Chương 4: Đánh nhau

Alpha không chút lưu tình, túm lấy tóc Vincent, sau đó lập tức trói an ta lên bàn.

Vincent buông Lục An Hòa ra, cùng hắn đánh nhau, khí thế lúc hai alpha đánh nhau quả thực muốn lật đổ cả căn cứ.

"Tôi đã nói đừng chạm vào cậu ấy.” Tiêu Tầm đè người ở dưới chân, thấp giọng quát.

Khuôn mặt Vincent vặn vẹo: "Tiêu Tầm! Tại sao anh lại độc chiếm beta này?”

Tiêu Tầm nheo mắt lại, nói: "Nếu như cậu có vấn đề với quyết định của tôi.”

Hắn "cạch cạch" một tiếng, giày quân đội đạp gãy cánh tay Vincent, trong mắt bao phủ bởi sự lạnh lẽo, gằn từng chữ nói: "Tôi đã từng nói, hoặc là gϊếŧ tôi, tự mình lên làm lão đại, hoặc là cút đi!”

Trong sân có hai mùi pheromone quấn quanh một chỗ, cuối cùng vẫn là Tiêu Tầm hơn một bậc.

"Đủ rồi!" Sau đó, một người phụ nữ alpha đến, tách hai người ra.

Vincent miệng mũi đầy máu, khập khiễng lui về một bên, đi tìm nữ alpha đó để băng bó.

Anh ta vốn đang trên bờ vực dịch cảm, nếu không cũng sẽ không dễ dàng làm ra chuyện không biết sống chết như khıêυ khí©h Tiêu Tầm vậy, phẫn hận nhìn chằm chằm xuống đất "phi" một ngụm.

Lục An Hòa còn đứng ở một bên hơi run rẩy.

Lúc hắn bị hất lên, thắt lưng đυ.ng vào góc bàn, lúc này một mảnh nóng bỏng đau đớn, đại khái không bao lâu sẽ có vết bầm tím.

Người phụ nữ alpha đã xử lý chấn thương của Vincent, cho cậu thuốc bôi sau lưng.

Lục An hòa nhỏ giọng nói: "Cảm ơn.”

"Đừng cảm ơn tôi." Nữ alpha đó bày ra vẻ thẳng thắn, lạnh lùng nhìn cậu, "Chuyện này tôi đến đây là vì cậu, tôi không biết tại sao sếp lại giữ cậu lại, cậu nên cảm thấy cảm kích, ở trong phòng đừng gây rắc rối cả ngày.”

Bởi vì cậu mà đến.

Lục An Hòa mím môi, thân thể căng thẳng, sao lại là vì cậu mà đến, cậu không thể hiểu rõ logic của đám alpha này là gì.

Rõ ràng người bị hại là cậu mới đúng.

Cậu cũng lười tranh luận với những người này, thu thập đồ đạc của trường tập bắn, trực tiếp trở lại phòng, tìm được bản đồ địa hình cùng danh sách vật tư giấu dưới gầm giường —— đều bị cậu ngụy trang thành sách giải trí.

Sớm muộn gì cậu cũng phải rời khỏi nơi này, Lục An Hòa an ủi mình.

Tất cả ủy khuất mà cậu cố gắng chịu đựng đều là vì sống sót trong tận thế chết tiệt này mà thôi.

Cậu vừa nghiên cứu chính là cả ngày, chờ đến đêm mới ý thức được mình muốn ăn gì đó.

Kỳ lạ thay, trên đường đi cậu không gặp bất cứ ai.

Rõ ràng lúc này người trong tiểu đội đều sẽ tới chuẩn bị dùng bữa tối mới đúng.

Cậu suy nghĩ đến nhập thần, nhất thời không chú ý đυ.ng phải người khác.

Lục An Hòa ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tiêu Tầm.

Tiêu Tầm thân cao gần một mét chín, cao hơn cậu rất nhiều, cơ bắp rắn chắc đường nét rõ ràng, thế cho nên mỗi lần cậu nhìn thấy người này đều phải co rúm lại một chút. Mà sắc mặt Tiêu Tầm lúc này so với buổi sáng không tốt hơn là bao, Lục An Hòa có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình của hắn không tốt, ngay cả mùi pheromone cũng đắng chát hơn không ít.

"Ăn cơm?" Tiêu Tầm nhếch khóe miệng, trong mắt lại không hề có chút ý cười.

"Ừm.” Lục An Hòa cúi đầu.

Cậu căn bản không dám đối diện với người này.

"Không bằng đến phòng tôi ăn đi?”

Lục An Hòa lui về phía sau một bước, muốn chạy trốn khỏi khe hở của lối đi.

Tiêu Tầm dễ dàng khiêng người lên

Lục An Hòa hét lên, nhưng mà các đội viên đi ngang qua không ai để ý tới cậu.

Tiêu Tầm khiêng cậu đến phòng mình, ném lên giường.

Phòng của Tiêu Tầm là căn phòng lớn nhất trong tất cả mọi người, nhưng rất đơn giản, ngoại trừ sách ảnh, vũ khí và vật phẩm xách tay thì không có gì khác.

Mặc dù Lục An Hòa là một beta, vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc trong phòng.

Mùi vị kia tràn ngập khoang mũi cậu, rất nhanh đã chiếm cứ toàn bộ đại não của cậu.

Lục An Hòa đầu váng mắt hoa.

Cậu không có cách nào để thoát khỏi sự áp bức di truyền từ những kẻ săn mồi hàng đầu, cơ thể nhanh chóng mềm xuống.

“Cạch" một tiếng, Tiêu Tầm đóng cửa phòng lại.

Cánh cửa nặng nề ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, trong phòng một mảnh yên tĩnh, trái tim Lục An Hòa cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Tiêu Tầm xé áo sơ mi của cậu ra.

Cúc áo đứt ra.