Chương 16: Treo lên cây

Edit: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu vốn dĩ chỉ chuẩn bị ở bên cạnh xem kịch vui,

không

hề nghĩ đến hứa tiệp dư

sẽ

cuồng ngôn như vậy, trước mặt nàng tiến hành chửi bới. Tức khắc trong lòng liền

không

vui,

không

khỏi cười lạnh.

Hứa tiệp dư

thật

đúng là chưa từ bỏ ý định, cũng

không

uổng công nàng hao hết tâm cơ, diễn vở tuồng này.

Lại

nói, câu dẫn Hoàng thượng có muôn vàn biện pháp, Vệ Cảnh

không

phải thánh nhân, cũng

không

phải Liễu Hạ Huệ,

không

có bản lĩnh nữ nhân ngồi trong lòng màkhông

loạn. Hơn nữa,

hắn

là loại Hoàng Đế sủng qua vô số giai nhân, làm

hắn

động tình

không

hề khó. Nhưng Viên Diệu Diệu chọn

đi

chọn lại, cuối cùng dùng biện pháp đó,

không

tính rất cao minh, mà

thật

ra ở trong mắt nàng còn có chút vụng về.

Nhưng để đánh hạ hứa tiệp dư, nàng cũng coi như cùng Hiền phi đào hố.

“Tiệp dư, Hoàng Thượng hình như

đang

tới đây.”

một

bên cung nữ nhắc nhở

mộttiếng.

Viên Diệu Diệu đem thân thể của mình giấu kín, sợ bị phát

hiện. Nhưng hứa tiệp dư lại có vẻ cực kì kích động, nàng ra lệnh cho cung nữ thắp sáng bốn cái đèn l*иg đặt ở bên người, hơn nữa lại cởi ra áo choàng bên ngoài, lộ ra áo lụa trắng tinh bên trong, đôi tay du dương nâng lên, chân ngọc

nhẹ

điểm, liền bày ra

một

tư thế cực kỳ ưu nhã, hiển nhiên là muốn khiêu vũ.

Ánh đèn chiếu vào người nàng, áo lụa trắng xinh đẹp như

ẩn

như

hiện. Viên Diệu Diệu ở

một

bên nhìn lén

thật

vui, a, nàng

không

dám dùng vải quyên sa trắng may áo, hứa tiệp dư thế mà

thật

to gan lớn mật mà dùng, hơn nữa tư thế múa

nhẹ

nhàng so với nàng múa còn dụ hoặc hơn nhiều.

Tấm tắc, quả

thật, Vệ Cảnh nếu

không

bị hứa tiệp dư câu dẫn thành công, nàng

thậtphải hoài nghi

hắn

không

được.

Cảnh Nhân Cung, Hiền phi

đang

ngồi ở ghế mềm chợp mắt, trong điện đốt hương, hương vị hoa quả ngọt ngào thấm vào ruột gan, nhưng lại

không

có cảm giác khói bay mù mịt. Tiểu cung nữ quỳ bên chân nàng giờ phút này

đang

nhẹ

nhàng xoa bóp.

“ Giờ này hẳn là Hoàng Thượng

đã

gặp được Viên Thường tại,

không

biết nàng có thể thành công câu dẫn hoàng thượng

không?” Nàng khẽ thở dài

một

hơi, giống như thay Viên Diệu Diệu mà lo lắng.

Cung nữ bóp chân là người biết nhìn ánh mắt, lập tức

nói

tiếp: “ Chuyện này phải xem ý muốn của nương nương ngài, nếu ngài muốn cho thường tại thành công,

thì

việc

sẽthành. Nếu như ngài

không

muốn, nàng ta dù mất nửa cái mạng cũng

không

thể thành”.

Hiền phi được lời

nói

này làm cho vui vẻ,

không

khỏi thấp giọng

nói: “Nghe ngươi

nóinhư vậy, dường như bổn cung có thể điều khiển vận mệnh của nàng.”

“Đương nhiên là vậy, Viên Thường tại đêm nay có được cơ hội này, vẫn là ít nhiều là do ngài thiện tâm ban cho. Nếu

không, nàng ta chỉ là

một

tiểu thường tại phân vị

nhỏ, có muốn cũng

không

làm được.”

Hiền phi nhếch môi cười khẽ,

không

biết là trào phúng nhiều hay là đắc ý càng sâu.

“Loại việc

nhỏ

này, ba phần do trời định. Nàng thoạt nhìn

không

tính đặc biệt thông minh, nội tâm cũng

không

sâu, như sủng vật nuôi bên cạnh nhưng lại thú vị, chủ yếu là

sẽ

không

biến thành sói mắt trắng cắn lại người. Nhưng vẫn phải xem ý trời,biện pháp của Viên Thường tại

không

phải quá tốt, nhưng ta cũng

không

cần thiết nhắc nhở nàng,

không

chừng nàng có vận khí tốt, làm Hoàng Thượng vừa mắt. Nếu nàngkhông

có phúc khí mà bị ghét bỏ, coi như là làm gương cho những người khác trong cung biết đường.”

“Nương nương, nương nương ——” bên ngoài truyền đến thanh

âm

vội vàng của cung nữ, đến khi nàng ta hoang mang rối loạn mà chạy vào, đối mặt với ánh mắt

không

vui của Hiền phi, lập tức thu lại

sự

kinh hoảng thất thố, cúi đầu

không

dám hé răng.

“Bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

“Mới vừa rồi bên ngoài truyền lời

nói, hứa tiệp dư bị Hoàng Thượng sai người lột xiêm y ở trong hoa viên, bắt khiêu vũ,

không

có ý chỉ của ngài

không

được dừng.”

Hiền phi

đang

nhắm mắt hưởng thụ, kết quả nghe thấy vậy, lập tức mở mắt,

trên

mặthiện

ra vài phần khó có thể tin.

“Như thế nào lại như vậy? Sao lại liên quan đến Hứa tiệp dư? Nàng ta

không

phải nên ở hoa nữ điện chờ đợi sao, chạy tới hoa viên làm chi?



ràng là Viên Thường tại phải ở đó, tại sao lại đổi thành Hứa tiệp dư?

Nàng lập tức đứng dậy,

trên

mặt lộ ra vài phần

không

vui,

sự

việc vượt qua phạm vi khống chế của nàng.

“Nô tỳ cũng

không



ràng lắm, người truyền tin chỉ

nói

trên

đường Hoàng Thượng về tẩm cung, gặp phải nữ quỷ, còn bị hoảng sợ. Kết quả lại phát

hiện

là hứa tiệp dư, nếukhông

phải khang công công nhãn lực tốt, hứa tiệp dư liền bị coi như nữ quỷ mà bị đánh chết. Hoàng Thượng lập tức phát giận,

nói

nàng mặc hở hang như vậy

khôngbằng

không

mặc, sai người đem quần áo của nàng lột sạch, bắt nàng nhảy.”

“Này, lột sạch quần áo, còn thể thống gì. Hứa tiệp dư còn muốn sống hay

không……” Hiền phi tức khắc

không

còn lời gì để

nói, đối với cách trừng phạt này của Hoàng Thượng

thật

không

thể

nói

được gì.

Tốt xấu gì hứa tiệp dư cũng là người của hoàng đế, đem nàng lột sạch cho người khác xem, thể diện của ngôi cửu ngũ cũng bị tổn hại.

“Viên Thường tại đâu?”

“không

có tin tức của nàng, giống như hoàn toàn biến mất.”

“Như vậy là sao? Giám sát chặt chẽ cửa vào, ai cũng

không

được phép ra ngoài, càngkhông

được ăn

nói

lung tung.” Hiền phi lạnh giọng phân phó.

Đối với

sự

việc bất ngờ này, đáy lòng nàng cảm thấy tràn ngập nguy cơ.

“Nương nương, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi, đây đều là việc

nhỏ. Ngài

hiện

tại là người đứng đầu hậu cung,

không

ai có thể lay động vị trí của ngài.” đại cung nữ hầu hạ bên cạnh

nhẹ

giọng trấn an nàng.

Hiền phi vẫn nhíu chặt lông mày xinh đẹp, nàng

không

những

không

thả lỏng, ngược lại còn vẫy vẫy tay.

“Đây

không

phải là việc

nhỏ, ta tính toán từ đầu cũng

không

dự đoán được hứa tiệp dư

sẽ

đến nơi đó, còn Viên thường tại, người mà phải ở đó lại

không

thấy đâu. Chuyện biến đổi hoàn toàn như vậy, bổn cung còn chưa gặp phải bao giờ, ngươi biết việc này làm cho ta nhớ tới ai

không?” Hiền phi sắc mặt có chút trắng bệch, nàng nâng tay che ngực.

Cung nữ kia im lặng lắc đầu, Hiền phi hỏi vậy cũng

không

phải muốn nàng trả lời, chỉ là

hiện

cảm thấy quá hoảng hốt mà muốn tìm người

nói

chuyện mà thôi.

“Tiên hoàng hậu cũng là dạng người này, ngươi vĩnh viễn đều

không

đoán được nàng muốn làm cái gì,



ràng ngay từ đầu thương lượng

sự

việc

thật

tốt, nàng lại có thể trong nháy mắt ra lệnh thay đổi.” Hiền phi ảo não nâng tay lên ôm trán,

thật

lâu

khôngthể tiêu tan.

“Hoàng Thượng, tần thϊếp sai rồi, xin ngài cho tần thϊếp mặc quần áo, nếu

không

tần thϊếp chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.” Thanh

âm

Hứa tiệp dư kêu khóc xin tha truyền đến, muốn bao nhiêu đau khổ có bấy nhiêu đau khổ.

Viên Diệu Diệu tránh ở chỗ tối, tâm tình rất tốt.

Tính cách của Vệ Cẩn có đôi khi như chó, mọi việc đều thuận theo tâm tình,

một

khihắn

thấy

không

vui, tất cả mọi người xung quanh đều phải

không

thoải mái.

Nhớ tới hình ảnh

hắn

bị hứa tiệp dư doạ đến thảm hại, Viên Diệu Diệu liền hận

khôngthể điên cuồng cười sướиɠ. Gì mà chân long thiên tử, phi, lá gan so với con kiến cònnhỏ

hơn.

Vệ Cảnh đứng cách hứa tiệp dư

không

xa, sắc mặt của

hắn

âm

trầm khó coi, cho dù có ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, cũng vẫn như cũ

không

có dấu hiệu hoà hoãn.

hắncau mày, ánh mắt cực kỳ bất mãn mà nhìn chằm chằm hứa tiệp dư, dường như suy nghĩ xem đến cùng có nên cho nàng được mặc quần áo

không.

trên

thực tế hứa tiệp dư giờ phút này quần áo cũng mỏng manh như ở trần*, mấy tên thái giám đều là người Vệ Cảnh quen dùng, động tác nhanh nhẹn, hai ba cái

đã

đem quần áo của nàng cởi ra hết. Đối với việc hứa tiệp dư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mấy tên thái giám cũng

không

có phản ứng gì quá lớn, nữ nhân bị Hoàng Thượng ghét bỏ,

sẽ

không

còn cơ hội xoay người. Người có thể làm cho Hoàng thượng ghét bỏ đến trình độ này như hứa tiệp dư cũng

thật

là người đầu tiên.

“Ngươi đêm hôm khuya khoắt

không

ngủ, lại cải trang làm nữ quỷ hù dọa trẫm, trẫmthật

cho rằng ngươi có ba đầu sáu tay, có thể tìm đại thần chống lưng.

không

nghĩ tới ngươi

một

chút chuyện này

đã

không

chịu nổi, còn dám cản đường của trẫm,

thật

sựlà chán sống!”

“Hoàng Thượng, tần thϊếp bị mỡ lợn che mắt. Tất cả đều do Viên thường tại giở trò quỷ, nô tỳ chính là

đi

theo nàng tới đây……”

Vệ Cảnh nhíu mày càng chặt: “Ngươi cho rằng trẫm

sẽ

tin tưởng? Chuyện xấu xa gì ngươi cũng đổ lên đầu nàng, như thế nào,thấy nàng ngốc chiêu gì cũng dùng đến. Nàng ngốc nhưng trẫm lại

không

ngốc, ngươi

nói

cho trẫm, nàng ở nơi nào?”

Hoa viên ban ngày nhìn cực kì xinh đẹp kiều diễm, nhưng buổi tối lại làm cho người ta thấy

không

thoải mái, cộng thêm hứa tiệp dư mặc đồ trắng như nữ quỷ, càng làm người ta khϊếp đảm.

“Tần thϊếp tận mắt nhìn thấy nàng tới, nàng khẳng định chưa chạy xa. Hoàng Thượng, ngài tạm tha tần thϊếp

đi……” Hứa tiệp dư còn ô ô khóc mà xin tha.

Vệ Cảnh cũng

đã

hoàn toàn mất kiên nhẫn, duỗi

một

cánh tay: “Bịt miệng nàng lại, cho nàng mặc áo choàng rồi dùng dây thừng treo lên. Nàng

không

phải thích múa sao? Trẫm cho nàng ở dưới tàng cây múa đủ!”

Ngôi cửu ngũ hạ lệnh, ai dám

không

nghe. Lập tức có thái giám nhét khăn vào miệng nàng, lại tìm dây thừng trói chặt, trực tiếp buộc vào thân cây.

Viên Diệu Diệu chỉ ở bên nhìn mà toàn thân nàng cũng cảm thấy đau.

Thái giám làm việc

thật

không

phải bình thường, chỉ lúc hầu hạ phi tần thị tẩm, dùng chăn gấm bọc mới có chút

nhẹ

nàng, còn ở trường hợp này, làm mạnh như trói lợn.

Nàng nghĩ nếu

không

phải nàng sớm có tính toán trước, cố ý dẫn Hứa tiệp dư ngu ngốc này vào tròng,

thì

giờ phút này, người bị trói lên cây chính là nàng.



sự

ghen ghét đố kỵ, thêm vào đó Viên Diệu Diệu ở trước mặt Hiền Phi

thì

giữ kín, nhưng lại cố ý cho người lộ ra cho Hứa tiệp dư biết, nữ nhân ngu ngốc này liền

khôngcan tâm đem cơ hội này nhường cho Viên Diệu Diệu, cho nên mới lén

đi

theo.

Vệ Cảnh phát hoả xong liền dẫn người rời

đi, hứa tiệp dư

một

mình bị bỏ lại hoa viên, hai cung nữ của nàng trốn tại nơi khác,có lẽ

một

lát

sẽ

trở lại. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để Viên Diệu Diệu quay về nơi ở, nhưng cũng phải tốn chút tâm tư mới có thể tránh khỏi lính tuần tra ban đêm.

Nhưng so với việc bị Vệ Cảnh sai người lột quần áo trói lên cây,

thì

việc này khống tính là khó khăn gì.

Nàng dùng cả tay chân,nhờ cây cỏ xung quanh che chắn bò đến phía trước, đến khi bò đến mép hoa viên, nàng mới dám thở ra

một

hơi dài

nhẹ

nhõm, thong thả ung dung đứng dậy, đem tay phủi tro bụi

trên

đùi.

“Đây là vị nào?”

âm

thanh sắc nhọn vang lên, tức khắc có

một

chiếc đèn l*иg chiếu lên mặt nàng.