Chương 27

Màn cửa dày bị kéo kín, cửa phòng cũng đóng chặt khiến ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, rõ ràng đang là ban ngày mà phòng ngủ vẫn tối om.

Không khí trong chăn tựa như nước đường đặc sệt mới nấu, thân thể Mạnh Triều Nhân trong ngực hắn vừa nóng vừa mềm, chỗ sâu kia càng nóng bỏng lạ thường, dươиɠ ѵậŧ hắn bị miệng nhỏ này ngậm một hồi càng phình to hơn, sướиɠ đến nỗi sắp tan chảy bên trong.

Tề Kha Hàn chậm rãi đưa đẩy, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn chẳng muốn quan tâm bất cứ điều gì khác mà cúi đầu hôn Mạnh Triều Nhân đắm đuối, sau khi mυ"ŧ bờ môi mềm mại kia sưng đỏ mới lưu luyến rời ra.

Để giúp Mạnh Triều Nhân toát mồ hôi nhiều hơn, hắn thở hổn hển nắm chặt bả vai gầy gò của thiếu niên rồi đẩy nhanh tốc độ ra vào, bên dưới vang lên tiếng bạch bạch trầm đυ.c.

Rút ra...... rồi lại đâm mạnh, dịch thể trơn nhẵn chảy ra từ cửa huyệt ngậm nuốt vật thô to kia. Mạnh Triều Nhân đang mê man phát giác không ổn nên khẽ nhíu mày, khi dươиɠ ѵậŧ thô to đội lên trong bụng cậu rồi liên tục đâm vào chỗ thịt mềm nhô lên kia, cậu cắn ngón trỏ tay trái của mình, trong cổ phát ra tiếng rên khe khẽ.

Nặng quá, vật gì đang đè trên người cậu vậy......

Mạnh Triều Nhân cảm thấy như mình bị bỏ vào lò nướng bánh mì, chung quanh nóng rực làm dây thần kinh suy nghĩ như bị đốt cháy. Lỗ hậu bị kí©h thí©ɧ thít chặt như muốn ngăn cản vật không ngừng xâm nhập kia.

Chân cậu quặp eo Tề Kha Hàn, yếu ớt đưa tay đẩy ngực nam sinh nhưng hắn dễ dàng đè tay cậu lêи đỉиɦ đầu, còn cúi xuống hôn xương cổ tay cậu một cái.

Ưʍ...... Hình như trong bụng có thứ gì đó......

"Chính cậu nói tôi có quá đáng thế nào cũng được mà." Tề Kha Hàn ném áo mình xuống giường, thừa dịp Mạnh Triều Nhân bị chơi không còn sức lực, hắn kéo mạnh áo khoác Tả Linh Xuyên vứt ra xa cho hả giận.

Áo, áo khoác......

Mạnh Triều Nhân mê man khóc nấc, giơ tay huơ huơ trong không khí một hồi, sau đó bị nam sinh lật người lại úp mặt vào gối, thanh âm gì cũng không phát ra được.

Lỗ nhỏ bị thô bạo vạch ra, đối phương cưỡi trên người cậu đưa đẩy, đến lúc lêи đỉиɦ thì đâm mạnh vào chỗ sâu nhất rồi siết chặt bàn tay đang nắm chăn của cậu.

Cậu quỳ sấp bắn ra rồi khàn giọng kêu lên, mí mắt hé mở trong tích tắc nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa.

"Triều Nhân......" Đối phương cũng bắn trong người cậu, sảng khoái thở phào rồi ôm cậu nằm phịch xuống giường, chân dài kẹp chặt chân cậu, dươиɠ ѵậŧ chưa xìu xuống vẫn còn chôn trong cơ thể, tựa như muốn dung nhập cả người cậu vào ngực mình, "Cục cưng, làm với anh thêm mấy lần nữa đi, anh sẽ làm thật tốt......"