Chương 10: Xung đột

Kashuu Kiyomitsu nhìn chằm chằm lão đao nam không biết xấu hổ nào đó, đôi mắt đỏ rực chứa đầy sát ý. Nếu như không phải hắn không mang theo bản thể thì có lẽ Higekiri đã bị chém thành mấy khối rồi.

Tiếng hét thất thanh của Kashuu Kiyomitsu cũng thành công đánh thức Saniwa.

Hắn buông Higekiri ra, chống tay ngồi dậy, một tay khác vén tóc lên, bộ dạng ngái ngủ kia cực kì quyến rũ, đặc biệt là trên người còn có dấu vết của tìиɧ ɖu͙©, điều này khiến Kashuu Kiyomitsu xấu hổ vô cùng.

Nhưng nhìn lão đao vẫn ngủ say như chết ở bên cạnh, nhìn phần thân dưới vẫn còn đang dính chặt lấy nhau của hai người, hốc mắt Kashuu Kiyomitsu như muốn nứt ra, nghiến răng hỏi: "Chủ nhân, là Higekiri mạo phạm ngài đúng không?" Không đợi Saniwa trả lời, hắn đã bước vào bên trong, như muốn xách Higekiri ra ngoài xử chém: "Ngài yên tâm, ta đảm bảo sẽ khiến hắn chết không toàn thây, bắt hắn phải trả giá cho việc nhuốm chàm ngài."

Tình đồng loại?

Đồng loại cái rắm!

Nếu như biết đối phương có ý đồ đen tối với Saniwa nhà hắn như vậy, hắn đã ném đối phương vào đao giải trì từ lần gặp đầu tiên rồi!

Lại còn dám ngủ ngon lành như vậy? Cái tên này là heo hả?

Nhưng lần này Higekiri bị oan thật.

Không phải hắn không muốn dậy, mà hắn không dậy nổi. Đừng có nhìn hắn ngủ ngon lành như vậy, thực ra là ngất đi rồi. Bị Saniwa "đút" một đống linh lực tinh khiết như vậy, hắn không chết đã là may mắn lắm rồi. Giờ có khi Kashuu Kiyomitsu cầm đao kề lên cổ hắn hắn cũng không tỉnh được.

Saniwa nhìn bộ dạng hùng hổ kia của Kashuu Kiyomitsu, cảm nhận được cơn phẫn nộ đang tràn ngập trong lòng, bất đắc dĩ thở dài: "Kiyomitsu, bình tĩnh đã, chuyện này ta có thể giải thích."

"Chủ nhân?!!" Kashuu Kiyomitsu dừng lại, muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Saniwa, hắn chỉ đành hít một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nói: "Ta sẽ ở bên ngoài chờ." Nói xong lập tức quay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho Saniwa.

Saniwa nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, lại cúi đầu nhìn người nào đó đang ngủ say, thở dài một tiếng: "Ngươi thật biết cách gây phiền toái cho ta."

Đợi Saniwa đi ra ngoài thì Kashuu Kiyomitsu cũng đã bình tĩnh lại. Nhưng Saniwa biết rõ đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, trong lòng đối phương đã tức tới mức muốn chém chết cái người nằm trong phòng lắm rồi.

Mặc dù hắn không hiểu vì sao chuyện bọn họ ngủ với nhau lại khiến Kiyomitsu có phản ứng lớn như vậy. Không phải chỉ là ngủ một lần thôi sao, nghe Higekiri nói thì có vẻ như tẩm đương phiên này cũng là một loại nhiệm vụ? Giống như chăm ngựa, làm ruộng và đấu tập? Nhưng nên hống vẫn phải hống, dù sao Kiyomitsu cũng là thanh đao đầu tiên của hắn, nếu nói không có tình cảm thì là giả.

Ai ngờ không đợi Saniwa đưa ra lời giải thích, Kashuu Kiyomitsu đã hỏi: "Chủ nhân, ngài muốn mở tẩm đương phiên sao?"

"?" Saniwa không hiểu: "Cái này không phải là điều bình thường hả?"

Kashuu Kiyomitsu lẳng lặng nhìn chủ nhân của mình, sau đó nghiêm túc nói: "Ta đã rõ."

"???" Saniwa càng nghi hoặc. Không, ngươi đã rõ nhưng ta vẫn chưa rõ, có thể giải thích chút được không? Hơn nữa ta cảm thấy hình như ngươi đang hiểu nhầm gì đó.

Saniwa nghĩ vài giây, quyết định hỏi thẳng: "Kiyomitsu, ta cảm thấy..."

Đáng tiếc hắn chưa nói xong câu, Kashuu Kiyomitsu đã ngắt lời: "Tối nay ta có thể đến phòng ngài không?"

Lúc trước hắn cũng thường đến phòng Saniwa ngủ lại, nhưng kết hợp với chuyện ngày hôm nay, Saniwa dường như hiểu được cái gì đó, bình tĩnh nhìn chằm chằm Kashuu Kiyomitsu, hỏi: "Tẩm đương phiên?"

Kashuu Kiyomitsu gật đầu: "Đúng vậy. Ngày hôm qua là Higekiri dono, ngày hôm nay là ta, còn ngày mai..." Về phương diện tình cảm hắn không muốn chuyện này có thêm người xen vào, nhưng lí trí hiểu rõ có muống giấu cũng không được, mà nếu như chuyện Honmaru mở tẩm đương phiên lộ ra, những người còn lại chắc chắn sẽ không chịu bỏ lỡ cơ hội này.

Yamanbagiri thì hắn không chắc, nhưng Gokotai và Shokudaikiri chắc chắn sẽ tham dự.

Ngày mai...

Saniwa không biết chính xác Kashuu Kiyomitsu đang nghĩ gì, nhưng cảm xúc phập phồng thay đổi thất thường như vậy, không cần nghĩ cũng biết không phải điều gì tốt.

Nhưng hắn chỉ chớp mắt, đồng ý lời đề nghị của Kashuu Kiyomitsu: "Nếu ngươi muốn."

Lấy Higekiri đêm qua làm thí nghiệm, chuyện tẩm đương phiên có thể giúp hắn giải tỏa áp lực, hơn nữa còn là đao kiếm tự nguyện, mỡ đã dâng tới miệng như vậy, không ăn cũng quá phí.

Chỉ không biết Kashuu Kiyomitsu có thể chịu đựng tốt như Higekiri không.

Đừng có làm được một nửa rồi lại ngất như đối phương là được.

Sau đó hai người ăn ý cùng nhau đi đến phòng khách, mà Shokudaikiri Mitsutada cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang cùng Gokotai và Yamanbagiri Kunihiro sắp ra bàn.

Thấy hai người đi tới, hắn gật đầu xem như chào hỏi: "Saniwa đại nhân."

Saniwa ngáp một tiếng, toàn thân lộ vẻ lười biếng, tiện tay xoa đầu Gokotai và đám hổ con của hắn: "Buổi sáng tốt lành."

"Chào, chào buổi sáng, chủ nhân!" Gokotai hưng phấn nói, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy dấu vết trên cổ và ngực của Saniwa, hắn bỗng ngẩn người.

Mặc dù đoản đao có ngoại hình trẻ con, nhưng bọn họ là đao kiếm mang theo bên người, có một số chuyện còn biết rõ hơn những thanh đao chém gϊếŧ người chiến trường, đặc biệt là chuyện phòng the.

Dấu vết trên người chủ nhân rõ ràng là dấu hôn!

"Cái đó, trên người ngài..." Gokotai lắp bắp hỏi.

Saniwa dừng động tác xoa đầu lại, không biết nên giải thích ra sao. Ai bảo bề ngoài của đoản đao quá lừa người, mặc dù biết đối phương là thanh đao mấy trăm tuổi thì hắn vẫn không dám nói thật, có cảm giác như mình đang làm ô nhiễm đầu óc của trẻ nhỏ vậy.

"Không có gì đâu." Saniwa lại lần nữa xoa đầu Gokotai, sau đó nói sang chuyện khác: "Ăn sáng thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Gokotai nuốt lại những lời định nói vào miệng, nở nụ cười cứng đờ, ngoan ngoãn nghe lời Saniwa, ngồi xuống bàn ăn.

Yamanbagiri Kunihiro nhìn thấy cảnh này, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể kéo mũ xuống, mím môi lại.

Shokudaikiri cũng nhìn ra được những dấu vết trên người Saniwa, kết hợp với việc không thấy lão đao tóc vàng nào đó, không khó để đoán ra được chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Đúng là nhanh tay mà, không hổ là Higekiri dono.

Có điều nhìn tình hình này, chỉ sợ ngài ấy sẽ bị nhằm vào một thời gian rồi.

Cuối cùng mọi người đều ăn ý xem như chuyện này không tồn tại, nhưng Saniwa biết rõ ba thanh đao nhà mình đã mài sẵn đao, chỉ chờ người nào đó rời khỏi phòng thì sẽ kéo đi đấu tập. Có điều biết là một chuyện, hắn sẽ không nhúng tay vào việc riêng của đao kiếm, hơn nữa hôm nay hắn còn có một số việc phải làm.

Đao kiếm trong nhà quá ít, cho dù có thêm hai thanh đao cũng không đủ một đội, cho nên Saniwa quyết định đi vớt thêm một ít đao.

"Ta có thể đi với ngài sao?" Gokotai nắm lấy vạt áo của Saniwa, mở to đôi mắt của mình, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

"Được thôi."

Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, hơn nữa Gokotai cũng từng là đao kiếm ở chợ đen, biết rõ người nơi đó hơn hắn, hơn nữa hắn còn tính đi bổ sung một chút linh lực cho đao kiếm ở nơi đó, mang theo Kiyomitsu không tiện.

Phải biết rằng từ lần đó trở đi, mỗi khi hắn có ý định đến chợ đen thì Kiyomitsu sẽ liều chết ngăn lại, nếu không phải hôm nay có Higekiri ở đây thu hút thù hận của Kiyomitsu thì hắn cũng không chuồn êm dễ dàng như vậy được.

Để nhanh chóng chạy đi, Saniwa bế Gokotai và đám hổ lên, lao nhanh về phía máy dịch chuyển thời không.

Bởi vì hành động lần trước, cho nên có rất nhiều đao kiếm ở chợ đen đều biết mặt hắn, vì vậy khi Saniwa xuất hiện ở nơi này, lập tức nhận được rất nhiều sự chú ý, nhưng không ai đứng ra hành động cả.

Cũng không biết bọn họ thảo luận cái gì, bỗng có một vị Souza Samonji đi tới, hắn vén tóc mái ra sau tai, u sầu hỏi: "Lần này ngài đến là muốn làm gì sao?"

Từ trước vẫn vậy, Souza Samonji luôn mang vẻ mặt đó, giống như cá chậu chim l*иg đang oán hận về số phận của mình vậy. Hắn có một cơ thể gầy gò, tinh tế, khiến sự u sầu đó càng mang theo một cảm giác xinh đẹp khiến người khác không nỡ làm hắn buồn rầu.

Saniwa đã được Kashuu Kiyomitsu cho ôn tập sơ qua về đặc điểm tính cách của các đao kiếm, cho nên hắn biết rõ vẻ u buồn này là điểm đặc trưng của Souza Samonji, cũng không cảm thấy đối phương thất lễ, ngược lại còn cho rằng Souza Samonji như vậy rất hấp dẫn.

Nếu như ở trên giường...

Có lẽ là do tâm lí của xử nam vừa mới được khai bao nên mới như vậy, nhìn cái gì cũng có thể tìиɧ ɖu͙© hóa lên được.

Saniwa âm thầm trách mắng lương tâm không tồn tại của mình mấy giây, bình tĩnh nắm lấy tay Gokotai, đáp: "Lần này ta muốn đến tìm đao, đao kiếm của ta không nhiều lắm, đến giờ vẫn chưa đủ một đội." Nói xong, hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện có không ít đao kiếm đang bị thương, lập tức chớp mắt bổ sung: "Hơn nữa cũng đến xem xem các ngươi còn cần linh lực kết tinh hay không."

"..." Souza Samonji rất vui về việc Saniwa lại lần nữa muốn làm "từ thiện", nhưng mà sự chú ý của hắn lại càng thiên về ý trước hơn: "Đã qua nhiều ngày như vậy, ngài vẫn không có đủ một đội sao?" Đây là sự xui xẻo đáng sợ nào vậy chứ?

"Ta không thích giấy trắng." Saniwa đáp, bỗng đưa tay ra giúp Souza Samonji vén tóc ra sau tai, khóe môi nhếch lên: "So với giấy trắng, ta càng thích ngươi hơn."

Nơi tay xuất hiện cảm giác bị siết chặt, Saniwa cúi đầu nhìn Gokotai, phát hiện đối phương đang cúi gằm mặt xuống, trông rất ngoan ngoãn, nhưng cảm xúc hỗn loạn truyền đến thì lại không nói vậy.

Chẳng lẽ thích suy nghĩ nhiều là đặc điểm của đao kiếm hả?

Kiyomitsu cũng vậy, Gokotai cũng vậy, đúng là lòng dạ đao nam như kim dưới đáy biển mà.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, Saniwa vẫn buông bàn tay đang nắm Gokotai ra, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, sau đó cứ để tay trên đó.

Mà Souza Samonji thì cứng người lại, đồng tử hơi trợn to, rất nhanh đã quay về về bình thường, mỉm cười khách sáo: "Ngài quá khen rồi." Sợ Saniwa lại nói ra cái gì không thích hợp nữa, hắn vội vàng thay đổi đề tài: "Ngài muốn tìm thanh đao nào? Ở nơi này có rất nhiều đao nam, có lẽ ta có thể giới thiệu cho ngài vài vị. Tất nhiên, nếu muốn đưa họ đi, ngài cần phải đạt được sự đồng ý của họ."

Nhưng mà hắn biết rõ, việc có một Honmaru là điều mà rất nhiều đao kiếm mong đợi, chỉ cần Saniwa lên tiếng, có lẽ sẽ có rất nhiều người muốn tranh giành.

Saniwa muốn từ chối, nhưng ngẫm lại tình hình ở Honmaru, lại thay đổi ý định: "Ta muốn tìm đao bị trọng thương."

Những thanh đao bị trọng thương thường sẽ mang theo linh lực bị ô nhiễm đến từ quân địch, hơn nữa nếu đã trọng thương thì chứng tỏ tình hình kinh tế không tốt, không thể mua được linh lực kết tinh.

Hắn thích nhất hương vị tuyệt vọng của bọn họ.

Nhưng Souza Samonji và Gokotai lại hiểu nhầm, cho rằng Saniwa tốt bụng muốn cứu lấy những thanh đao trọng thương kia.

Souza Samonji nhìn chằm chằm Saniwa, bỗng thở dài: "Ngài không nên nhân từ như vậy."

Quá tốt bụng, quá thiện lương, chẳng khác gì ánh sáng ấm áp chiếu vào nơi này cả.

Mà thứ ánh sáng kia lại chính là điều mà dã thú mong đợi nhất.

Saniwa đại nhân, ở đây không chỉ có một con dã thú thôi đâu.

Ngài làm vậy sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm tham lam đấy.