Chương 17: Viên lão nương

Edit: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu chợt thấy

một

trận chói mắt, lập tức giơ tay che, nhưng nàng cảm thấy lòng lạnh

một

mảng.

Giọng

nói

quên thuộc như vậy, nàng

sẽ

không

nghe nhầm, ngoài Tiểu Khang Tử hầu hạ bên người Hoàng Thượng

thì

không

còn ai khác.

“Ôi, đây

không

phải Viên Thường tại sao? Ngài

thật

sự

trốn ở chỗ này sao.” Tiểu Khang Tử đem đèn l*иg vươn ra xa.

Viên Diệu Diệu vẫn lấy tay che mặt, kiên quyết

không

thừa nhận

nói: “Công công, ngài nhận nhầm người. Ta chỉ là

một

cung nữ lạc đường, ta

đang

chờ chủ tử tới đón!”

Tiểu Khang Tử nghe giọng

nói

của nàng,

không

khỏi cười nhạo ra tiếng, duỗi tay che miệng lại

nhẹ

giọng

nói: “Viên Thường tại, ngài đừng nghĩ lừa gạt nô tài. Nô tài xin mạnh miệng

nói

một

câu, đời trước nô tài khẳng định là con cháu của Tôn Ngộ

không, có

một

đôi hoả nhãn kim tinh. Từ lúc ngài bò ra từ bụi hoa bên kia, nô tài liền nhận ra ngài

đã

tới.”

Vẻ mặt Viên Diệu Diệu

không

muốn sống,

không

biết sao xui xẻo như thế, bị Tiểu Khang Tử chờ ở nơi này, nàng

một

chút đều

không

nghĩ tới

sẽ

nhìn thấy vị đại nhân bên cạnh Hoàng Thượng này.

“Ngài muốn đợi chủ tử, nô tài mang ngài

đi, Hoàng Thượng

đang

ở Long Càn Cung chờ ngài!” Tiểu Khang Tử hiển nhiên

không

muốn buông tha nàng.

Viên Diệu Diệu

không

khỏi rêи ɾỉ ra tiếng, nàng

hiện

giờ

không

muốn nghe

một

chút nào về ngôi cửu ngũ.

“Khang công công, ngài coi như

không

thấy ta có được

không, trở về báo với Hoàng Thượng rằng trong hoa viên ngoài hứa tiệp dư

đang

bị phạt,

không

có ai khác.” Nàng cố giãy giụa lần cuối.

“Ôi, trăm lần

không

được. Tội khi quân là muốn chém đầu, Viên Thường tại ngài nhất định là hiểu



nỗi khổ của nô tài. Hơn nữa Hoàng Thượng

nói, ngài ấy

đã

nhìn thấy ngài nên mới sai nô tài ở đây đợi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Tiểu Khang Tử liên tục xua tay.

Viên Diệu Diệu

không

có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn mà

đi

theo

hắn, trong lòngnói

thầm: Vệ Cảnh

không

hổ là chó,

một

đôi mắt trong bóng tối nhìn

thật

tốt, sao lạikhông

hiện

ánh xanh!( ý là mắt

anh

tinh như chó nhưng lại

không

phát ánh sáng xanh như chó)

“Hoàng Thượng lúc trở về liền uống nước hay là mắng chửi người?” Nàng tiến lại gầnnhẹ

giọng hỏi

một

câu.

Tiểu Khang Tử

nhẹ

nhàng nhướng mày, tiểu thường tại này

thật

có con mắt, biết nên tìm hiểu tin tức từ

hắn. Nhưng câu hỏi

thật

đúng là rất có kỹ xảo vừa đủ vừa đúng, cứ như là

đã

có nhiều năm ở bên Hoàng thượng.

Hoàng Thượng nếu là trở về uống trước trà, vậy chứng minh hỏa khí của ngài còn có thể nhẫn nại, nếu là trực tiếp mắng chửi người, như vậy Viên Diệu Diệu

hiện

tại xuấthiện

chính là phải chịu mắng.

Tiểu Khang Tử ý cười đầy mặt: “Xin lỗi ngài, nô tài vẫn luôn ở hoa viên đợi ngài bò từ bên kia sang,

không

đi

theo Hoàng Thượng hồi cung, cho nên Hoàng thượng đến cùng biểu

hiện

như thế nào nô tài

thật

sự

khó mà

nói. Nhưng lúc trước nô tài thấy cơn giận của Hoàng Thượng rất lớn, chắc rằng bị ăn mắng là chuyện khó tránh khỏi.”

Viên Diệu Diệu bĩu môi, như vậy thà

không

hỏi còn hơn! Nghe

một

chút

không

có thông tin hữu ích gì, chỉ làm nàng càng thêm ngột ngạt.

Hai người

một

trước

một

sau hướng Long Càn Cung

đi

tới, Viên Diệu Diệu ước gì con đường này dài vạn dặm, tốt nhất nếu có thể tìm

một

đồ đệ như Tôn Ngộ

không, saihắn

đánh Cẩu Vệ Cảnh

một

trận, rồi thiến. cẩu đồ vật làm nàng chướng mắt, quả thực khó chịu.

“Ôi, khang công công, chân ta đau.” Viên Diệu Diệu xoa chân.

Nàng

không

dám

đi

gặp Vệ Cảnh, liền hận

không

thể gẫy chân mà ngã ở

trên

đường.

Tiểu Khang Tử ban đầu còn cho rằng vị chủ nhân này thiệt

sự

nhu nhược đến bỏ

đi, biểu

hiện

đau đớn

trên

mặt mười phần chân

thật, nhưng nhớ tới mới vừa rồi nàng còn bò cực kì nhanh

trên

mặt đất,

hắn

liền

không

tin nữa.

“Viên Thường tại, nô tài

thì

không

sao, có thể đợi ngài đến nhật nguyệt thay đổi, núi cao thành bình địa, cũng

sẽ

không

nói

gì. Nhưng Hoàng Thượng chờ

không

được lâu như vậy a, đến lúc ngài ấy phái người tới,

nói

không

chừng

không

cả nhìn mặt ngài, trực tiếp tìm hai thái giám Hình

sự

Đường, bắt ngài chịu các loại khổ hình. Ngài

nóixem ngài da thịt non mịn, có thể chịu được mấy hình phạt, đến lúc đó nô tài cũng chỉ có thể thay người đốt

một

chút vàng mã”.

Thần sắc Viên Diệu Diệu có chút vặn vẹo, sau đó liền khôi phục bình thường, nàng vỗ vỗ đùi, vạn phần vui vẻ

nói: “Ai, khang công công, ngươi

thật

đúng là phúc tinh. Chân ta nháy mắt

đã

khỏi rồi,

không

còn đau nữa.”

Nàng cười ngây ngô, Tiểu Khang Tử liếc mắt nhìn nàng

một

cái.

Vị viên thường tại này cũng

không

biết là ngốc

thật

hay giả ngốc,

không

thể đoán được, nhưng tâm tình

thật

ra

không

xấu.

Thẳng đến khi nhìn thấy cổng lớn của Long Càn Cung, Tiểu Khang Tử lập tức liền ngừng bước chân, đứng ở dưới mấy chục bậc thang, thấp giọng

nói: “Nô tài chỉ đưa ngài đến đây, hy vọng phúc khí

không

rời khỏi ngài.”

Viên Diệu Diệu ho

nhẹ

một

tiếng,

âm

thầm cổ vũ trong lòng,

thật

cẩn thận bước lên bậc thang.

“Tì thϊếp gặp qua Hoàng Thượng.” Nàng im lặng

không

một

tiếng động

đi

vào, trong điện là

một

mảnh yên tĩnh.

Viên Diệu Diệu còn nhớ



Hoàng Thượng

không

thích tiếng

nói

của nàng,nên

nói

xong câu đó, nàng

không

dám mở miệng

nói

thêm.

Trong điện mọi thứ đều vô cùng chỉnh tề, thảm khô ráo sạch

sẽ,

không

có dấu hiệu đồ vật bị đập phá,

nói

vậy cơn giận của Hoàng Thượng vẫn trong phạm vi khống chế.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài

nhẹ

nhõm.

“Cởϊ qυầи áo.” Nam nhân Ngồi ở sau long án mở miệng, ngữ điệu trầm thấp, thanh

âmu lãnh.

Chỉ có ba chữ, lại làm Viên Diệu Diệu hoảng sợ.

Đây là muốn sủng hạnh nàng? là muốn sủng hạnh nàng sao? Quả

thật, nếu nàng cởϊ qυầи áo, mà Vệ Cảnh

không

như sói đói vồ tới, nàng

thật

sự

sẽ

trở mặt!

Viên Diệu Diệu

không

nói

chuyện, trực tiếp đem đai lưng cởi bỏ, dùng sức cởi ra, áo choàng

trên

người cũng bị ném tới

một

bên. Lộ ra váy lụa xanh biếc bên trong, váy thủ công tinh xảo, nhưng lại

không

thái quá, vẫn là loại mà phân vị Thường tại có thể mặc, chủ yếu là xiêm y

không

hở, lại còn kín đáo, đem thân mình che kín.

Người làm quần áo này tốn

không

ít công sức, cặp thỏ con trước ngực Viên Diệu Diệu vô cùng mê người. Quần áo mười phần bó sát, đem hai luồng đẫy đà dâng lên tạo ra độ cong xinh đẹp, bên dưới eo

nhỏ

một

tay có thể ôm hết càng được siết tới vừa đủ, thêm

một

chút

thì

nhiều, thiếu

một

chút lại ít.

Vệ Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền nhịn

không

được dừng lại

một

chút. Tiểu thường tại này có dáng người

thật

đẹp, so với bất cứ nữ nhân nào

hắn

đã

gặp qua đều đẹp hơn, hơn nữa còn

thật

sự

mặc quần áo.

hắn

vẫn chưa kịp thưởng thức xong, liền thấy Viên Diệu Diệu tay ngọc

không

có dừng lại,đến chỗ cặp thỏ cực khıêυ khí©h dừng lại đôi chút, sau đó thong thả ung dung mà cởi đai lưng váy áo.

Chỗ thắt nơi ngực vừa cởi bỏ, hai luồng thỏ con thoát khỏi chói buộc mà mãnh liệt lắc lư, càng làm huyết mạch người xem phun trào.

Lý Đức đứng cách đó

không

xa, bởi vì

không

khí trong điện quá mức quỷ dị,

hắn

nhịnkhông

được ngẩng đầu liếc mắt

một

cái, vừa đúng lúc thấy

một

màn này, lập tức cúi đầu.

Tuy

nói

quần áo

trên

người Viên Thường tại còn đủ, nhưng động tác kia so với cởi hết còn muốn chọc người hơn. Lý Đức

không

khỏi

nói

thầm trong lòng: Viên Thường tại này

thật

đúng là cao thủ, dù im lặng vẫn câu hồn đoạt phách.

Lại nhìn ngôi cửu ngũ, an tĩnh ngồi

trên

ghế rồng, như bị đóng đinh

không

thể động đậy.

Viên Diệu Diệu cố ý dừng tay, nàng ngẩng đầu

nhẹ

giọng hỏi

một

câu: “Hoàng Thượng, còn muốn cởi sao?”

Vệ Cảnh lập tức hoàn hồn,

hắn

nuốt

một

chút nước miếng. Sắc mặt có chút phức tạp khó coi, mấy năm nay

hắn

đã

chịu đựng nhiều việc bị nữ nhân dụ hoặc, nhưng giống như



gái

nhỏ

này, động tác

thì

vô cùng da^ʍ mĩ,nhưng

trên

mặt vẫn là biểu tình thiên chân vô tà,

hắn

thấy cũng là cuộc đời hiếm có.

Đương nhiên trước đây cũng

không

phải

không

có ai đối với

hắn

làm loại hành động này, chẳng qua luôn đến lúc cởi xong quần liền chạy đến chỗ hoàng đế, chỉ sợ

khôngkịp. Chỉ có tiên hoàng hậu

đã

qua đời là luôn làm loại hành động này.

Viên Diệu Diệu thập phần



ràng, nếu muốn câu dẫn Hoàng Thượng, ngoài khuôn mặt cùng thân thể còn cần tình thú.

“Ngươi cởi hết là muốn làm cái gì? Còn

không

phải là vì câu dẫn trẫm, liền

một

chút tâm tư……” Vệ Cảnh ra vẻ bình tĩnh, trào phúng mà cười ra tiếng.

Viên Diệu Diệu chớp chớp mắt,

trên

mặt vẫn là biểu tình vô tội,

trên

thực tế trong lòngđã

sớm thăm hỏi cha mẹ

hắn.

Cẩu vật lại bắt đầu

không

phân đúng sai mà sủa như điên,

không

phải là

hắn

bắt nàng cởi sao?

hiện

tại lại đem sai lầm đổ lên đầu nàng,

thật

là buồn cười.

Vệ Cảnh ho

nhẹ

một

tiếng, hình như cũng



ràng là chính mình khơi mào trước, cho nên lúc này nghẹn

một

bụng lời mắng chửi nàng, phải nuốt trở vào.

“Ngươi đêm hôm khuya khoắt lén lút

đi

đến đó làm gì? Còn vi phạm luật cấm, phi tần cấp thấp

không

được ra ngoài vào đêm, ngươi tưởng rằng

không

ai dám phạt phảikhông?”

Viên Diệu Diệu cụp mi rũ mắt mà quỳ gối, đem lý do thoái thác

đã

chuẩn bị

nói

ra: “Tì thϊếp cũng là bất đắc dĩ, hứa tiệp dư

nói

lần trước tì thϊếp làm hỏng chuyện tốt của nàng, lúc này nhất định phải

đi

theo. Nếu là ngài thích liền

không

cần tì thϊếp xuấthiện, nếu là

không

thích, liền đổ lỗi lên đầu tì thϊếp……”

Giọng

nói

của nàng càng ngày càng

nhỏ, nhưng vẫn đủ để nam nhân nghe

rõ.

“nói

chuyện



ràng, trẫm nghe giọng

nói

nhỏ

nhí của ngươi mà thấy phiền, còn

nóichuyện như mất nửa hơi như vậy, trẫm liền giúp ngươi

thật

sự

chỉ còn nửa hơi sức lực!” Vệ Cảnh đột nhiên đập bàn

một

cái.

Khiển trách

không

phải hứa tiệp dư, cũng

không

phải hành vi của các nàng, mà là giọng

nói

của nàng.

Viên Diệu Diệu vờ như hoảng sợ mà cúi đầu,

trên

thực tế trong mắt nàng toàn là xem thường mà cúi xuống.

Câm miệng! Lão nương thấy ngươi

thật

phiền, nhưng vẫn phải tiến tới! Nêu

khôngthích nghe giọng

nói

của nàng, vậy trực tiếp tai điếc ù tai là được, tự nhiên khác có người

yêu

thích thanh

âm

của nàng!

“Hoàng Thượng bớt giận, tì thϊếp cũng là bất đắc dĩ!”

Viên Diệu Diệu ở trong lòng là mẹ của Vệ Cảnh, nhưng là

hiện

thực nàng vẫn là con của Vệ Cảnh.