng

thật

tốt. Cho dù Hoàng Thượng cảm thấy ghê tởm nhưng lại ngượng ngùng, tóm lại

sẽ

không

truy cứu sai lầm của

hắn.

Nếu như cứ ngày đêm đều khen Hoàng thượng, khen

hắn

đến mức trước nay chưa từng có, có

một

không

có hai, nhất định

sẽ

được đặc xá. Biện pháp tốt này, nhất định phải sử dụng!