Chương 11: Heshikiri Hasebe

Souza giới thiệu cho Saniwa vài vị đao kiếm hiện đang bị thương nặng, nhưng khi nhắc đến tên vị đao kiếm nào đó, hắn lại có thái độ khá e dè.

"Người kia có vấn đề gì sao?" Saniwa hỏi.

Souza Samonji trầm tư một lát, quyết định nói thẳng: "Vị Hasebe kia... Nói sao nhỉ, có lẽ chỉ cần ngài lên tiếng, hắn nhất định sẽ đi cùng với ngài, bởi vì thiên tính của Hasebe là tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân, cũng là một thanh đao vô cùng ỷ lại vào Saniwa, ngài không cần phải lo lắng về độ trung thành của hắn, nhưng mà..." Hắn cảm thấy vấn đề này hơi khó nói, nhưng không nói thì lại không được: "Hắn có một chút vấn đề về tâm lí, bởi vì đã từng bị chủ nhân của mình vứt bỏ, cho nên hắn có hơi chấp nhất về việc được Saniwa yêu thích, thậm chí có thể nói là khá cực đoan."

Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng khá phức tạp.

Căn bệnh kia của Hasebe chỉ cần tình yêu là có thể chữa khỏi, nhưng nhân loại có thể toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương sao, có thể cho đối phương cảm giác an toàn mà hắn muốn sao?

Saniwa không hề do dự, lập tức đưa ra yêu cầu được gặp người này.

Mấy vấn đề nhỏ kia không sao cả, chỉ cần đối phương có cảm xúc tiêu cực là được, chỉ cần có thể đút no hắn, muốn cái gì hắn cũng cho.

Heshikiri Hasebe sống ở một căn phòng nhỏ trong chợ đen, không có người ở cùng, quan hệ với những người khác chỉ trong mức bình thường, không gắn bó mật thiết với đao nào cả.

Cho nên hắn trọng thương đã một thời gian rồi, đến hiện tại vẫn chưa bị vỡ vụn đều nhờ vào sức sống ngoan cường kia.

Có lẽ là nhờ chấp niệm tìm kiếm một chủ nhân định mệnh của mình nữa.

Vừa bước vào bên trong, Saniwa đã cảm nhận được mùi hương ngon miệng phát ra từ thanh đao trong phòng.

Mặc dù chưa bằng Hegikiri và Shokudaikiri, nhưng mỗi người đều sẽ có một hương vị khác nhau, Saniwa không kén chọn, mỗi ngày thay đổi một khẩu vị cũng được.

Trong phòng chỉ có một thanh niên tóc xám, nằm gục ở trong góc, trên người đầy vết thương, áo quần cũng rách tung tóe, bản thể nằm ở bên cạnh cũng đầy vết rạn, dường như chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến nó vỡ vụn vậy.

Đối phương đã ngất đi rồi, sắc mặt tái nhợt không có chút sinh khí nào, động tĩnh to lớn khi bọn họ bước vào phòng cũng không khiến đối phương tỉnh lại.

Saniwa lập tức nói: "Ta muốn hắn."

Ban nãy Souza cũng nói rồi, đối phương sẽ đi theo hắn về nhà, cho nên Saniwa không hề do dự truyền linh lực vào bản thể của Heshikiri Hasebe, linh lực mạnh mẽ kia khiến đối phương rêи ɾỉ một tiếng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Saniwa cũng không nhiều lời, bế hắn lên, còn bảo Gokotai cầm bản thể.

Nhìn Hasebe được Saniwa bế công chúa, đôi mắt của Gokotai hơi lóe, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị, lại chẳng nói ra được lời nào, chỉ biết ngoan ngoãn nắm thanh uchi dưới đất lên.

Saniwa liếc nhìn tantou một cái, cũng không nói gì.

Bọn họ cũng không giấu giếm việc mình đến đây, cho nên xung quanh có rất nhiều đao kiếm đều lén lút quan sát nơi này, thấy Saniwa bước vào, sau đó ôm Hasebe đi ra, lập tức có một số người xôn xao.

Souza Samonji liếc về một hướng nào đó, trong mắt chứa đầy cảnh cáo, khiến những thanh đao còn đang rục rịch dần bình tĩnh lại.

Bọn họ không sợ Souza Samonji, nhưng lại e ngại những người đứng sau hắn, chỉ có thể tiếc nuối nhìn nhân loại kia rời khỏi.

Bởi vì lần trước Saniwa cung cấp linh lực kết tinh, cho nên số lượng đao kiếm bị trọng thương không nhiều lắm. Souza đưa Saniwa đến gặp vài thanh đao nữa, trong đó có hai vị anh em của Yamanbagiri. Ngoài ra còn có hai thanh đao thuộc nhà Akutagawa là Yagen Toushirou và Nakigitsune.

May mắn bọn họ bị trọng thương nhưng vẫn còn tỉnh táo, chữa thương xong có thể tung tăng nhảy nhót, không cần bị bế như Hasebe.

Nhìn thấy người nhà, Gokotai rất vui vẻ, còn lén lút cọ đầu vào tay của Saniwa, nhỏ giọng cảm ơn.

"Không có gì, ngươi vui là được." Saniwa đáp, cuối cùng cũng thành công trấn an được cảm xúc rối loạn của tantou.

Saniwa đi một chuyến lại mang một đám người trở về, điều này khiến mấy thanh đao trong Honmaru kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Kashuu Kiyomitsu, không biết nên cảm thấy vui hay buồn nữa.

Đao kiếm ở Honmaru càng nhiều, hắn càng cảm thấy bất an.

Chủ nhân sẽ luôn yêu thương hắn sao?

Saniwa bế Hasebe vào trong phòng, những đao kiếm mới được Gokotai và Yamanbagiri mang đi tham quan nơi này. Shokudaikiri đi chuẩn bị đồ ăn, lão đao Heian nào đó không cần phải nói, vẫn còn đang nằm ngủ li bì ở trong phòng của hắn, cho nên giờ chỉ còn lại Kashuu Kiyomitsu và Saniwa.

Nhìn khuôn mặt buồn rầu kia của thiếu niên tóc đen, Saniwa cảm thấy mình không phải đến đây làm Saniwa mà đến làm kị sĩ mới đúng, nơi này thanh đao nào cũng là tiểu công chúa, ai cũng cần hắn phải dỗ.

"Sơn móng tay lần trước mua còn không?" Saniwa đi tới, đứng bên cạnh thiếu niên tóc đen, chủ động mở lời.

Kashuu Kiyomitsu theo bản năng đáp: "Còn, vẫn còn, lần trước ngài mua nhiều lắm." Đâu chỉ là còn, có khi đống cả hắn dùng cả năm cũng không hết được.

Saniwa nhìn đối phương vẫn đứng ngây người ở đó, nhướn mày: "Không phải lần trước ngươi muốn ta sơn giúp cho sao?"

"Hả? Hả? À, vâng, ta, ngài đợi ta một chút, ta chạy về phòng lấy đồ đến!" Kashuu Kiyomitsu lúc này mới kịp phản ứng lại, vui vẻ chạy về phòng, sau đó mang đồ đến phòng của Saniwa.

Hegikiri vẫn đang nằm ngủ ở bên trong, cho nên hai người ngồi ở ngoài hành lang. Ban đầu Kashuu Kiyomitsu còn hơi luống cuống, trong lòng thấy thấp thỏm, nhưng khi Saniwa cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng giúp hắn sơn móng tay, bộ dạng chuyên chú kia khiến thiếu niên tóc đen cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Saniwa khẽ thổi lên móng tay đỏ tươi của thiếu niên, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Làm thế này hả?"

"Đúng vậy." Kashuu Kiyomitsu mỉm cười, nhìn bàn tay loang lổ màu sơn đỏ của mình. Saniwa thực sự không giỏi mấy việc này cho lắm, cho dù đã cố gắng thì vẫn khiến sơn móng tay bị lem ra, nhưng mà Kashuu Kiyomitsu không cảm thấy nó xấu chút nào, ngược lại còn đáng yêu cực kì. Nếu có thể bảo tồn thành quả này mãi mãi thì tốt quá.

Hắn nghĩ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, nói: "Thực ra ngài không cần phải tốt với ta như vậy."

Hắn biết mình không giỏi che giấu cảm xúc, có lẽ chủ nhân đã nhận ra được những cảm xúc tiêu cực kia của hắn, cho nên mới dùng cách này để trấn an.

Nhưng ngài không cần phải làm vậy.

Bởi vì chuyện này là lỗi của hắn, cũng là hắn thất trách.

Đao kiếm nên xem trọng của của chủ nhân, đặt chủ nhân lên đầu, mà không phải để cảm xúc của mình lấn át những thứ khác.

"Ngài làm như vậy sẽ khiến ta càng thêm tham lam mất." Kashuu Kiyomitsu nhỏ giọng nói.

Saniwa vẫn nghiêm túc sơn móng tay cho hắn, bình tĩnh đáp: "Không sao cả, ta không ngại." Đúng hơn thì những cảm xúc kia càng khiến Kashuu Kiyomitsu trở nên ngon miệng, hắn không ngại đối phương tham lam hơn nữa.

"Bộ dáng ghen tị của Kiyomitsu rất đáng yêu." Saniwa nói xong, nâng tay hắn lên, nhẹ nhàng để lên mu bàn tay một nụ hôn, khóe môi cong lên độ cung ma mị: "Ta rất thích."

"..."

Kashuu Kiyomitsu ngây người, cảm nhận được xúc cảm mềm mại ở mu bàn tay, khuôn mặt lập tức đỏ lên, bung ra hoa anh đào.

"..." Lần này đến lượt Saniwa ngây người, theo bản năng đưa tay ra đỡ một cánh hoa, bỏ vào trong miệng.

"Ngài làm gì vậy! Đừng ăn!" Kashuu Kiyomitsu càng xấu hổ hơn, cánh hoa xuất hiện càng nhiều, nếu không phải còn nhớ móng tay chưa khô, không thể động đậy thì hắn đã ôm mặt chạy trốn lâu rồi.

"Là hoa thật..." Saniwa nếm xong, đưa ra kết luận, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của Kashuu Kiyomitsu, không nhịn được nghiêng người hôn lên môi hắn.

Kashuu Kiyomitsu cảm thấy bản thân bị chủ nhân ăn gắt gao, rầu rĩ nói: "Ngài đừng như vậy."

Không phải ngươi thích lắm sao?

Saniwa cảm nhận được sự rộn ràng trong lòng, cười đáp: "Biết sao được, ai bảo Kiyomitsu đáng yêu như vậy chứ."

Hắn thành công tô xong hai bàn tay của Kashuu Kiyomitsu, giờ chỉ còn chờ sơn khô là được.

Đúng lúc này Gokotai cũng chạy tới, bảo rằng Heshikiri Hasebe đã tỉnh lại.

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương ngắn.