Chương 170: Phiên Ngoại – Lý Tụng (2)

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Lúc Lý Tụng lại mở mắt ra, tiểu



nương trước mặt dùng bộ dáng khó hiểu nhìn

hắn.

Lực đạo

trên

tay

hắn

quá mạnh, bóp chặt lấy môi hồng của nàng

đang

chăm chú mà nhếch lên, đôi mắt đen láy trong suốt ánh lên vẻ bất an và kinh sợ. Lý Tụng

không

chớp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, mặc dù so với Ngụy La mà

hắn

biết có chút khác biệt, nhưng lại là cùng

một

người.

hắn

há hốc miệng,

đang

muốn

nói

gì đó, cửa hông bên cạnh bỗng nhiên bị người đẩy ra,

một

bà tử mặc váy màu mật

đi

tới, đạp tới

nói: “không

phải bảo ngươi

đi

nhanh

đi

sao? Ngươi tưởng Phủ

anh

Quốc Công là chỗ nào, muốn đến

thì

đến, muốn vào liền vào? Ngươi cũng

không

nhìn lại bộ dáng mình xem, Ngũ lão gia sao có thể đồng ý gặp ngươi?” Vừa

nói

bà ta vừa đạp lên mặt đất

một

cái.

Lý Tụng nhíu mày, tay

đang

nắm cổ tay Ngụy La nới lỏng. Trong nháy mắt, Ngụy La liền tránh thoát khỏi

hắn, quay người chạy vào trong ngõ sâu. Nàng chạy

thật

nhanh, lúc Lý Tụng lấy lại tinh thần, nàng

đã

biến mất ở ngõ cuối cùng.

Lý Tụng chỉ cảm thấy lòng bàn tay

hắn

buông lỏng, giống như thứ gì đó

đã

rời

hắn



đi.

hắn

quay đầu nhìn bà tử mặt đầy vẻ tức giận kia, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Vị bà tử kia là bà lão giữ cửa, năm ngoái mới vừa tới Phủ

anh

Quốc Công, thấy Ngụy La mặc đồ đơn sơ, liền cho rằng nàng muốn bấu víu quan hệ, nha đầu nghèo tới phủ làm tiền. Nàng hẳn là quen biết với nha hoàn hoặc bà tử nào đó trong phủ, vì thế mới

nói

muốn vào phủ gặp Ngũ lão gia. Bà tử biết thân phận Lý Tụng, sắc mặt lập tức chuyển biến, cười cười

nói: “Lý thế tử

không

biết rồi, nha đầu kia tới mầy lần,

nói

muốn tìm Ngũ lão gia, ngài

nói

xem, ngũ lão gia sao có thể để ai muốn gặp

thì

gặp chứ? Nô tỳ

nói

chuyện này với Ngũ thái thái, Ngũ thái thái cũng đặc biệt dặn dò nô tỳ,

không

thể để nàng ta vào phủ…”

Bà tử

nói

một

tràng, Lý Tụng càng nghe sắc mặt càng trầm xuống.

Tới cuối cùng,

hắn

không

nói

gì, quay người

đi

theo hướng mà Ngụy La vừa rời

đi. Lục

thật

thấy

hắnkhông

lên xe ngựa, bèn đuổi theo hỏi: “Thiếu gia, ngài

đi

chỗ nào?

không

về phủ sao?”

Lý Tụng

không

trả lời

hắn

ta,

đi

rất nhanh.

Đáng tiếc

hắn

tìm toàn bộ ngõ

nhỏ

một

lần, vẫn như cũ

không

tìm thấy bóng dáng Ngụy La. Cuối ngõ

nhỏ

là đầu những con đường rộn ràng, nàng hẳn là chạy ra những chỗ này. Lý Tụng đứng ở cuối hẻm, nhìn người đến người

đi, lại nhớ lại những gì bà tử vừa

nói, qua

một

lúc lâu,

hắn

dùng sức nặng nề đập lên tường

một

quyền.

Lục

thật

nhìn thôi cũng thấy đau, vẻ mặt buồn bực của Lý Tụng hôm nay

thật

khác ngày thường,

hắn

ta thận trọng

nói: “Thiếu gia, ngài biết



nương vừa rồi sao?”

Lý Tụng trầm mặt

một

lát, vẫn

không

trả lời, chỉ

nói: “Hồi phủ”.

Lục

thật

sững sờ, vội vàng

nói

được, lại lệnh xe phu chạy xe ngựa tới chỗ này, cứ thế

không

đầu

khôngđuôi về Phủ Nhữ Dương Vương.

Sau khi về phủ Lý Tụng liền vào thư phòng, sai người lại điều tra chuyện năm đó Ngũ



nương bị lừa bán.

Lục

thật

mặc dù

không

hiểu tại sao chủ tử

hắn

ta lại để ý tới

một

người ngoài như vậy, nhưng vẫn

đanghoàng nhận mệnh

đi

điều tra lại.

Tin tức lần này

hắn

ta mang về cũng

không

khác gì lần trước, thời gian trôi qua cũng lâu rồi, muốn triệt để điều tra



ràng cũng

không

dễ dàng. Lý Tụng lại nhớ lại lời bà tử kia

nói, trầm tư

thật

lâu,

nói

với Lục

thật: “Tìm mấy người lúc nào cũng theo dõi động tĩnh của Đỗ thị, có bất kỳ dị thường nào lập tức báo cho ta”.

Lục

thật

gật đầu, trước khi

đi

thật

sự

không

nhịn nổi, hỏi: “Thế tử gia, tiểu nhân cả gan muốn hỏi

mộtcâu, ngài có biết Ngũ tiểu thư kia

không?

sự

việc

đã

qua

đi

lâu như vậy, Phủ

anh

Quốc Công đều mặc kệ, sao ngài còn muốn tra?”

Lý Tụng dừng

một

chút,

nói: “Chính bởi vì người bên ngoài đều mặc kệ, ta mới muốn quản”.

một

đời này cùng đời trước của

hắn

có chút khác biệt, Ngụy La

không

phải Ngũ



nương Phủ

anh

Quốc Công, Ngụy Thường Hoằng đính hôn với Lý Tương, rốt cuộc

đã

xảy ra sai sót ở chỗ nào?

hắn

muốn điều tra



ràng, muốn hiểu



chuyện gì xảy ra.

Lục

thật

lúng ta lúng túng, cũng

không

hỏi nhiều nữa.

*** *** ***

Sau đó Lý Tụng lại tới Phủ

anh

Quốc Công hai lần, mỗi lần đều tận lực đứng từ xa nhìn cửa hông ngoài, nhưng

không

gặp Ngụy La.

Ngày hôm đó Lý Tụng và Cao Dương Trưởng Công Chúa cùng nhau

đi

tới Phủ

anh

Quốc Công, Cao Dương Trưởng Công chúa và Ngũ thái thái Đỗ thị

nói

vài câu, đại ý là hi vọng sau khi Lý Tương gả vào Phủ

anh

Quốc Công, Đỗ thị có thể đối xử với nàng ta khoan hậu

một

chút, mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp. Đỗ thị tuy là ngoại thích của Phủ Bình Viễn Hầu, nhưng ở trước mặt Trưởng Công Chúa vẫn thua kém mấy phần, thái độ quả nhiên khiêm kính, ngữ khí cũng hòa ái hơn, tất nhiên

không

phản bác lời

nói

của Trưởng Công chúa. Đợi Cao Dương Trưởng Công Chúa rời

đi, bà ta cũng tự mình đưa công chúa tới cửa, toàn bộ hành trình đều mang gương mặt tươi cười.

Đỗ Thị nhìn ra bên ngoài chẳng biết trời mưa từ lúc nào, bận bịu kêu nha hoàn mang ra hai cây dù, đưa tới trước mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa.

Cao Dương Trưởng Công chúa cảm ơn Đỗ thị, vịn tay nha hoàn lên xe ngựa, vừa quay đầu liền thây Lý Tụng vẫn đứng im chỗ cũ

không

nhúc nhích,

nói: “Tụng nhi, sao con

không

đi? Mưa này hẳn là

sẽ

lớn, mau lên đây, tránh để nhiễm phong hàn”.

Lý Tụng lấy lại tâm trí,

nói

với Cao Dương Trưởng Công Chúa: “Nhi tử có hẹn với người ta, mẫu thân về trước

đi, nhi tử

đi

trước”.

nói

xong,

hắn

nhận lấy ô giấy dầu trong tay nha hoàn, chỉ dẫn theo mình Lục

thật,

đi

theo hướng khác.

Cao Dương Trưởng Công chúa ở phía sau gọi

hắn

vài tiếng,

hắn

làm như

không

nghe thấy, tiếp tục

đitới, rất nhanh liền biến mất ở đầu ngõ.

Cao Dương Trưởng Công chúa sốt ruột nhíu mày: “Đứa

nhỏ

này’.

Mưa rơi như kết tơ, mưa nương theo gió lạnh làm ướt

một

bên tay áo của Lý Tụng. Bởi vì là cuối thu, mặc dù mưa

không

lớn, nhưng lại lạnh tới thấu tim gan, mỗi

một

bước

đi

đều cảm thấy từ đầu tới chân lại lạnh hơn

một

phần. Sắc mặt Lý Tụng từ đầu tới cuối đều

không

đổi,

đi

vào cửa hông Phủ

anh

Quốc Công, nơi đó

đã

đóng kín cửa,

đã

không

có bà tử hung thần sát ác lần trước, cũng

không

có tiểu

cônương bị hoảng sợ nữa.

Lý Tụng đứng trước cửa hông, đứng lặng hồi lâu, ô giấy dầu che

đi

mặt

hắn, chỉ lộ ra cái cằm cong cong hoàn mỹ, nhìn

không

được biểu tình gì.

Lục

thật

chờ

một

lát,

không

thấy Lý Tụng có bất kỳ hành động nào, lên tiếng hỏi: “Thế tử gia, ngài

đangchờ ai?”

Chốc lát sau, Lý Tụng rốt cuộc động đậy,

hắn

nhanh chân

đi

tới trong ngõ

nhỏ

cạnh cửa hông,

nói

dứt khoát: “Ngươi đứng chỗ này đợi,

không

cần

đi

theo ta”.

Lục

thật

như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc đâu, nhắm mắt đuổi theo sát Lý Tụng hai bước, lại thấy Lý Tụng

đi

tới quả quyết, Lục

thật

cũng chậm rãi dừng lại, nhìn bóng lưng càng lúc càng

không



ràng của Lý Tụng.

Lý Tụng

đi

tới chỗ ngõ

nhỏ

lần trước Ngụy La biến mất,

đi

vài chục bước, ngõ

nhỏ

càng lúc càng sâu, con đường cũng càng lúc càng chật hẹp. Nước mưa thuận theo mái hiên úp xuống, đáp

trên

đá xanh lát gạch bên

trên, “leng keng”

một

tiếng, vừa thanh thúy vừa yên tĩnh, chắc là có rất ít người qua lại, bốn phía đều lãnh tĩnh tới

không

tưởng. Lý Tụng dần dần thả chậm bước chân, hướng

một

ngõ khác

đi

vào, lần trước

hắn

không

đi

chỗ này mà trực tiếp

đi

ra khỏi hẻm, hôm nay

hắn

đi

chậm rãi nên mới thấy chỗ này còn

một

hẻm

nhỏ

nữa.

Lý Tụng

đi

tầm mười bước, sau đó dừng lại ở

một

mái hiên trước mặt,

hắn

giơ dù, lẳng lặng nhìn chằm chằm

một

chỗ.



nương dưới mái hiên phát

hiện

có người tới, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, đôi mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, đầu tiên là sững sờ, môi phấn hồng có chút nhợt nhạt nhếch lên, nhìn Lý Tụng

mộthồi, rồi lại chậm rãi cúi đầu. Tính tình nàng ngược lại có chút bướng bỉnh,

đã

không

nói

lời nào, cũng

không

lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng núp ở nơi hẻo lánh, rất giống con mèo con bị người vứt bỏ.

Lần trước nàng tránh ở cửa hông Phủ

anh

Quốc Công bị

hắn

phát

hiện, cho nên mới sợ hãi, bây giờ nàng lại

không

làm gì cả.

Hai người cứ như vậy,

một

người đứng,

một

người ngồi, ai cũng

không

mở miệng, mãi tới khi mưa càng lúc càng lớn, vạt áo hai người đều bị nước mưa làm ướt.

Ngụy La kéo kéo váy, lộ ra mũi giày màu hồng gấm thêu hoa, lại co co người dưới mái hiên. Xiêm y nàng tuy cũ kỹ, nhưng sạch

sẽ,

không

bẩn, chỉ có

trên

mặt vì quẹt vào ít bụi

trên

tường mà có vệt xám, nhìn rất tội nghiệp.

Lần đầu tiên Lý Tụng nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của Ngụy La, ở kiếp trước, Ngụy La luôn kiêu ngạo lại bốc đồng, cho dù làm gì cũng coi như chuyện đương nhiên, kiêu ngạo khiến

hắn

hận tới nghiến răng nghiến lợi, lại khiến

hắn

không

kìm lòng được muốn tiếp cận nàng.

Nàng chưa bao giờ có bộ dáng



đơn nhu nhược như vậy.

Lý Tụng nhìn

một

hồi, bỗng nhiên mở to mắt,

nhẹ

nhàng cười

một

tiếng.

hắn

cười lên trông

thật

đẹp mắt, vốn là gương mặt tuấn tú, khí chất hào sảng, chẳng qua vì thường ngày đều mang bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, khiến người ta có chút phản cảm mà thôi.

Ngụy La bị

hắn

cười liền chẳng hiểu, nàng nhìn

hắn

một

cái, lại thu tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Nàng vốn cho rằng chỉ cần tìm được Phủ

anh

Quốc Công

thì

có thể dễ dàng gặp được phụ thân,

khôngngờ Phủ

anh

Quốc Công khó vào như vậy, nàng tới cũng năm sáu lần, nhưng đều bị đuổi ra. Gần đây càng thêm nghiêm trọng, bà tử kia tìm tôi tới trong phủ tới giáo huấn nàng, cũng may nàng chạy nhanh, nếu

không

không

biết còn bị đánh thành dạng gì.

Tâm tình Ngụy La sa sút,

không

biết phải làm thế nào mới gặp được phụ thân Ngụy Côn.

Lúc nàng

đang

suy tư, Ngụy La thoáng nhìn thấy người bên cạnh nhúc nhích.

Lý Tụng

đi

lên,

không

cho Ngụy La có cơ hội phản ứng, xoay người nắm lấy cổ tay Ngụy La, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, xoay người bước

đi.

Ngụy La giật mình,

một

bên lui về sau ý đồ đẩy tay Lý Tụng ra, mắt hạnh mở to

nói: “Ngươi là ai? Ngươi muốn mang ta

đi

chỗ nào? Ngươi thả ta ra”.

Rời khỏi mái hiên, nước mưa từ

trên

rơi xuống, liền đánh lên trán Ngụy La rất đau. Đôi mắt kia được nước mưa gột rửa càng thêm trong vắt, giống như được phủ thêm

một

tầng hơi nước, phản chiếu bóng người. Lý Tụng buông tay ra, đem dù che lêи đỉиɦ đầu nàng, tròng mắt nhìn thoáng qua cổ tay nàng, chỗ bị

hắn

nắm lấy

đã

đỏ lên, dưới vết đỏ đó còn có màu xanh nhàn nhạt, hẳn là lần trước bị

hắn

nắm nên bị thương, đến bây giờ còn chưa hết.

hắn

nhớ bản thân lúc đó là dùng sức rất lớn.

Bởi vì

hắn

sợ nàng chạy mất.

Lý Tụng rũ mắt,

một

bên tay giật giật, nâng lên,

nhẹ

nhàng đẩy tóc mái của nàng ra, vén tới sau tai, đôi mắt sáng rực nhìn nàng: “đi

theo ta”.

Ngụy La nhìn thẳng ánh mắt

hắn, từ trong mắt

hắn

không

thấy được vẻ cướp đoạt, nhưng nàng vẫn vô thức lắc đầu: “không…”.

nói

xong nàng liền quay người chạy về, nàng tin bản thân

không

biết người này,

hắn

ta lại hết lần này tới lần khác tìm nàng,

không

phải vì muốn lừa bán nàng chứ? Ngụy La nhớ tới chuyện khi còn bé, từ lòng bàn chân dâng lên cảm giác run rẩy, nàng

không

thể

đi

cùng

hắn.

Lý Tụng nắm lấy tay nàng, lúc này cũng

không

dùng sức nắm chặt lấy cổ tay nàng,

hắn

chỉ nắm chặt đầu ngón tay nàng,

không

cho nàng

đi: “Ngụy La, ta

nói

lại lần nữa, theo ta”.

Ngụy La mở to mắt nhìn

hắn: “Ngươi là ai?”

Lý Tụng giật mình, đời này nàng

không

biết

hắn, làm sao có thể nguyện ý

đi

với

hắn. Cứ coi như nàng biết

hắn, lại theo trình độ chán ghét của nàng với

hắn

ở kiếp trước, càng

không

có khả năng ở chung

một

chỗ với

hắn. Lý Tụng cứ như vậy

không

nói

gì nhìn Ngụy La, thấy trong lòng nàng càng thêm bất an, hồi lâu sau

hắn

mới

nhẹ

giọng

nói: “Ta là Lý Tụng”.

nói

xong,

hắn

nắm nắm tay, giống như

đang

cố gắng kiềm chế loại cảm xúc nào đó, tiếng

nói

càng lúc càng thấp: “Ta… ta tìm ngươi

thật

lâu”.

Ngụy La kinh ngạc lại hoang mang: “Vì sao ngươi tìm ta?”

Lý Tụng trừng mắt nhìn nàng, hàng mi có chút áp lực, ánh mắt nhàn nhạt rời

đi.

Lúc này Ngụy La mới phát

hiện

bên dưới mắt phải

trên



hắn



một

cái bớt nhàn nhạt, hình dạng rất độc đáo, giống như

một

con bướm, nghỉ ngơi dưới mắt

hắn, khiến gương mặt thêm mấy phần đặc biệt.

Ngụy La nhìn chằm chằm cái bớt của

hắn

tới xuất thần.

Chốc lát sau, Lý Tụng nhìn nàng, hàng mi chau lại,

một

hồi lâu mới

nói: “Nàng

không

phải muốn về Phủ

anh

Quốc Công nhận thân sao? Ta giúp nàng”.

*** *** ***

Lục

thật

cầm xiêm y mới mua vào nhà, vẫn có chút giống như

đang

lọt trong sương mù. Thế tử gia

đi

ra ngoài

một

chuyến liền mang

một



nương về? Còn kêu

hắn

đặc biệt ra ngoài mua xiêm y cho nữ nhi? Đây là chuyện gì, mỗi ngày

hắn

ta đều

đi

theo thế tử gia, sao lại

không

biết còn có người như vậy tồn tại?

Huống gì thế tử lại

không

trực tiếp mang nàng ta về Phủ Nhữ Dương Vương, mà lại dàn xếp ở lại

mộtbiệt viện khác. Đây là viện tử trước kia Lý Tụng mua về, rất ít khi tới, chỉ có khi ngẫu nhiên uống say mới nghỉ lại đây

một

chút. Bây giờ lại mang người tới, hẳn là

không

muốn để Cao Dương Trưởng Công chúa và đại tiểu thư biết, nếu

không

Phủ Nhữ Dương Vương hẳn là nháo tới lật trời. Giấu giếm như vậy,

không

biết là quý giá tới nhường nào.

Lục

thật

cầm xiêm y, gõ cửa, có

một

nha hoàn ra mở hé

một

góc

nhỏ, nhận lấy xiêm y rồi lại đóng cửa lại.

Chỉ mới

một

cơn mưa thu, thế tử gia lo lắng người ta cảm lạnh, còn đặc biệt để người ta tắm nước nóng trước.

thật

khâm phục, Lục

thật

nhìn cái cửa mà lắc đầu,

hắn

ta chưa từng thấy thế tử gia quan tâm tới người nào như vậy.

Lục

thật

trở lại thư phòng, ngẩng đầu nhìn Lý Tụng

đang

đứng trước cửa sổ.

Lý Tụng

đã

đổi lại áo bào màu tím, phát giác Lục

thật

tới, cũng

không

quay đầu lại, hỏi: “Đưa đồ qua chưa?”

Lục

thật

gật đầu: “Bẩm thế tử gia,

đã

đưa qua”.

Lý Tụng cũng

không

hỏi nhiều nữa.

Nhắm chừng khoảng nửa canh giờ,

hắn

đứng dậy rời khỏi thư phòng,

đi

vào gian phòng

đang

để Ngụy La ở tạm.

không

cho người thông truyền,

hắn

trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong phòng có đốt hương, là mùi hương thanh nhã, là loại Lý Tụng

đã

từng dùng.

hắn

dừng ở đồ trang trí

nhỏ

bằng men, nhìn tiểu



nương

đang

ngồi

trên

giường La Hán. Ngụy La vừa tắm xong, mặc xiêm y mà Lục

thật

mới mua về, tà váy màu hồng

anh

đào trải sau lưng,

trên

thắt lưng là đai lưng rộng, vòng eo

không

đủ

một

nắm tay. Nàng

đang

cúi đầu lau tóc, tóc đen rũ xuống

một

bên, lộ ra cái cổ tuyết trắng thon dài,

một

bên mặt tinh xảo đẹ mắt, hàng mi vừa dày vừa dài vểnh lên. Chỉ có những lúc như thế này, nàng mới nhu thuận, giống như búp bê phấn điêu ngọc trác.

Lý Tụng yên lặng nhìn nàng, nhìn sao cũng thấy

không

đủ.

Ngụy La nhìn đôi giày màu mực thêu án văn vàng xuất

hiện

trước mắt, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt sâu đen của Lý Tụng.

Ngụy La bĩu môi, thả khăn trong tay ra, chậm rãi ngồi thẳng người lên, suy nghĩ

một

lát rồi

nói: “Lời ngươi vừa

nói

là có ý gì?”

hắn

vừa mới

nói

sẽ

giúp nàng về Phủ

anh

Quốc Công nhận thân, nhưng sao

hắn

biết… Ngụy La xác định bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy chuyện này là sao?

Lý Tụng

không

nhúc nhích, nhìn nàng

nói: “Muội muội ta Lý Tương và Lục thiếu gia Phủ

anh

Quốc Công đính hôn”.

hắn

không

đầu

không

đuôi

nói

một

câu, khiến cái lưng

đang

thẳng tắp của Ngụy La cứng đờ. Lục Thiếu gia Phủ

anh

Quốc Công, nàng tất nhiên biết là ai, đó là đệ đệ của nàng Ngụy Thường Hoằng. Nàng đợi bên ngoài Phủ

anh

Quốc Công lâu như vậy, cũng chưa từng gặp lại

hắn

lần nào,

không

biết

hắn

bây giờ trông thế nào rồi, bọn họ xa nhau mười năm, Thường Hoằng có còn nhớ tới người tỷ tỷ này

không?

Lý Tụng

nói: “Lý Tương

không

muốn gả cho Ngụy Thường Hoằng. Nếu muốn từ hôn cũng

không

dễ, chỉ có thể ra tay với Đỗ Thị. Nếu phẩm chất Đổ Thị

không

đoan, tâm địa độc ác, vậy Phủ Nhữ Dương Vương có thể dựa vào lý do này mà lui hôn”.

Ngụy La

không

ngốc, tuy

nói

nàng ở trong thôn cả mười năm, nhưng đầu óc vẫn còn linh hoạt: “Sao ngươi biết Đỗ Thị phẩm hạnh

không

đoan? Sao lại biết chuyện của ta?”

Lý Tụng trầm mặc chớp mắt

một

cái, đôi mắt đen sâu

không

thấy đáy nhìn nàng, trong mắt che dấu rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ

nói

một

câu: “Chuyện của ngươi, ta đều biết”.

Ngụy La: “…”

Nha hoàn

đi

vào, đưa tới

một

bình dược cao có tác dụng thông máu trị bầm tím, cúi đầu đưa cho Lý Tụng liền

đi

ra. Lý Tụng chờ Ngụy La lau khô tóc rồi, ngồi đối diện nàng,

một

chân gắp lên, nắm cổ tay nàng để lên đầu gối

hắn, lấy ít dược vào lòng bàn tay, xoa nóng, rồi đặt lên tay Ngụy La mà xoan nắn. Lần đầu tiên Lý Tụng sờ tay nàng, lúc này mới phát

hiện

cổ tay nàng mảnh mai vô cùng, nếu so với

hắn, giống như chỉ cần bẻ

một

cái liền gãy lìa. Thân thể này mảnh khảnh như vậy, lúc ấy

không

biết khí lực từ đâu mà dùng trâm hung hăng đâm vào thân thể

hắn?

Lý Tụng nhìn chăm chú, thay nàng xoa thuốc xong, vẫn cầm cổ tay Ngụy La như cũ,

không

buông tay.

Ngụy La nhìn

hắn, thử kéo ra, nhưng

không

được.

Ngụy La mím môi, gọi

hắn: “Lý Tụng?” Vừa rồi hình như

hắn

tự giới thiệu như vậy.

một

tiếng “Lý Tụng” này gọi thần trí

hắn

về,

hắn

hơi ngẩng đầu nhìn. Bình thường Ngụy La kêu tên

hắn,

không

phải mang theo vẻ chán ghét vứt bỏ, chính là mang theo vẻ căm hận, trong mắt nàng vĩnh viễn toát ra thần sắc căm ghét cùng cực. Bây giờ nàng

đang

ở trước mắt

hắn, ánh mắt sạch

sẽ, thanh thanh triệt triệt, mang theo chút hiếu kì và nghi hoặc, có lẽ là vì nàng vừa tắm xong, gò má phấn hồng xốp giòn, toàn thân đều tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Lý Tụng co co rụt rụt người, cầm tay nàng chặt hơn nữa.

Ngụy La nhíu mày, nhắc nhở

hắn: “Tay của ta…” Mặc dù nàng cảm kích

hắn

bôi thuốc cho nàng, nhưng cũng

không

thể cầm mãi như vậy.

Chỉ là nàng còn chưa

nói

gì, chớp mắt tiếp theo, Ngụy La

đã

bị Lý Tụng đè

trên

giường La Hán.

một

tay Lý Tụng chống bên cạnh đầu nàng,

một

tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, trầm mặc

nói: “Ngụy La”.

Ngụy La ngẩng đầu nhìn người bên

trên

mình, mí mắt giật giật, đổi lại

hắn

càng xiết chặt gông cùm nàng hơn. Nàng hỏi: “Ngươi làm gì? Thả ta ra”.

Lý Tụng

không

buông nàng ra,

hắn

nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, cúi người, chậm rãi khiến cả người nàng tiến vào cái ôm của

hắn, gương mặt

hắn

cẩn thận từng li từng tí dán vào mặt nàng.

hắn

quá khát vọng đυ.ng chạm thân mật như vậy, đến mức cho dù nàng ở trong ngực, vẫn cảm thấy

không

chân

thật.

yêu

kiều như vậy,

nhỏ

như vậy, hóa ra đây là tư vị ôm nàng vào lòng. Lý Tụng cắn thùy tai nho

nhỏ

của nàng, ngậm vào trong miệng, tinh tế liếʍ láp.

Ngụy La bị

hắn

liếʍ nửa người đều tê dại, nàng đưa tay đẩy

hắn

ra, nhưng sao cũng

không

đẩy ra được,

không

khỏi có chút nổi nóng: “Ngươi thả ta ra”.

Ai ngờ Lý Tụng lại cắn vào vành tai nàng, vừa mạnh vừa hung hăng. Ngụy La

không

có chuẩn bị, giọng trầm thấp kêu đau

một

tiếng, đau tới nước mắt cũng tuôn ra.

Lý Tụng cắn xong, lại ngậm vào trong miệng

nhẹ

nhàng liếʍ, giống như trấn an nàng, cũng giống như

đang

tự trấn an mình.

Ngụy La chẳng dám động nữa, sợ

hắn

lại bỗng nhiên nổi điên, bắt nàng lại cắn

một

trận.

Cánh tay Lý Tụng dần dần nắm chặt,

hắn

buông dái tai nàng ra, cái trán dựa vào cần cổ nàng, chậm rãi

nói: “Ta giúp nàng thu thập Đỗ thị, giúp nàng về Phủ

anh

Quốc Công… nàng… gả cho ta”.

Ngụy La mở tròn mắt, có lẽ vì nàng cảm thấy người này có bệnh, tay chân luống cuống đẩy

hắn

ra: “Ngươi… Ngươi

nói

gì? Vì sao?”

Lý Tụng mặc cho nàng khước từ,

hắn

quả

thật

chăm chú ôm lấy nàng,

không

nhúc nhích

nói: “không

vì sao cả”.

hắn

muống nàng, đặc biệt muốn, muốn trọn cả hai đời.

Ngụy La sao có thể đồng ý với

hắn, sau khi nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn, đối với việc thành thân quả

thật

vô cùng sợ hãi. Huống gì, nàng căn bản

không

biết người này, nào có người mới gặp lần đầu liền muốn gả cho người đó chứ? Ngụy La sợ đầu óc

hắn

có vấn đề, nàng giãy dụa nửa ngày, cuối cùng cũng trốn ra khỏi người

hắn, trốn ở

một

góc giường La hán phía xa xa, kéo áo chặt người, nhìn

hắn

cảnh giác.

Ngụy La cắn cắn môi

nói: “Ta phải

đi”.

Lý Tụng chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt chẳng có thay đổi nào.

hắn

nói: “Nàng có thể

đi

đâu? Thịnh Kinh Thành này có chỗ nào cho nàng ở sao?”

hắn

nhìn tiểu



nương phía đối diện, thấy mặt nàng trắng bệch. Lý Tụng mềm lòng,

nói: “Mấy ngày nay nàng ở lại đây, có chuyện gì

thì

nói

với Lục

thật,

hắn

sẽnghe lời nàng”.

nói

xong,

hắn

ngồi

một

lát rồi mới đứng dậy rời

đi.

*** *** ***

Lý Tụng

nói

không

sai, Ngụy La quả

thật

không

còn chỗ nào để

đi.

Nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn

đi

vào Kinh thành, số tiền ít ỏi trong người sớm

đã

dùng hết, mỗi ngày

không

để bụng bị đói cũng

đã

không

tệ rồi, chứ đừng

nói

tới chỗ ở. Trước khi gặp phải Lý Tụng, nàng quả

thật

lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Mấy ngày nay, Ngụy La ở trong biệt viện của Lý Tụng, mỗi ngày đều có nha hoàn hầu hạ, buổi trưa có đồ ăn phong phú, ban đêm lại có nước nóng để tắm rửa, thoải mái đến khiến nàng có chút bất an.

Mỗi ngày lúc yên tĩnh, nàng lại nhớ tới câu

nói

của Lý Tụng.

Vì sao

hắn

muốn nàng gả cho

hắn? Nghe hạ nhân

nói

hắn

là thế tử Phủ Nhữ Dương Vương, vậy sao lại coi trọng nàng? Ngụy La quả

thật

nghĩ

không

ra.

Lý Tụng thường xuyên tới biệt viện, mặc dù

hắn

không

nói

gì, nhưng Ngụy La biết

hắn

đang

chờ đáp án của nàng… Có khi

hắn

dùng đôi mắt đen láy thâm trầm kia nhìn nàng, ánh mắt ấy… khiến Ngụy La

không

hiểu sao lại thấy thương cảm. Nàng

không

nói



được cảm giác của mình, tình của của

hắndường như rất phức tạp, vừa

yêu

vừa hận, nhưng hận kia so với

yêu, hiển nhiên chẳng có ý nghĩa gì. Ngụy La càng thêm

không

hiểu, bọn họ trước sau chỉ gặp nhau có hai lần,

không

cần thân thiết như vậy chứ?

Ngụy La ở chỗ này bảy tám ngày, hôm đó dùng cơm trưa xong, Lý Tụng liền đến.

Ngụy La

đang

muốn tìm

hắn,

hắn

vừa vặn tới đây, nàng ngồi dậy khỏi giường La Hán,

nói: “Ta… Ta có lời muốn

nói

với ngươi”.

Lý Tụng cũng

không

ngồi,

hắn

nhìn nàng, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Ừ!”

hắn

nói: “Muốn gả cho ta sao?”

Mặt Ngụy La bỗng nhiên đỏ lên, nàng dời mắt

nói: “Ta

không

phải muốn

nói

chuyện này”.

Lý Tụng trầm mặc.

Ngụy La dừng

một

chút,

nói

ra mấy lời

đã

ấp ủ trong lòng: “Những ngày qua đa tạ ngươi

đã

thu lưu ta, nhưng ta

không

thể cứ ở đây mãi, nếu ngươi đồng ý, hôm nay ta liền rời

đi. Quấy rầy ngươi nhiều ngày như vậy, nếu

không

có gì khác, ngày khác ta chắc chắn tới cảm tạ ngươi”.

Ngụy La

nói

xong

một

hồi lâu, Lý Tụng cũng

không

nói

lời nào.

Ngụy La giương mắt nhìn

hắn, lặp lại

một

lần: “Ta phải

đi”.

Thấy

hắn

không

có phản ứng gì, Ngụy La đương nhiên cho rằng

hắn

đồng ý. Nàng xuống khỏi giường La Hán,

đang

muốn

đi

vòng qua bên cạnh Lý Tụng,

không

ngờ bỗng nhiên bị

hắn

vươn tay giữ lấy eo nàng, thân thể nàng hơi nghiêng, liền bị

hắn

đè ép xuống giường La Hán. Ngụy La chỉ kịp

nói

một

tiếng: “Ngươi…” Lý Tụng dùng sức chặn miệng nàng, ngậm lấy môi nàng mυ"ŧ hôn cắn xé,

không

cho nàng cơ hội mở miệng, càng

không

muốn thả nàng rời

đi.

Lý Tụng giống như chó săn

đã

đói bụng

thật

lâu, giữ lấy cánh môi Ngụy La mãi

không

chịu buông, cường thế cạy mở hàm răng của nàng, mạnh mẽ đâm tới, cắn đầu lưỡi động loạn của nàng.

Ngụy La căn bản

không

có thế kháng cự, nàng vùng vẫy hồi lâu, dần dần ngã oặt trong ngực

hắn, nghẹn ngào đáng thương.

Hồi lâu sau, cuối cùng Lý Tụng cũng dừng lại, nhưng

không

buông nàng ra, chậm rãi,

nhẹ

nhàng hôn lên khóe môi nàng, cằm nàng,

không

buông tha bất kỳ chỗ nào

trên

mặt nàng. Hô hấp của Lý Tụng càng lúc càng nặng nề,

hắn

khàn giọng

nói: “Nàng lấy gì cảm ơn ta?”

Ngụy La bị

hắn

hôn tới mờ mắt, nàng thấy ngứa ngáy

một

chút, sau đó rụt rụt người, tỉ mỉ ngẫm lại, nàng

thật

sự

chẳng có gì để đền đáp cho

hắn.

Lý Tụng

nói: “Hử?”

Ngụy La

nói: “Ta

đi

Thiên Phật tự ngoài thành dâng hương, để Bồ tát phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi”.

Lý Tụng nhếch mép cười

một

tiếng, trầm thấp, giống như phát ra từ tâm tình

đang

vui vẻ. Nếu đổi lại là đời trước, Ngụy La chết cũng

sẽ

không

nói

ra những lời đáng

yêu

như vậy.

một

tay

hắn

giữ lấy cằm nàng, cười nhìn nàng: “Ta

không

muốn những cái hư vô kia, Ngụy La, ngươi biết ta muốn gì”.

Ánh mắt Ngụy La hoảng hốt: “Ta

không

biết”.

Lý Tụng cúi đầu hôn môi nàng

một

chút: “Bây giờ

thì

sao?”

Ngụy La che miệng, lườm nguýt

hắn

một

cái, giận dữ mắng: “Đăng đồ tử!” Cuối cùng nàng cũng mắng ra câu này.

Lý Tụng xem thường,

hắn

đã

sớm nghĩ muốn làm như vậy với nàng,

không

chỉ hôn nàng,

hắn

còn muốn làm rất nhiều việc. Lý Tụng từ

trên

người nàng ngồi dậy, ngồi ở

một

bên, kéo kéo áo bào dưới hạ thân: “Rời khỏi chỗ này cái gì nàng cũng

không

làm được,

không

bằng cân nhắc điều kiện của ta, ta

sẽ

dốc toàn lực giúp nàng”.

Ngụy La mím môi, trong miệng nàng toàn là hương vị của

hắn, nàng có chút

không

tự nhiên: “Ta

khôngmuốn gả cho ngươi”.

Lý Tụng im lặng, giận tái mặt

không

nói

thêm lời nào.

một

nén nhang sau, Lý Tụng rời khỏi phòng, còn cố ý dặn dò Lục

thật, dặn

hắn

trông chừng

không

cho Ngụy La ra ngoài.

Mấy ngày nay

không

phải

hắn

chẳng làm gì,

hắn

sai người điều tra chuyện của Đỗ thị. Đỗ thị đúng là

đang

phái người tìm Ngụy La,

một

khi Ngụy La bị người của Đỗ thị tìm được, bà ta nhất định

không

bỏ qua cho nàng.

không

những thế, Lý Tụng còn tra ra năm đó Ngụy La

không

phải bị bọn buôn người lừa bán, mà do Đỗ Thị chủ động liên hệ với hai con buôn, chủ động bán Ngụy La cho bọn họ. Nhưng sau đó Ngụy La chạy trốn.

Hóa ra

một

đời này có

một

ngày đêm khác biệt so với kiếp trước, chẳng trách có nhiều chuyện cũng

không

giống như cũ.

Lý Tụng

nói

với Lục

thật: “Giữ hai nha hoàn kia lại, vẫn còn chỗ hữu dụng”.

Hai nha hoàn kia

một

người gọ là Kim Từ,

một

gọi là Kim Các, là nha hoàn trước kia hầu hạ Ngụy La, cũng là họ trơ mắt nhìn Ngụy La bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người.

Lục

thật

gật đầu nhận lệnh.

Lý Tụng tạm thời về lại Phủ Nhữ Dương Vương,

hắn

phải tính tốt việc hôn

sự

của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng. Nếu Ngụy La nhận tổ quy tông, vậy nàng chính là Ngũ tiểu thư của Phủ

anh

Quốc Công, nếu Lý Tương gả vào Phủ

anh

Quốc Công, gia tộc lớn

sẽ

không

chấp nhận việc hoán thân như vậy, vậy

hắn

và Ngụy La liền

không

thể nào rồi.

Nhưng Lý Tụng

không

nghĩ tới lần này

hắn

rời

đi, lúc về lại Ngụy La

đã

đi

rồi.

Nha hoàn hầu hạ Ngụy La quỳ

trên

đất, vội vàng biện hộ: “Thế tử gia thứ tội, nô tỳ sơ sẩy,

không

nghĩ tới Ngụy tiểu thư thừa dịp đêm tối nô tỳ ngủ liền trốn

đi…”

Lý Tụng đứng đó

không

để lộ cảm xúc gì, trầm mặc

thật

lâu, chỉ kêu tất cả nha hoàn ra ngoài, còn

hắnnằm lại trong phòng.

hắn

nằm

trên

giường La Hán Ngụy La hay ngồi, ký ức mấy ngày nay cứ bay lượn trong đầu, giống như

một

giấc mộng

không

quá chân

thật. Bây giờ Ngụy La rời

đi, ngược lại khiến

hắn

có chút cảm giác chân

thật. Tiểu



nương đáng giận này, cho dù lúc nào cũng

không

chịu để

hắn

đạt được ước muốn, càng

không

cho

hắn

bất kỳ cơ hội nào.

Đời này

không

có Triệu Giới,

hắn

tìm được Ngụy La trước, cũng

không

đẩy Ngụy Thường Hoằng xuống nước, cũng

không

dùng tên bắn nàng, vì sao nàng

không

chịu lưu lại?

Lý Tụng nghĩ tới đau cả đầu, thời gian dần dần trôi qua,

hắn

ngủ thϊếp

đi

trên

giường La Hán, lúc

hắnmở mắt, chính là sáng sớm ngày thứ hai.

hắn

nằm

một

hồi lâu thần trí mới thanh tỉnh. Lý Tụng rửa mặt thay đồ, kêu người

đi

Phủ

anh

Quốc Công tìm hiểu chuyện

một

chuyến, biết được Ngụy La cũng

không

về Phủ

anh

Quốc Công, tâm tình

hắn

có chút phức tạp,

không

biết là may mắn hay vẫn đáng lo. Nàng lẻ loi

một

mình,

trên

người

không

có gì, có thể

đi

đâu chứ?

trên

đường gặp phải nguy hiểm

thì

làm thế nào?

Nghĩ tới đây, mắt Lý Tụng thoáng chốc trầm xuống.

hắn

suýt

thì

quên mất, Đỗ thị cũng

đang

cho người tìm kiếm Ngụy La, tìm được rồi, có lẽ

sẽ

gϊếŧ người diệt khẩu. Lý Tụng lập tức ra khỏi phòng, gọi Lục

thật: “Lập tức triệu tập tất cả thị vệ, tìm kiếm Ngụy La về, đem toàn bộ Thịnh kinh thành đều tìm

mộtlần. Nhanh, tìm

không

thấy cũng

không

cần về gặp ta!”

hắn

nghiêm túc

nói, thần thái sốt ruột, vẫn là lần đầu tiên

hắn

khẩn trương vì

một

người như vậy.

Lục

thật

há hốc mồm, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn

không

hỏi ra, cuối cùng

nói

một

tiếng “vâng” liền nhận lệnh.

Bọn thị vệ tìm ròng rã

một

ngày, vì

không

muốn kinh động tới bách tính

trên

đường, bọn họ chỉ có thể

âm

thầm tìm kiếm, hiệu quả quá

nhỏ, tới đêm rồi vẫn như cũ

không

có tin tức của Ngụy La. Sắc mặt Lý Tụng càng thêm khó coi,

hắn

đạp

một

cước lên người đứng bên phải,

nói: “Phế vật!”

Lý Tụng mặc áo choàng, bước dài ra ngoài,

hắn

muốn tự mình

đi

tìm nàng.

Lý Tụng tìm khắp mấy ngõ

nhỏ

quanh Phủ

anh

Quốc Công, lại

không

phát

hiện

bất kỳ dấu viết gì. Mắt

hắn

đen lại, cũng

không

biết tình hình của Ngụy La bây giờ ra sao. Lý Tụng cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm lại bóp răng rắc: “Tiếp tục tìm”.

Bọn thị vệ tản

đi,

hắn

đứng tại chỗ sâu trong ngõ,

không

di chuyển.

Chốc lát,

một

người thị vệ vội vàng đến,

nói: “Thế tử gia, tìm được rồi!”

hắn

bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen kịt kia

hiện

ra tơ máu, nhìn rất dọa người.

*** *** ***

Lý Tụng dẫn thị vệ chạy tới, Ngụy La

đang

bị trói

trên

ghế bằng dây gai,

không

thể động đậy.

Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, Đỗ thị ngồi đối diện nàng trong ghế bát tiên, bọn họ đều từ

trên

cao nhìn uống nàng. Ngụy Tranh mặc váy gấm xòe màu xanh non, trong tay cầm

một

thanh chủy thủ bén nhọn, chủy thủ lóe lên những tia sáng lạnh. Ngụy Tranh cầm dao quơ quơ trước mặt Ngụy La, cười châm chọc

nói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn gặp phụ thân ta sao? Ngụy La, mười năm trước ngươi nên chết rồi, sống tới bây giờ cũng là vận may của ngươi, bây giờ còn dám trở về, quả nhiên rất can đảm”.

Ngụy La tức giận trừng trừng nhìn nàng ta,

nói: “Đó là nhà của ta, vì sao ta

không

thể về?”

“Nhà của ngươi?” Ngụy Tranh cười khanh khách, trong mắt đầy vẻ khinh miệt: “Nếu là nhà của ngươi, vì sao người trong Phủ

anh

Quốc Công đều

không

nhận ra ngươi? Mẫu thân ngươi sớm

đã

mất rồi, phụ thân cũng

không

cần ngươi, ngươi trở về còn ý nghĩa gì?”

Ngụy La mím môi,

không

nói.

Ngụy Tranh có chút ghen tỵ, nhìn gương mặt Ngụy La,



ràng là hài tử do nông phụ hạ đẳng nuôi lớn, lại xinh đẹp như vậy, cho dù mặc xiêm y thô sơ, cũng ngăn

không

được vẻ xinh đẹp này. Ngụy Tranh nâng chủy thủ lên, dán lên mặt Ngụy La, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Nếu gương mặt này bị hủy, ngươi

nói

xem phụ thân có còn nhận ra ngươi

không?”

Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngụy Tranh vô cùng hài lòng, cổ tay

nhẹ

nhàng chuyển

một

cái, liền vạch tới

trên

mặt Ngụy La.

Đúng lúc này, cửa gỗ bên ngoài bỗng nhiên bị phá,

một

bóng người từ bên ngoài nhanh chân chạy đến, cướp

đi

chủy thủ trong tay Ngụy Tranh, dùng sức ném

thật

xa. Lý Tụng lạnh lùng nhìn Ngụy Tranh và Đỗ Thị, dặn dò: “Trông chừng hai người này”.

Thị vệ tràn vào, cấp tốc vây lấy Ngụy Tranh và Đỗ Thị.

Lý Tụng cởi bỏ dây trói cho Ngụy La, nhìn nàng, trong lúc nhất thời

hắn

cũng

không

biết phải

nói

gì, chỉ hỏi: “không

bị sao chứ…”.

Ngụy La bị chấn kinh

không

nhỏ, nàng cảm thấy như

đang

nằm mộng,

không

biết bọn họ từ chỗ nào xông vào, qua nửa ngày nàng mới

nói: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

Lý Tụng dừng lại

một

chút,

nói: “Lo ngươi gặp nguy hiểm, liền ra ngoài tìm”.

hắn

nói

rất

nhẹ

nhàng,

thật

ra mấy chục người ròng rã tìm nàng cả

một

ngày.

Ngụy La nhìn

hắn

chằm chằm,

không

nói

gì, sau đó ánh mắt dời về phía hai người trong phòng – Ngụy tranh và Đỗ Thị.

Lý Tụng nhìn theo ánh mắt nàng, mắt

hắn

lạnh

đi, nhặt chủy thủ mới bị

hắn

ném lên, đưa tới trong tay

một

người thị vệ

nói: “Mới nãy bọn họ muốn làm gì, thấy



chưa?”

Thị vệ khẽ gật đầu.

Lý Tụng tiếp tục

nói: “Ta để ngươi làm lại

trên

mặt nàng ta, nếu ra tay

không

đủ, vậy đổi lấy mệnh ngươi”.

Ngụy Tranh bất ngờ trợn tròn mắt, lớn tiếng

nói: “Các ngươi điên rồi? Ta là Lục tiểu thư Phủ

anh

Quốc Công, các ngươi dám làm vậy,

không

sợ đắc tội Phủ

anh

Quốc Công sao?”

Lý Tụng dẫn Ngụy La ra khỏi phòng, môi mỏng cong lên thành nửa đường cong hoàn mỹ: “Có gì phải sợ?”

Ngụy Tranh yên lặng, trong nháy mắt đó, nàng ta

không

hiểu sao lại cảm thấy người này vô cùng đáng sợ.

Sau khi Ngụy La và Lý Tụng rời khỏi phòng, sau lưng họ rất nhanh cũng truyền tới tiếng kêu la đau đớn cùng với tiếng la khóc của Đỗ Thị.

đi

ra đến đầu ngõ, Lý Tụng

đi

trước, biết nàng

không

thích

hắn

tới gần,

hắn

luôn duy trì khoảng cách ba bước với nàng.

hắn

nói: “Chân tướng năm đó ta

đã

điều tra

rõ, ngày mai liền có thể đưa nhân chứng tới Phủ

anh

Quốc Công, nàng có thể lần nữa trở về làm Ngũ tiểu thư của Phủ

anh

Quốc Công. Hôn

sự

của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng cũng

sẽ

bị hủy, nàng

không

phải lo lắng. Đỗ thị và Ngụy Tranh

khônguy hϊếp được nàng, theo như tính tình của Ngụy Côn, hẳn là

sẽ

trừng phạt hai người này

thật

nặng…” Lý Tụng

nói

liên miên lải nhải rất nhiều, cuối cùng

không

còn gì để

nói

nữa,

hắn

dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngụy La: “Nàng còn có chuyện gì

không?”

Ngụy La nhìn

hắn, lắc lắc đầu

nói: “không

có”.

Lý Tụng mím môi, suy nghĩ

một

chút lại

nói: “Đêm nay có chỗ nào để ở

không?”

Ngụy La vẫn lắc lắc đầu.

hắn

nói: “Vậy trước tiên nàng cứ ở tại biệt viện, ngày mai ta cho ngươi đưa nàng về Phủ

anh

Quốc Công”.

nói

xong, Lý Tụng kêu Lục

thật

gọi xe ngựa tới đưa Ngụy La về.

Lý Tụng

không

nhìn nàng, mắt

hắn

nhìn nơi khác: “đi

thôi”. Sau đó

hắn

không

đợi Ngụy La ngồi lên xe ngựa, chính mình quay người rời

đi.

Ngụy La đứng trước xe ngựa, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lý Tụng. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này nàng lại thấy bóng lưng

hắn

có chút



liêu.

Lục

thật

thúc giục nàng: “Ngụy tiểu thư?”

Ngụy La

không

đáp lại, nàng chậm rãi bước tới,

đi

một

bước, dừng lại, sau đó

không

chút do dự

đi

tới chỗ Lý Tụng.

Lý Tụng nghe được

một

loạt tiếng bước chân,

hắn

quay đầu lại, liền thấy Ngụy La đứng chắp hai tay sau lưng, cách

hắn

mấy bước.

Ánh mắt

hắn

trầm ngâm: “Ngụy La, nàng có ý gì?”

Ngụy La mím môi: “Ngươi giúp ta những việc này,

không

phải có điều kiện sao?”

Lý Tụng

không

hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, rất lâu sau,

hắn

mới từng chữ từng chữ

nói: “Nàng

nói

gì?”

Ngụy La nghĩ nghĩ,

nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi”. Tuy

hắn

có chút kỳ quái, cũng

không

biết cách biểu đạt tâm tình của mình, nhưng Ngụy La nghĩ, nàng có thể thử tiếp nhận

hắn.

Lý Tụng giật mình, lo lắng

một

lúc, sau đó nhanh chân

đi

tới trước mặt Ngụy La, ôm nàng vào lòng, hai tay dùng sức siết chặt nàng, giữ lấy nàng. Ngụy La bị

hắn

siết có chút đau, nàng giật giật người,

hắn

lại chẳng buông lỏng chút nào. Lý Tụng cúi đầu, dán mặt lên mặt nàng, giống như

đang

tự vùng vẫy

mộtlúc lâu, mới khàn giọng

nói, vô cùng uy hϊếp: “Nàng biết mình

đang

nói



không? Cho dù bây giờ nàng hối hận, cũng chậm rồi”.

Ngụy La khẽ gật đầu

một

cái, tất nhiên nàng biết.