Chương 5: Người phụ nữ đó

Do đó quản gia mới chịu im lặng để người hầu sắp xếp lại đồ, đem những thứ mà tôi mang đến từng cái một đặt vào trong phòng ngủ.

Sau khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, tôi đặt Tiểu Bảo đang ngủ say lên trên giường, rồi lắc lắc đôi tay tê cứng.

Chăm con thật sự quá khó.

Đợi một lúc nữa đứa trẻ tỉnh lại thì phải cho uống sữa.

Túi đựng sữa bột, cùng với hành lý của tôi đang ở trong phòng thay đồ.

Tôi vào trong lục lọi tìm kiếm, lúc đi ra thấy một người phụ nữ thân hình gầy gò đứng bên nôi.

Cô ta nhìn Tiểu Bảo đang ngủ say rồi đưa tay vào trong nôi.

Trong đầu tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, bản năng làm mẹ khiến cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não bộ, tôi lao đến đẩy cô ta ra và hét lên: “Cô làm gì vậy?”

Rõ ràng là tôi không dùng nhiều sức nhưng cô ta ngã xuống đất nhẹ như tờ giấy.

Tôi không có thời gian để nhìn cô ta, chỉ lo lắng kiểm tra đứa trẻ.

Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, hai tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ hít thở đều đều.

Người phụ nữ ngã xuống sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, cánh tay gầy guộc sau mấy lần chống đỡ cũng không thể đứng dậy được.

Lúc này Tiết Sưởng bỗng nhiên xuất hiện.

Người phụ nữ yếu ớt bất lực gọi hắn: “Anh hai, đau quá”.

Tiết Sưởng sắc mặt tái nhợt, chạy hai bước tới ôm cô ta ra ngoài.

Không lâu sau, ở dưới lầu truyền đến tiếng xe cấp cứu.

Tôi kéo một góc rèm lên nhìn xuống thì thấy người phụ nữ đó nằm ở trên cáng được đẩy lên xe.

Tiết Sưởng theo sát phía sau.

Trước khi lên xe hắn dường như nhận ra điều gì đó, bước chân bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi từ phía xa.

Tôi đứng yên bên cửa sổ không nhúc nhích, thậm chí còn nhếch khóe miệng cười với hắn.

Cảnh tượng của lúc này, cũng giống như năm đó khi hắn lần đầu tiên đến nhà tôi.

Người phụ nữ đó, tôi đã nhận ra rồi.

Là người bước xuống xe vào ngày mưa đó, người con gái thân thiết gọi hắn là anh hai.

Là người ở buổi đấu giá từ thiện, Tiết Sưởng vì cô ta mà mua những viên đá quý với giá cao ngất trời.

Từ ngày xe cứu thương đến đưa người đó đi, Tiết Sưởng cũng biến mất theo.

Trong ngôi nhà to như vậy, ngoài tôi và Tiểu Bảo thì chỉ còn lại một vài người hầu ẩn dật.

Có thể nhìn thấy trong biệt thự về cơ bản được bài trí giống với trước đây.

Ngoại trừ tầng ba tôi tuyệt đối không được phép đi lên, thì bọn họ cũng không hạn chế các hoạt động của tôi ở bất cứ đâu.