*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc Lý Tụng tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng, trong phòng vô cùng yên ắng,
trên
bàn tử đàn khắc nổi hình Li còn
một
chút ánh sáng từ chén đèn
nhỏ, miễn cưỡng chiếu sáng
không
gian trong phòng. Lý Tụng nhíu mày, từ
trên
giường ngồi dậy, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm nhìn quanh bốn phía – văn án đầu vểnh sơn son khảm trai, màn che màu xanh, bình phong bốn phiến họa Trúc Vận Thường Thanh,
trên
vách tường bên tay trái còn có
một
thanh bảo kiếm.
Đây là phòng của
hắn
ở Phủ Nhữ Dương Vương.
Sắc mặt Lý Tụng có chút kỳ quái, tay của
hắn
không
tự chủ nắm lại thành quyền. Phủ Nhữ Dương Vương năm năm trước sớm
đã
bị xét nhà,
hắn
đã
rời
đi
nơi này nhiều năm, sao bỗng nhiên lại trở về?
Lý Tụng nhớ
rõ
lúc
hắn
cưỡi ngựa ở đường hẹp giữa hai quả núi tuyết, bỗng nhiên mặt đất chấn động, đỉnh núi phủ tuyết
không
hề báo trước mà rơi xuống, tuyết lở,
hắn
bị những quả cầu tuyết đè xuống. Vậy mà
không
chết? Lý Tụng giơ tay lên, liền chìm vào ánh sáng của mê man,
hắn
nhìn tay chân mình kiện toàn,
không
có chút dị dạng, lại càng thêm nghi hoặc.
Có lẽ là nằm mơ.
Lý Tụng nhìn thoáng qua khung cửa sổ, ánh sáng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, con người vẫn trầm luân, đêm qua hình như có
một
cơn mưa
nhỏ
khiến cả
không
khí cũng nhuốm mùi ẩm ướt.
hắn
bất động thanh sắc ngồi ở đầu giường, phía dưới là gối dựa thêu tơ bạc, mặt trầm như nước.
Lúc những luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khung cửa,
hắn
thoáng trừng mắt kiếm, khóe mắt nhìn thấy kén bướm nhạt màu đón ánh dương buổi sớm, phá lệ nhu hòa, khiến gương mặt
hắn
nổi bật lên nhiều. Lý Tụng hơi híp mắt lại,
đã
từ lâu rồi
hắn
không
có trải qua buổi sáng thanh bình như vậy.
Dưới hiên truyền tới những tiếng bước chân, dừng ở ngoài cửa. Có người đẩy cửa vào, vừa
đi
vào trong vừa
nói: “Thiếu gia, hôm nay sao ngài dậy sớm như vậy? Trời còn chưa sáng đâu,
không
phải buổi trưa mới cần ra ngoài sao, còn có thể ngủ tiếp
một
lát”.
Là Lục
thật
– tôi tới bên người
hắn.
Lý Tụng nhíu mày, nhìn
hắn
ta chằm chằm.
Lục
thật
hầu hạ
hắn
đã
mấy chục năm, trung thành tuyệt đối với Lý gia, nhưng lúc Lý gia bị tịch thu tài sản,
hắn
ta bị mẫu thân
đã
cao tuổi gọi về, nghe
nói
trên
đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn,
không
thể chống đỡ được mấy ngày liền qua đời. Tại sao bây giờ lại xuất
hiện
ở đây? Mắt Lý Tụng sâu thẳm, nếu
thật
là
một
giấc mộng, giấc mộng này
không
khỏi quá chân
thật
rồi.
Lục
thật
thấy
hắn
không
nói
lời nào, có chút
không
hiểu, lại hỏi lại
một
lần: “Thiếu gia, hôm nay ngài sao vậy? Có chỗ nào
không
thoải mái sao, để nô tài
đi
mời đại phu tới khám”. Nếu là khi xưa, Lý Tụng hẳn
sẽ
không
thèm để ý tới lời
hắn
ta, nhưng hôm nay lại
không
nói
gì, chỉ gật gật đầu xoa xoa mi tâm,
không
nói
tiếng nào.
“Thiếu gia!” Lục
thật
gọi.
Hồi lâu sau, Lý Tụng khàn giọng
nói: “Ta
không
sao”.
Lục
thật
bán tin bán nghi nhìn Lý Tụng
một
cái, thấy sắc mặt
hắn
ngoại trừ bên ngoài
không
được tốt lắm, cũng
không
có gì khác thường, Lục
thật
liền
không
hỏi nữa, hầu hạ Lý Tụng thay xiêm y, rửa mặt, rồi lui ra khỏi phòng để kêu người bưng đồ ăn sáng tới.
hắn
ta vừa mới bước chân qua cửa, đối diện liền có
một
người hung hung hổ hổ
đi
tới, chẳng thèm chào hỏi tiếng nào
đã
đi
vào nội thất.
Có thể tùy ý làm bậy ở Phủ Nhữ Dương Vương này, chỉ có Đại tiểu thư – Lý Tương.
Lý Tương mặc áo ngắn màu vàng hơi đỏ thêu hoa văn bách điệp cùng màu, bên dưới là váy lam thêu hoa trắng, giống như
một
cơn gió chạy tới bên giường Lý Tụng. Bởi vì thường ngày bộ dáng nàng ta duyên dáng, môi hồng răng trắng, má đào hây hây, cho dù trợn mi mắt trừng cũng mang phong vị xinh đẹp động lòng người. Lý Tương chu môi, chất vấn: “Ca ca, chuyện ca đồng ý với ta còn chưa xử lý sao?”
Lý Tụng nhìn nàng ta, hàng lông mày khẽ nhíu lại, hồi lâu
nói: “Chuyện gì?”
Lý Tương thấy
hắn
không
phản ứng, còn tưởng
hắn
muốn đổi ý, liền lấy từ trong tay áo ra
một
bình sứ men xanh
nhỏ, nhét vào tay Lý Tụng: “Đây là ngũ thạch tán, muội lệnh cho người ta mua từ bên ngoài. Ca ca
đã
đồng ý dụ Ngụy Thường Hoằng hút nó, ngươi cũng
không
thể đổi ý”. Dứt lời, lại thấy Lý Tụng chẳng phản ứng gì, Lý Tương mới mềm giọng
nói: “Ca ca, ngươi cũng biết, ta vốn
không
muốn gả cho tên Ngụy Thường Hoằng yếu đuối kia. Chỉ có cách này mới có thể khiến phụ thân mẫu thân tình nguyện hủy
đi
hôn
sự
này. Van cầu ngươi,
không
phải hôm nay ngươi muốn
đi
Ngự Hòa Lâu sao? Nghe
nóiNgụy Thường Hoằng cũng tới đó, ngươi liền đưa vật này cho
hắn..”
Ngụy Thường Hoằng.
Lý Tụng trừng mắt, nhìn bình sứ xanh trong tay, có chút nhớ nhung
không
thể quên dần chiếm cứ đầu óc
hắn.
hắn
rời
đi
năm năm,
đi
khắp đại giang nam bắc, nhìn biển rộng sông dài, nhưng thủy chung vẫn
không
thể bỏ
đi
chấp niệm này. Vừa nhắc tới bất kỳ việc gì có liên quan tới nàng,
hắn
liền
không
tự chủ được thất thần.
Lý Tương thấy Lý Tụng chẳng
nói
lời nào,
không
khỏi có chút nóng nảy, dậm chậm kêu
một
tiếng “Ca ca”. Nàng ta ngồi ở đầu giường, nắm tay Lý Tụng
nói: “Ca ca, ngũ thạch tán này
không
có lấy mệnh của Ngụy Thường Hoằng, chỉ khiến thanh danh của
hắn
ta xấu
một
chút thôi. Muội là
cô
nương, cũng
khôngthể hy sinh thanh danh của mình để từ hôn. Đều do phụ mẫu, nhất định bắt muội gả cho
hắn
ta làm gì”.
Lý Tương lầm bầm than thở,
không
yên lòng mà dặn dò rất nhiều lần, mãi tới khi Lý Tụng cau mày
nói:”Được”. Nàng ta mới lập tức im miệng.
Lý Tụng cầm lấy bình men sứ trong tay, cũng
không
nhìn Lý Tương
nói: “Ra ngoài
đi”.
Lý Tương hiểu được đây là biểu
hiện
của việc Lý Tụng
không
còn kiên nhẫn nữa, nàng ta còn muốn
nóithêm, nhưng thấy sắc mặt Lý Tụng tối
đi, vừa trầm vừa lạnh, cuối cùng nàng ta nhát gan, bất đắc dĩ rời khỏi phòng. Sau khi Lý Tương rời
đi, bên cạnh
không
còn ai
nói
dông dài, Lý Tụng lẳng lặng ngồi yên
một
lát, nhớ tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lý Tương khi nãy. Cảm xúc quá
rõ
ràng, căn bản
khônggiống như giấc mộng.
hắn
nghiêng người, nặng nề dựa người vào
một
bên đệm, giá đỡ giường rắn chắc, chỉ có lay động rất
nhỏ. Lý Tụng che hai mắt lại, trông có vẻ tỉnh táo, thân thể lại
thật
căng thẳng, cánh tay hơi run run, giống như
đang
cố gắng kiềm chế cảm xúc gì đó.
Đây
không
phải mộng, Phủ Nhữ Dương Vương vẫn còn, Lý Tương vẫn là tiểu
cô
nương mười bốn tuổi,
hắn
đã
trở về sáu bảy năm trước.
Nhưng Lý Tương chưa từng định thân với Ngụy Thường Hoằng? Lý Tụng nhớ kỹ phụ mẫu vốn có ý định như vậy, nhưng trong chuyến
đi
săn đầu năm, Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng có xung đột, sau đó bắn tên khiến Ngụy Thường Hoằng bị thương, hôn
sự
hai nhà thất bại, phụ mẫu sau đó cũng
không
nóitới chuyện này nữa. Vậy sao Lý Tương
đã
đính hôn với Ngụy Thường Hoằng rồi?
Lý Tụng
không
nhúc nhích, nằm
trên
giường
một
lúc lâu, mới chậm rãi bỏ hai tay
đang
che mắt ra. Đôi mắt kia sâu
không
đo được, lại lóe lên chút ánh sáng, hốc mắt hồng hồng, ai cũng
không
biết
hắn
đangquyết định cái gì.
***
Ngự Hòa Lâu – nhã gian ở lầu hai.
Lý Tụng mặc áo bào màu xanh đen sẫm, ngồi ở trước bàn
nhỏ
màu đen, phía sau là cửa sổ mở rộng.
hắn
nghiêng người dựa vào song cửa sổ, mí mắt mở nửa, hững hờ đánh giá mấy người xung quanh. Những người này là hảo hữu trước kia của
hắn, tên nào cũng là thiếu gia ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, giờ phút này
đang
hào hứng ngồi quanh bàn
nhỏ
đổ xúc xắc. Lý Tụng cũng từng là
một
trong số bọn họ, bây giờ lại chẳng có chút hứng thú nào. Có lẽ là vì phiêu bạt ở bên ngoài quá lâu,
hắn
khá lạ lẫm với cảm giác này, khó mà dung nhập.
Tay Lý Tụng chậm rãi vòng quanh chèn trà men xanh hoa văn Băng Liệt, giống như
đang
suy nghĩ gì đó, từ lúc tới đến giờ cũng chẳng
nói
lời nào.
một
người mặc áo bào màu đen thêu hoa sen
đi
tới, tò mò nhìn
hắn
dò xét, cố ý hỏi: “thật
lạ. Lý thiếu gia hôm nay làm sao thế, sao lại trầm mặc như vậy? Giá song lục (1) là trò ngươi chơi tốt nhất, bây giờ lại
không
tham gia, là sợ các huynh đệ thua thảm sao? Này, ngươi
nói
một
câu
đi
chứ, có phải tâm tình
không
tốt
không? Ai lại chọc giận ngươi rồi?”
Vị này là tiểu nhi tử của Hộ Bộ Thị Lang – Thẩm Hồng Sinh, trước kia có quan hệ rất tốt với Lý Tụng, là người
nói
nhiều, nhưng tính tình cũng
không
tệ.
Lý Tụng quay vòng cái chén trong tay, lạnh nhạt
nói: “không
có gì”.
Thẩm Hồng Sinh tất nhiên
không
tin, nhìn
hắn
một
hồi, giống như bừng tỉnh đại ngộ
nói: “Nghe
nói
hôm nay ngươi cũng mời Lục thiếu gia Phủ
anh
Quốc Công tới, sao vậy, muốn dạy dỗ
hắn
sao?
hắn
ta
khôngphải sắp lấy muội muội ngươi sao, chẳng lẽ, ngươi
không
hài lòng với
hắn?”
Lý Tụng im lặng
một
lát, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hồng Sinh: “Ngươi đừng phí lời”.
Thẩm Hồng Sinh nghẹn họng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại lần nữa ngồi về ghế của mình. Đáng đời, ai kêu
hắn
ta
đi
xen vào việc của người khác chứ.
Bầu
không
khí trong nhã gian có chút nóng, rượu đổi từng vò lại từng vò,
đang
lúc mọi người hưng phấn, cửa bên trong bị đẩy ra.
Ngụy Thường Hoằng đứng ngay ở cửa nhã gian,
hắn
mặc cẩm bào màu xanh thạt thêu kim ngân, tóc buộc lên, quần áo chỉnh tề,
không
hợp với
không
khí bên trong nhã gian. Người ở nơi này hoặc ngồi hoặc dựa, ngã trái ngã phải, chẳng ra gì cả, mà lưng Ngụy Thường Hoằng lại thẳng tắp, ánh mắt trong vắt, ánh mắt bình đạm quét
một
vòng trong phòng, rơi vào
trên
người Lý Tụng,
nói
vào điểm chính: “Có việc gì?”
Người trong nhã gian đều nhìn Lý Tụng, có lẽ là vì cảm giác tự phụ của con em thế gia
trên
người
hắnquá lóa mắt, uống rượu
không
uống, chơi cũng
không
chơi, yên lặng ngồi thẳng người.
Lý Tụng nhìn Ngụy Thường Hoằng, bất động thanh sắc mà quan sát
hắn
ta, trực giác của
hắn
cho thấy Ngụy Thường Hoằng này có chút giống Ngụy Thường Hoằng
hắn
biết, nhưng lại có chút
không
giống.
hắn
khẽ nâng cằm, chỉ chỉ bàn sơn đen đối diện,
nói
một
chữ đơn giản: “Ngồi”.
Ngụy Thường Hoằng cũng
không
sợ Lý Tụng, đứng lặng
một
lát, sau đó ngồi sau Lý Tụng, vẫn là gương mặt thanh lãnh như cũ, nhưng đỡ hơn trước kia
một
chút.
Lý Tụng rót ít rượu vào chén men xanh, để tới trước mặt Ngụy Thường Hoằng.
Ngụy Thường Hoằng
không
động, chỉ nhìn
hắn, chắc là
đang
chờ người trước mặt
nói
nguyên nhân mời
hắn
tới.
Lý Tụng nhếch miệng, ý vị
không
rõ: “không
có độc”.
Ngụy Thường Hoằng cũng
không
phải sợ trong rượu có độc, người lui tới Ngự Hòa Lâu đều là khách quý, nếu là
hắn
xảy ra chuyện, bọn
hắn
đều chạy
không
thoát, chỉ là thuần túy
không
muốn uống thôi. Những thiếu gia xung quanh đều đồng loạt nhìn
hắn
chằm chằm, giống như cười nhạo
hắn
không
dám uống, trong mắt đều là cười
trên
nỗi đau của người khác. Mặt Ngụy Thường Hoằng mặt
không
đổi sắc bưng chén rượu lên,
một
hơi uống cạn sạch, thả chén lại
trên
bàn, đứng lên
nói: “Nếu
không
có chuyện gì ta liền
đi”.
Lý Tụng gọi
hắn
lại: “Sao lại
không
có việc gì?
không
có việc gì sao ta lại gọi ngươi tới?”
hắn
vừa cười vừa
nói: “Tính tình Ngụy công tử
thật
tốt, chén rượu này ta mời ngươi”.
hắn
cầm chén rượu
trên
bàn, cũng ngẩng đầu uống sạch.
Theo động tác của
hắn,
một
vật từ trong tay áo rơi ra, lăn xuống tới bên cạnh Thẩm Hồng Sinh.
Thẩm Hồng Sinh nhặt lên, “A”
một
tiếng, hỏi: “Đây là gì?”
Mặt Lý Tụng
không
thay đổi, cánh môi có chút cong lên,
nói: “Ngũ thạch tán”.
Thẩm Hồng Sinh: “…”
Ngụy Thường Hoằng yên lặng nhìn Lý Tụng, ánh mắt lạnh
đi
mấy phần.
Lý Tụng lấy chai Ngũ thạch tán từ trong tay Thẩm Hồng Sinh, nắm trong tay, bàn tay dần dần dùng sức bóp nát bình sứ, bột Ngũ thạch tán tràn ra tay
hắn, rơi vào bàn
nhỏ
sơn đen bên dưới, chốc lát,
mộtgiọt máu từ trong tay Lý Tụng chảy ra, cùng hòa vào với bột ngũ thạch tán, ngưng kết ở
trên
bàn. Lý Tụng đưa mắt nhìn Ngụy Thường Hoằng, ánh mắt có chút châm chọc: “Yên tâm, trong rượu ngươi uống
không
có thứ này. Ngươi có
một
tỷ tỷ tốt, nàng ta nếu biết ta lừa ngươi uống Ngũ thạch tán,
nói
khôngchừng còn đâm vài lỗ
trên
người ta”.
Mọi người trong nhã gian bị
một
màn này làm ngây người, Thẩm Hồng Sinh trợn tròn mắt hỏi: “A Tụng, ngươi có bị thương
không?”
Lý Tụng cũng
không
đáp lại, ánh mắt lạnh lùng, cười như
không
cười nhìn Ngụy Thường Hoằng.
Ngụy Thường Hoằng cau mày, giọng
nói
lạnh nhạt: “Ngươi
nói
cái gì?”
Lý Tụng chỉ cho rằng Ngụy Thường Hoằng
đang
diễn trò,
nói: “Nhưng ta có chút hiếu kỳ, tại sao ngươi lại đồng ý hôn
sự
này? Ngụy La
không
nói
với ngươi, người bắn ngươi bị thương
trên
bãi săn là ta sao?”
Lúc này hẳn là vừa qua cuộc thi săn bắn
không
lâu, Lý Tương bắn Ngụy Thường Hoằng bị thương, Ngụy Thường Hoằng lại
không
từ hôn với Lý Tương, chuyện này đúng là kỳ lạ.
Ngụy Thường Hoằng chỉ yên lặng nhìn Lý Tụng, chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng lạnh,
hắn
nhìn Lý Tụng
một
chút, liền
đi
ra khỏi nhã gian.
Ánh mắt kia…
nói
thế nào nhỉ, như thể nhìn thấy người điên.
Sau khi Ngụy Thường Hoằng rời
đi, Thẩm Hồng Sinh mới
nói
với Lý Tụng: “Ngươi điên rồi phải
không? Sao có thể nắm nát thứ này trong tay hả? Ta thấy hôm nay ngươi
không
được bình thường, Ngụy gia Ngũ
cô
nương Ngụy La sớm
đã
chết vào mười năm trước,
đang
yên lành ngươi lôi nàng ta ra làm gì…”
Thẩm Hồng Sinh còn chưa
nói
dứt lời, liền bị
một
tay khác của Lý Tụng nắm chặt bả vai. Vẻ mặt Lý Tụng đáng sợ, hỏi lại từng chữ từng chữ: “Ngươi
nói
cái gì?”
Thẩm Hồng Sinh
nói: “Ta
nói
ngươi điên rồi…”
Lý Tụng
không
tự chủ dùng thêm sức lực, Thẩm Hồng Sinh kêu rên
một
tiếng, tiếp tục run rẩy lẩy bẩy
nói:”Ngụy Thường Hoằng bây giờ chỉ có
một
người muội muội, chính là nữ nhi của kế thất của Ngũ lão gia, gọi là gì nhỉ… Hình như là Ngụy Tranh. Này, ngươi
nói
long phượng thai tỷ tỷ với Ngụy Thường Hoằng – Ngụy La, nàng ta mười năm trước
đã
chết… Mà sao ngươi biết nàng ta? Ta cũng là nghe mẫu thân
nói
qua mới biết”.
hắn
càng
nói, càng thấy sắc mặt Lý Tụng dần trở nên hoảng hốt, sức lực trong tay cũng giảm bớt, liền
nói
tiếp: “thật
đáng tiếc, nhìn bộ dáng của Ngụy Thường Hoằng, Ngụy La kia sau khi lớn lên nhất định là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc…”
Chết rồi!
Ngụy La chết rồi.
Chuyện này
không
thể nào.
Lý Tụng giật mình lo lắng nhìn máu thịt be bét trong lòng bàn tay mình,
hắn
rõ
ràng nhớ tiểu
cô
nương kia lúc sáu tuổi
đã
đẩy
hắn
vào hồ nước, lúc bảy tuổi
thì
trêu đùa
hắn, mười lăm tuổi bọn họ gặp nhau ở tiết hoa đăng, sau đó nàng đính hôn với Triệu Giới… Lý Tụng chậm rãi thu tay lại, thậm chí còn
không
lo tới mãnh sứ vỡ còn
trên
tay mình, đứng dậy rời
đi.
Thẩm Hồng Sinh ở đằng sau kêu lên: “A Tụng, ngươi
đi
đâu?”
Cái gì Lý Tụng cũng
không
nghe thấy.
*** *** ***
Phủ Nhữ Dương Vương
Sau khi Lý Tụng trở về liền lập tức sai người điều tra chuyện của Ngụy La, rất nhanh liền có kết quả.
Hóa ra
một
đời này
thật
sự
không
có người tên Ngụy La. Ngụy La cũng
không
phải chết rồi giống trong miệng Thẩm Hồng Sinh
nói, lúc sáu tuổi nàng bị kế mẫu Đỗ Thị dẫn
đi
dạo phố, nghe
nói
trên
đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn cướp người cướp
đi
Ngụy La, đợi lúc Đỗ Thị
đi
tìm,
đã
không
tìm được nữa. Ngụy Côn Phủ
anh
Quốc Công lúc nghe được chuyện này liền đau khổ
một
thời gian dài, sau đó từng ngày trôi
đi, cái tên Ngụy La dần dần bị tất cả mọi người quên lãng, cho tới bây giờ, cũng rất ít người nhắc tới tên nàng.
Lý Tụng nghe tin tức Lục
thật
mang về, mặt
không
đổi, dựa vào ghế dựa bằng gỗ hoa lê, khắc chim, mây và hoa hồng đan vào nhau, đôi mắt
hắn
hơi khép, bàn tay nắm chặt vào tay vịn hoa hồng.
Lục
thật
có chút nghi hoặc: “Thiếu gia, ngài điều tra chuyện này làm gì?”
Lý Tụng
không
nói
lời nào, chốc lát chậm rãi giơ tay lên, quơ quơ tay, ra hiệu cho Lục
thật
ra ngoài.
hắn
muốn yên lặng
một
mình
một
chút.
Sau khi Lục
thật
rời
đi, Lý Tụng ngồi
một
mình trong phòng tới trưa.
hắn
vốn cho rằng chỉ cần
hắn
không
làm gì, liền có thể nhìn nàng nhiều hơn
một
chút,
không
ngờ ông trời đối với
hắn
tàn nhẫn như vậy, cho dù trùng sinh, cũng
không
cho
hắn
bất kỳ hy vọng nào. Lý Tụng cong cong môi đắng chát, cầm lấy
một
quyển sách để
trên
bàn, che lên mặt,
không
muốn để người khác thấy nét mặt
hắn
bây giờ.
Hai ngày sau, Lý Tụng bởi vì việc hôn
sự
của Ngụy Thường Hoằng và Lý Tương mà
đi
Phủ
anh
Quốc Công
một
chuyến.
Hai nhà vậy mà còn chưa trở mặt, thái độ của
anh
Quốc Công và Ngụy Côn coi như hòa khí. Lý Tụng thương lượng chuyện tốt với bọn họ xong, liền cáo từ rời khỏi Phủ
anh
Quốc Công. Nhưng
không
ngờ xe ngựa xảy ra vấn đề, Phủ
anh
Quốc Công giúp
hắn
chuẩn bị
một
chiếc xe ngựa khác, liền dừng ở cửa hồng Phủ
anh
Quốc Công. Lý Tụng
đi
tới bên hông cửa, lên xe ngựa, dặn phu xe về Phủ Nhữ Dương Vương.
Lúc
hắn
buông góc rèm xuống, ánh mắt nhìn quang, ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy bên hông cửa, trong góc tường có
một
bóng dáng.
Động tác Lý Tụng dừng lại, nhìn lại bên đó lần nữa, lại giống như
không
có gì, giống như mới thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác của
hắn. Xe ngựa chậm rãi chạy,
đi
ra ngoài hẻm
nhỏ. Lý Tụng cơ hồi bật thốt lên: “Chậm
đã”.
Xa phu bận bịu hô “xuy”
một
tiếng, dừng xe ngựa ở ven đường.
Lý Tụng nhìn về phía góc tường, nhìn
không
chớp mắt hồi lâu, cuối cùng cũng
không
chống lại được trực giác trong lòng, thần xui quỷ khiến mà
đi
xuống xe ngựa,
đi
tới chỗ hẻo lánh kia.
hắn
đi
từng bước
một, rất chậm, như sợ quấy rầy cái gì đó, lại sợ bản thân nhìn lầm,
rõ
ràng khoảng cách chỉ vài chục bước chân, nhưng giống như
hắn
đi
mất nửa đời người, dài dằng dặc.
Cuối cùng, Lý Tụng dừng lại trước góc tường, hướng vào bên trong
nói: “Ai ở trong đó?”
Qua
một
hồi lâu,
không
ai đáp lại.
Lý Tụng
nói
lại: “Ra đây”.
Vẫn im lặng như cũ.
thật
sự
là
hắn
nhìn lầm sao. Lý Tụng rũ mắt, trong lòng
không
biết
đang
có cảm giác gì, vô cùng hụt hẫng, cảm giác như cả người đều bị móc rỗng, sống lại
một
lần cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tay
hắn
nắm thành quyền, nặng nề nện lên vách tường, sức lực
không
nhỏ, tạo ra
một
cái hố
trên
vách. Mu bàn tay
hắn
cũng bị thương, loang lổ vết máu.
Bỗng nhiên, trong tường truyền tới
một
âm
thanh rất
nhỏ, giống như con mèo con bị kinh sợ, mang theo chút bối rối và e ngại, cho dù
đã
cố gắng kiềm nén, nhưng vẫn bị Lý Tụng nghe thấy.
Lý Tụng khẽ giật mình, rồi
không
chút do dự mà đưa tay với vào trong chỗ hẻo lánh, nắm
thật
chặt cổ tay người đó, mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Người trước mặt
hiện
ra dưới ánh mặt trời, mắt hạnh trợn lên, môi đỏ khẽ nhếch, hàng mi dài nồng đậm như cánh bướm run rẩy run rẩy, uỳnh uỵch đánh vào tim
hắn. Mặc dù lúc này nàng mặc áo hồng cánh đen đơn giản cùng với váy cam, tóc chải thành hai búi to dài, nhưng vẫn
không
che giấu được gương mặt xinh đẹp vô cùng của nàng. Lý Tụng nhìn nàng chằm chằm, nhìn tới khi mắt
hắn
mỏi nhừ, tim như nhũn ra, rất lâu, rất lâu sau, ánh mắt
hắn
tức giận, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Ngụy La”.
Ngụy La
đang
muốn rút cổ tay mình về, nhưng sao cũng
không
rút nổi, giật mình hỏi: “Ngươi biết ta?”
Lý Tụng mở miệng ngậm miệng nhưng
không
nói
đủ
một
câu.
Cuối cùng
hắn
chỉ có thể nhắm mắt lại, kiềm chế thân thể hơi run rẩy của mình.
Sao lại có thể chỉ biết mà thôi, cho dù nàng có hóa thành tro,
hắn
cũng nhận ra
------------------------------------
(1)Giá song lục (这双陆): đây là
một
trò chơi sắp xếp, nước
đi
của người chơi dựa vào số nút
trên
xí ngầu mà người đó thảy được. Người nào loại bỏ được hết các chướng ngại vật
trên
đường và tới đích trước
thì
thắng.
TruyenHDTruyenHDTruyenHD